Nhân Định Thắng Thiên - Chương 5
20
Biến loạn trong cung đến nhanh hơn ta tưởng.
Thành vương căn bản không đợi đến lúc nhậm chức đã xúi giục cấm quân bao vây hoàng thành.
Hắn cùng hoàng hậu liên thủ giam lỏng hoàng đế trong nội cung, ép hoàng đế viết chiếu truyền ngôi.
Trước khi xuất phát, ta giúp thái tử mặc giáp, dặn dò cẩn thận.
“Bất kể xảy ra chuyện gì, hãy nhớ, phải sống sót trở về.”
Thái tử nghiêm nghị gật đầu, dẫn theo kinh kỳ doanh chuẩn bị vào cung cần vương.
Ngoài cửa, giọng nói của Tạ lão tướng quân vang lên trầm hùng.
“Hiền tế, đừng dây dưa nữa, về rồi muốn ân ái thế nào cũng được.”
Ta đỏ mặt, đẩy thái tử ra ngoài.
“Đi đi, ta ở phủ chờ chàng khải hoàn.”
Tiếng chém giết bên ngoài từ hỗn loạn dần dần lắng xuống.
Ta lo lắng chờ đợi trong phủ, mãi đến khi sao mai mọc trên bầu trời, ta mới thấy thái tử phát tín hiệu thành công.
Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chìm vào giấc ngủ say.
Lần nữa ta gặp lại Trương Hòa Hoa là ở trong thiên lao, với tư cách là thê thiếp của Thành vương, nó bị xử tử hình.
Gặp ta, nó chỉ cười ngây ngốc, bám vào song sắt kêu gào không ngừng.
“Thả ta ra, ta là thất hoàng tử phi, là hoàng hậu tương lai, những kẻ giam ta đều phải chết!”
Ta lắc đầu, thấy bộ dạng này của nó rõ ràng đã điên rồi.
Ta hỏi nó: “Trương Hòa Hoa, ngươi còn nhận ra ta không?”
Nó tiến lại gần, nhìn kỹ hồi lâu rồi vỗ tay nói:
“Ta biết rồi, ngươi là người tiện mệnh, sẽ khắc chết cả nhà, cả đời là kẻ hạ tiện.”
Nói xong, lại múa may quay cuồng:
“Ta mới là người trời sinh phú quý, ta sinh ra là để gả vào hoàng gia làm hoàng hậu, ta là hoàng hậu!”
“Thầy tướng số đã nói, cả đời ta vinh hoa phú quý không dứt, ta mới là người tôn quý nhất.”
Thấy bộ dạng này của nó, ta đã mất hết hứng thú nói chuyện với nó, quay người bỏ đi.
Đột nhiên, tiếng điên cuồng sau lưng dừng lại, nó như thể tỉnh táo trong chốc lát.
“A tỷ, nếu năm đó không có thầy tướng số đó, chúng ta có như thế này không?”
Ta không trả lời nó, bước chân không hề dừng lại.
Có ý nghĩa gì chứ?
Ta sẽ không quay đầu, thời gian cũng sẽ không quay đầu, cuộc đời cũng không có cơ hội làm lại.
Sau lưng lại vang lên tiếng nó điên cuồng nói nhảm.
Ta bước đi không ngừng, càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nghe thấy nữa.
21
Ngày cha mẹ bị chém đầu, ta đã đi xem.
Trước khi lên đoạn đầu đài, cha vẫn còn chửi rủa.
Nói rằng sớm biết như vậy thì nên đánh chết ta, thầy bói nói quả không sai, ta sẽ khắc chết cả nhà.
Ta nhìn ông ta.
“Trương Đại Tráng! Kết cục hôm nay của ngươi là do thầy tướng số nói sao? Nếu ngày đó ngươi không bán ta đi mà nuôi dưỡng tử tế, ta có bị bán đến kinh thành làm thái tử phi không?”
“Thầy tướng số nói ta mệnh tiện, cả đời chỉ có thể là kẻ hạ tiện, ngươi xem ta bây giờ có phải không?”
“Ngươi chính là kẻ nhu nhược thiển cận, tất cả đều là do ngươi tự chuốc lấy!”
Nói xong ta không để ý đến ông ta, ra lệnh cho đao phủ hành hình.
Mà lúc này, mẹ nhìn ta khóc không thành tiếng.
Ta nhìn bà thật sâu, quay đầu đi.
“Mẹ, người cũng đừng trách ta, đây chính là số mệnh của người.”
Máu tươi nhuộm đỏ bậc đá, ánh nắng giữa trưa đặc biệt chói mắt, làm ta không nhìn rõ đường phía trước.
Tỳ nữ Đinh Hương đỡ lấy ta.
“Nương nương cẩn thận.”
Ta lập tức thẳng lưng, từng bước đi ra khỏi pháp trường.
Tương lai ta còn rất nhiều đường phải đi, chuyện cũ trước kia, cứ để nó theo gió mà bay đi.
Ba năm sau, thái tử đăng cơ làm đế, ta được sách phong làm hoàng hậu, vô cùng tôn quý.
Khi cùng hoàng đế vi phục tuần du, ta gặp lại Lý tiên sinh năm xưa đã xem bói cho ta.
Ông quỳ dưới chân ta cầu xin ban thưởng.
“Ngày trước Lý mỗ từng nói nương nương tôn quý vô cùng, không biết nương nương có còn nhớ duyên lành năm xưa không?”
Ta ra hiệu cho ông ngẩng đầu lên.
“Lý tiên sinh, ông nhìn kỹ xem, ta là ai?”
Ông nhìn rõ dung nhan ta, vô cùng kinh hãi.
“Không thể nào!”
“Sao lại là ngươi? Mệnh cách của ngươi…”
Ta cắt ngang lời ông.
“Mệnh cách của bản cung? Bản cung còn phải cảm tạ Lý tiên sinh, nếu không phải năm xưa tiên sinh xem mệnh, e rằng bây giờ bản cung chỉ là một thôn nữ, cả đời không được nhìn thấy hoàng thành.”
Ông ta suy sụp ngã ngồi xuống đất, miệng lẩm bẩm.
“Ngươi là người trời sinh mệnh tiện, sao ngươi lại có thể trở thành hoàng hậu? Không thể nào!”
Ta chế giễu nhìn ông.
“Không có gì là không thể! Bản cung không tin số mệnh, chỉ tin vào sự nỗ lực của con người.”
“Lý tiên sinh không phải tự phụ là tính toán vô cùng chuẩn xác, có thể xem khí vận sao? Vậy hôm nay tiên sinh hãy tự xem cho mình một quẻ, xem có thể sống sót bước ra khỏi đại điện này không.”
Nói xong ta mệt mỏi xoa xoa mi tâm, phất tay.
Đinh Hương lập tức hiểu ý, gọi người hai bên lôi ông ta ra ngoài.
Không lâu sau, thái giám vào bẩm báo.
“Nương nương, đã xử lý xong.”
22
Lại một năm nữa đến đêm giao thừa, giờ đây ta không thể ra khỏi cung, bèn sai người đi mời Tô ma ma đến bầu bạn.
Điều đáng nói là, ngày đó sau khi Tạ tướng quân được rửa sạch oan khuất, Tạ Dao không về phủ tướng quân, ngược lại tìm một ngôi chùa xuất gia làm ni cô, chờ thời cơ.
Sau khi ta trở thành hoàng hậu, đã mời nàng vào cung.
Giờ đây nàng đã là nữ quan nhất đẳng trong cung, ngầm nuôi không ít nam sủng, cuộc sống còn sung sướng hơn cả ta.
Còn Tô ma ma sau khi thành công cũng tiếp tục kinh doanh Xuân Phong lâu, giúp ta và hoàng đế dò la tin tức.
Khi rượu đã ngà ngà, Tô ma ma cảm thán.
“Ngày đó ta nhìn con đã biết không phải người tầm thường, kết quả, con thực sự đã bay ra khỏi Xuân Phong lâu, trở thành phượng hoàng.”
Ta cười rót rượu cho bà.
“Ma ma, có một chuyện, ta giấu bà đến bây giờ.”
“Thực ra, ta là giả.”
Bà cười uống cạn rượu, trừng mắt trách ta.
“Con cần gì phải nói ra, ta đã sớm biết.”
Hai chúng ta nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của hoàng đế.
“Hoàng hậu có chuyện gì vui vẻ thế, cho trẫm nghe thử xem.”
…
Người ta vẫn nói số mệnh do trời định nhưng ta luôn cho rằng, không phải như vậy.
Số mệnh đối với kẻ yếu rất quan trọng, còn đối với kẻ mạnh thì không quan trọng.
Việc ta cần làm từ trước đến nay chính là làm chủ số mệnh của mình, chứ không phải để số mệnh làm chủ ta.
Hết.