Nhân Định Thắng Thiên - Chương 4
15
Trương Hòa Hoa trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn chằm chằm ta.
“Ngươi… sao có thể lại là đứa con riêng mà Tạ tướng quân nhận lại hôm đó?”
Ta nở nụ cười, nắm lấy tay nhị hoàng tử đưa tới, nhìn Trương Hòa Hoa.
“Thất hoàng tử phi, Trương Quế Hoa mà người nói ta không quen, còn mong người cẩn thận lời nói, đừng làm hỏng danh tiếng của thần nữ.”
Nói xong, ta để lại cho nó một ánh mắt khiêu khích, đi ngang qua nó.
Mặc cho nó ở phía sau nghiến răng nghiến lợi.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì giờ này ta đã thủng trăm ngàn lỗ.
Suốt cả buổi cung yến, Trương Hòa Hoa vẫn luôn nhìn chằm chằm ta, nó thế nào cũng không nghĩ ra, rõ ràng thầy tướng số nói ta là người mệnh tiện, sao sau khi ở Xuân Phong Lâu nhiều năm như vậy, ta vẫn có thể leo lên phủ tướng quân, còn trở thành hoàng tẩu tương lai của nó.
Uống vài chén rượu, nó lại như có thêm can đảm, trước mặt đầy đủ các quan lại trong điện lại gây khó dễ cho ta.
“Đều nói Dung Âm cô nương là con gái thất lạc nhiều năm của Tạ đại nhân nhưng ta thấy Dung Âm cô nương lại không giống Tạ đại nhân, ngược lại có bảy phần giống ta.”
Mọi người nghe vậy, nhìn ta, lại nhìn nó, dường như có chút hiểu ra, chỉ nghe nó tiếp tục nói:
“Đáng tiếc, người tỷ tỷ kia của ta là người mệnh tiện, lại không đứng đắn, lén lút bán mình vào thanh lâu làm kỹ nữ.”
Thất hoàng tử bên cạnh đã sớm đen mặt, Trương Hòa Hoa vẫn chưa nhận ra.
Ta nâng chén rượu từ từ đứng dậy.
“Ồ? Không biết thất hoàng tử phi có thể chuộc thân cho người tỷ tỷ lưu lạc phong trần kia của người không, để sau này nàng ta có thể làm người đàng hoàng?”
Chỉ thấy nó lắc đầu, chế giễu nhìn ta.
“Nàng ấy á, không cần ta giúp, đã sớm leo lên cành cao, không biết dùng thủ đoạn gì đổi tên đổi họ, còn trở thành hôn thê của hoàng tử.”
Những người có mặt ở đây đều là người tinh ranh, trong nháy mắt đã hiểu được ý trong lời nói, nhất thời đủ loại ánh mắt đổ dồn về phía ta.
16
Ta cũng không vội, che miệng cười nhẹ, thản nhiên nhìn lại.
“Vậy thì người tỷ tỷ này của thất hoàng tử phi đúng là một kỳ nữ, Dung Âm rất muốn được gặp gỡ, không biết thất hoàng tử phi có thể giới thiệu không?”
Nó không ngờ mặt mũi ta lại dày như vậy, đập mạnh chén rượu xuống.
“Trương Quế Hoa, đừng giả vờ nữa, ngươi chính là đồ kỹ nữ ti tiện đó!”
Ta giả vờ sợ hãi, nhào vào lòng nhị hoàng tử, nước mắt lưng tròng.
“Dung Âm không biết đã đắc tội gì với thất hoàng tử phi mà lại phải chịu sự vu khống này.”
Trương Hòa Hoa thấy ta vẫn còn diễn, tức giận chỉ tay vào ta.
“Mọi người thấy chưa, thủ đoạn hồ ly tinh này chỉ có người ở thanh lâu mới có.”
Nói rồi chỉ vào Trấn Bắc tướng quân.
“Tạ tướng quân đừng để người này lừa, nàng ta căn bản không phải con gái của ngài, nàng ta là tỷ tỷ của ta, Trương Quế Hoa.”
Chỉ thấy Tạ tướng quân từ từ đứng dậy nhưng lời nói ra lại không thể nghi ngờ.
“Thất hoàng tử phi cẩn thận lời nói, bản quan không thể không nhận ra con gái mình, Dung Âm lưu lạc bên ngoài những năm này đúng là đã chịu nhiều khổ nhưng cũng không phải như thất hoàng tử phi nói là không ra gì như vậy.”
Tay Trương Hòa Hoa bắt đầu run rẩy, không thể tin được.
“Ngươi… các ngươi là một giuộc.” Nói rồi nhìn về phía thất hoàng tử: “Điện hạ, những gì thần thiếp nói hôm nay đều là sự thật, Tạ Dung Âm này chính là tỷ tỷ ruột của thần thiếp!”
“Chát!”
Tiếng tát giòn giã vang lên trong điện, thất hoàng tử có chút chán ghét nhìn Trương Hòa Hoa, ra lệnh:
“Hoàng tử phi say rồi, còn không mau đưa về.”
Khi được Trương Hòa Hoa cứu, thất hoàng tử thực sự rất thích nó, sau khi biết nó mang mệnh cách ẩn phượng cũng rất vui mừng, như đã hẹn liền cưới nó.
Nhưng từ khi cưới Trương Hòa Hoa, nó không mang lại cho thất hoàng tử bất kỳ lợi ích thiết thực nào, ngược lại vì cưới nó mà mất đi cơ hội kết thông gia với các triều thần khác, thêm vào đó Trương Hòa Hoa lớn lên ở nông thôn, không hiểu nhiều thứ, đã gây ra không ít chuyện cười, khiến hắn mất hết mặt mũi, dần dần, tình cảm đó trở nên không đáng kể.
Thế gia đại tộc, tình yêu là thứ không đáng giá nhất, chỉ có lợi ích là vĩnh cửu.
Những đạo lý này nó lớn lên ở nông thôn, không có ai dạy nhưng ta dưới sự dạy bảo của Tô ma ma, rất thấm thía những điều này.
Trương Hòa Hoa vẫn không phục, giãy giụa gào thét, trông chẳng khác gì bà già quê mùa.
“Nàng ta chính là Trương Quế Hoa, là người mệnh tiện, làm kỹ nữ ở Xuân Phong Lâu, các người đều bị nàng ta lừa rồi!”
Thất hoàng tử tức giận, cũng không màng đến lễ nghi, lớn tiếng quát:
“Các ngươi đều điếc hết rồi sao? Hoàng tử phi phát điên rồi, lập tức kéo xuống cho ta!”
Các cung nữ thái giám hai bên cũng không màng đến thân phận của Trương Hòa Hoa, có người bịt miệng, có người giữ chặt đôi tay đang vung loạn xạ của nó, khiêng người đi xuống.
Có sự cố này, mọi người cũng không còn tâm trạng uống rượu.
Ngồi lại một lát rồi lần lượt cáo từ.
17
Trên đường về, nhị hoàng tử thấy ta có vẻ buồn buồn.
Lên xe ngựa, hỏi ta vì sao không vui, ta có chút buồn bã, chuyện cũ lần lượt hiện về.
“Thực ra trước đây Hòa Hoa không như vậy, chỉ là sau khi thầy tướng số đến, chúng ta không thể ở bên nhau được nữa.”
“Điện hạ, người có tin vào số mệnh không?”
Hắn ôm lấy eo ta, không trả lời.
“Vậy còn nàng? Tạ Dung Âm, nàng có tin vào số mệnh không?”
Ta không tin.
18
Sau ngày đó, Trương Hòa Hoa bị thất hoàng tử giam lỏng.
Xuân Phong Lâu truyền đến tin thất hoàng tử sẽ lấy lý do hoàng tử phi thất đức để giáng nàng ta xuống làm lương đệ.
Ta đốt lá thư Tô ma ma đưa cho ta, yên tâm chuẩn bị xuất giá.
Mùng 8 tháng 9, ngày lành để cưới gả.
Phủ tướng quân đưa ta đi xuất giá với mười dặm hồng trang.
Tạ tướng quân là người quang minh lỗi lạc, gả ta theo lễ nghi của đích nữ, hoàn toàn dập tắt những lời bàn tán đêm Trung thu.
Chớp mắt đã ba tháng trôi qua, ta đã vững vàng ngồi trên vị trí hoàng tử phi.
Còn cuộc tranh giành ngôi thái tử giữa nhị hoàng tử và thất hoàng tử cũng trở nên gay cấn, triều đình trên dưới cãi nhau không ngớt, không ai có thể thắng được ai.
Hôm nay, khi ta đang trên đường đến nhà thủ phụ dự tiệc, có người chặn xe ngựa của ta trên phố.
Vén rèm xe lên, ta thấy khuôn mặt vội vã của cha mẹ.
Mẹ kéo lấy vạt áo ta.
“Quế Hoa, con hãy giúp muội muội của con đi, thất hoàng tử muốn giáng nó xuống làm thiếp, nó là người trời sinh phú quý, sao có thể làm thiếp được?”
Ta nhẹ nhàng rút vạt áo lại, mặt không biểu cảm nhìn bà.
“Vị đại thẩm này e là nhận nhầm người rồi, ta là đích nữ phủ tướng quân, chính phi của nhị hoàng tử, Quế Hoa là ai?”
Mẹ ngây người nhìn ta, vẫn không cam lòng lau nước mắt nói:
“Quế Hoa, là mẹ đây, mẹ là mẹ mà, con không nhận ra mẹ nữa sao?”
Cha ở bên cạnh cũng phụ họa theo.
“Quế Hoa, coi như cha cầu xin con, hãy giúp Hòa Hoa đi, nó là người trời sinh mệnh phượng, sau này sẽ làm hoàng hậu, không thể xảy ra chuyện được!”
Ta nhìn hai người với vẻ mặt phức tạp, vẫn hỏi câu đó.
“Còn ta thì sao? Các người coi ta là gì?”
Cha tưởng có hy vọng, lập tức đổi sắc mặt:
“Con thì khác, con trời sinh mệnh tiện, không hưởng được phúc, con giúp Hòa Hoa bây giờ, sau này ta sẽ để Hòa Hoa giúp con, không để con sống quá thảm.”
Ta cười khẩy hai tiếng, nhìn hai người một cách kỳ lạ, đến giờ vẫn không nhìn rõ tình hình.
Tỳ nữ Đinh Hương bên cạnh là người nóng nảy, thấy ta không kiên nhẫn, trực tiếp xuống xe đuổi người.
“Đâu ra thứ dân đen, dám chặn xe ngựa của phủ hoàng tử, còn không mau cút đi! Đừng để lỡ việc chủ tử nhà ta đi dự tiệc.”
Xe ngựa tiếp tục đi, lòng ta cũng theo xe ngựa bay lên tận chín tầng mây.
Cho dù Trương Hòa Hoa bây giờ đã thất thế, cha và mẹ vẫn ngốc nghếch tin vào số mệnh nực cười đó.
Cái thuyết thần thần bí bí này thực sự có ma lực lớn đến vậy sao?
Ta nghĩ, ta biết nước cờ tiếp theo của nhị hoàng tử nên đi như thế nào rồi.
19
Đêm đó, gió thu nổi lên, thổi tan mây đen khắp trời.
khâm thiên giám quan sát thiên tượng ban đêm, phát hiện có sao chổi bay vào chòm sao Bắc Đẩu.
Giám chính dự đoán đây không phải là điềm lành, chủ về giết chóc, quốc quân sẽ chết vì loạn lạc.
Thiên tử nổi giận, vội hỏi sao chổi này là ai? Từ phương nào đến?
Sau một đêm tính toán của khâm thiên giám, giám chính trả lời.
“Bệ hạ, ngôi sao này đã tồn tại từ lâu, chỉ là gần đây mới nổi lên, e là một trong hai hoàng tử hiện nay.”
Sắc mặt hoàng đế không rõ, ra hiệu cho giám chính tiếp tục nói.
“Hướng mà sao chổi đến là hướng đông.”
Hướng đông, chính là nơi thất hoàng tử ở.
Hoàng đế trầm ngâm hồi lâu, liên tưởng đến cuộc tranh giành ngôi thái tử gần đây, cùng với việc trước đây thất hoàng tử nhất quyết phải cưới một nữ dân mang mệnh cách “Ẩn phượng”, trong lòng đã tin tám phần.
Ngay lập tức ra lệnh lập nhị hoàng tử làm thái tử, phong thất hoàng tử làm thành vương, chọn ngày dời khỏi hoàng thành đến đất phong.
Ngày hôm sau, thái tử tan triều trở về, khí thế hừng hực.
Giật lấy chén trà trong tay ta, uống một hơi cạn sạch, giọng nói vô cùng sảng khoái.
“Dung Âm, nàng mới chính là chân mệnh phượng hoàng, nàng nghĩ ra diệu kế này bằng cách nào vậy?”
Ta nâng ấm trà rót thêm một chén cho mình.
“Điện hạ tin vào số mệnh không?”
Thái tử sửng sốt, rồi lập tức hiểu ra, cười ha hả.
“Bản cung không tin số mệnh. Bản cung chỉ tin vào sự nỗ lực của con người.”
Ta nhẹ nhàng nâng chén, cùng hắn cụng ly.
“Thật khéo, ta cũng không tin.”
Đêm đó, ta triệu Tạ tướng quân đến bàn bạc với thái tử đến tận đêm khuya.
Thất hoàng tử và hoàng hậu đã mưu tính nhiều năm, chắc chắn sẽ không cam lòng với kết quả này.
Tiếp theo e rằng sẽ có hành động lớn.