Nhân Định Thắng Thiên - Chương 2
6
Người mua ta là một bà chủ lầu xanh lùn tịt, người buôn người gọi bà là Tô ma ma.
Bà nhìn những vết roi trên người ta mà lắc đầu.
“Mặt mũi thì khá, là một mầm non tốt, chỉ sợ những vết thương trên người này sẽ để lại sẹo.”
Người buôn người nghe vậy thì thở dài.
Vẫn chưa hả giận, lại đá ta một cước, nói với một gã ăn mày toàn thân hôi hám đằng sau:
“Ngươi dẫn người đi, chọc mù một mắt, đánh què chân làm ăn mày.”
Ta sợ đến giật mình, nhào tới muốn ôm chân Tô ma ma.
“Ma ma, xin người mua ta, ta cái gì cũng làm được!”
Tô ma ma có chút tiếc nuối nhìn vết thương của ta, lùi lại một bước, không hề mềm lòng.
Ta không cam lòng, bò về phía trước.
“Tô ma ma, thầy tướng số nói ta là số mệnh phú quý, có tướng ẩn phượng, xin người mua ta, ta nhất định sẽ giúp người.”
Khi ở trên xe ngựa, ta đã từng nghe lén người buôn người nói rằng trên người ta có quá nhiều vết thương, có thể sẽ không bán được.
Ta đã suy nghĩ nhiều đêm, mới nghĩ ra cách này.
Nếu như một câu nói của Lý tiên sinh có thể thay đổi số mệnh của ta và muội muội, vậy tại sao ta không thể tự định mệnh cho mình?
Tô ma ma nghe ta nói vậy thì tỏ ra hứng thú, hỏi người buôn người:
“Thật không?”
Người buôn người vội vàng gật đầu như giã tỏi, thuận theo lời ta nói.
“Thật, ta suýt quên mất, thầy tướng số nói đứa bé này sau này sẽ gả vào hoàng gia, phú quý không gì sánh được.”
“Nếu ma ma muốn mua nó, phải trả thêm tiền.”
Tô ma ma nửa tin nửa ngờ, mặc cả với người buôn người, cuối cùng vẫn mua ta với giá gốc.
Trên đường đi, ta đi theo Tô ma ma, nhìn mà hoa cả mắt.
Kinh thành quả thật phồn hoa, người trên phố ăn mặc còn lộng lẫy hơn cả người nhà huyện thái gia, cửa hàng cũng rất lớn, trang hoàng lộng lẫy, còn có rất nhiều đồ vật và thức ăn mà ta không gọi tên được.
Những cô nương xinh đẹp mặc quần áo lộng lẫy, mua trâm cài giá cả trăm lượng mà không chớp mắt.
Trong lòng ta thầm thề, Trương Quế Hoa ta nhất định phải thành danh!
7
Tô ma ma tuy đã mua ta nhưng cũng không đối xử tốt với ta.
Mà là đưa ta đến phòng củi, nói rằng sau này đây sẽ là nơi ta ở.
Trước khi vết thương lành, ta chỉ có thể làm nha hoàn thấp hèn nhất.
Ta quỳ xuống dập đầu với Tô ma ma, cảm tạ ân cứu mạng của bà.
“Cảm ơn ma ma đã mua ta, sau này ta nhất định sẽ hầu hạ người như mẹ đẻ.”
Bà ta như lần đầu tiên nghe thấy lời này, hứng thú đánh giá ta:
“Ngươi trái lại là người hiểu chuyện, thông minh hơn những kẻ muốn sống muốn chết kia.”
Xuân Phong Lâu không phải là nơi nhân từ.
Ta mới ở được nửa tháng đã có hai người chết.
Một người là người bị mua về cùng ta, nàng lớn tuổi hơn ta, Tô ma ma bắt nàng tiếp khách, nàng không chịu, bị đánh chết tươi.
Còn một người muốn bỏ trốn, bị bắt lại chặt đứt hai chân, tối hôm đó đã tắt thở.
Ta biết, đây là Tô ma ma đang lập uy với chúng ta, tuyệt hết ý nghĩ phản nghịch của chúng ta.
Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phản nghịch, Tô ma ma tuy tàn nhẫn nhưng chỉ nhắm vào những người chống đối bà ta, ngày thường vẫn rất tốt.
Huống chi cuộc sống ở đây so với ở nhà đã là một trời một vực, chỉ cần ta làm tốt việc, ngày ngày có thể ăn no, hầu hạ tốt các nương tử đôi khi còn được thưởng.
Tất nhiên, quan trọng nhất là phải làm Tô ma ma vui lòng.
Ta đã từng thấy một nha hoàn giống ta vì làm Tô ma ma vui lòng, được cất nhắc làm quản sự, còn có thể có tiền tháng.
Vì vậy ta ngày ngày chạy đến chỗ Tô ma ma, bóp vai đấm chân, dâng trà rót nước.
Tô ma ma khen ta có mắt nhìn, không giống những người khác không biết rõ vị trí của mình, khó trách thầy tướng số nói ta số mệnh tốt.
Ta không hiểu lắm nhưng bà ta nói vậy thì chắc là ta không làm sai.
Cứ như vậy nửa năm trôi qua, vết sẹo trên người ta đã lành gần hết.
Tầm mắt và nhận thức cũng không còn hẹp hòi như trước nữa.
Ta đã hiểu Xuân Phong Lâu rốt cuộc là nơi như thế nào, thân phận kỹ nữ quả thật còn không bằng ăn mày.
Cũng hiểu được hoàng gia mà Lý tiên sinh nói và những tiểu thư được người ta trước hô sau ủng trên phố hôm đó có thân phận như thế nào, ta muốn lật mình thật sự khó như lên trời.
Nhưng ta đã nói, ta không tin vào số mệnh.
Sống thì phải tranh đấu.
8
Vì vậy ta tìm đến Tô ma ma, nói với bà ta rằng ta muốn học tập, ta không muốn chỉ làm nha hoàn, ta muốn làm ẩn phượng.
Tô ma ma cười khẩy:
“Chỉ bằng ngươi? Ước mơ viển vông.”
Bà ta tưởng ta sẽ chùn bước nhưng ta không hề nản lòng.
Những nương tử biết chữ thích đồ trang sức, ta liền đem hết tiền bạc mua trâm vàng tặng cho nương tử biết chữ để nàng dạy ta, rồi ta ở phòng củi ngày ngày dùng tro nồi luyện tập.
Những nương tử thông âm luật thích ăn vặt, ta liền ngày ngày đến nhà bếp canh chừng để tranh đồ ăn cho nương tử, bị đánh đến mặt mũi bầm dập cũng không để ý.
Những nương tử giỏi vẽ tranh thì buồn phiền, ta sẽ giả làm chú hề, bắt chước vai hề trong hí khúc, chọc cho nàng vui…
Lâu dần, mọi người đều biết trong lâu có một nha đầu có chí lớn, Tô ma ma cũng dần đối xử với ta khác đi, âm thầm quan sát.
Một hôm, ta bưng nước rửa chân cho Tô ma ma.
Bà rửa chân xong, nhíu mày nói với ta.
“Trương Quế Hoa… ngươi có nguyện ý làm con gái nuôi của ta không?”
Ta mừng rỡ khôn xiết, cúi đầu dập đầu.
“Mẫu thân, Quế Hoa nguyện ý!”
Bà day day ấn đường, lại chậm rãi nói:
“Ừm… Quế Hoa… cái tên này quá quê mùa, sau này theo họ ta đi, gọi là… Tô Dung Âm.”
Ta thành kính bái tạ.
“Cảm tạ mẫu thân ban tên.”
Từ ngày đó, bà không còn sai ta làm việc nữa, ta một bước trở thành người đặc biệt nhất trong lâu.
Tô ma ma sắp xếp cho ta một căn phòng riêng, mời thầy đến bồi dưỡng kiến thức cho ta, cũng để các nương tử hoa khôi đến dạy ta.
Bà nói bà cũng muốn xem thử “Ẩn phượng” trong truyền thuyết này có thể bay ra khỏi Xuân Phong Lâu hay không.
Rốt cuộc, bà vẫn tin vào số mệnh.
9
Chớp mắt đã năm năm trôi qua, ta đã đến tuổi “Khai hoa.”
Trải qua sự bồi dưỡng tận tâm của Tô ma ma, ta đã trở thành kỹ nữ trong sạch nổi tiếng nhất kinh thành.
Không chỉ viết chữ đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, thường có công tử tiểu thư bỏ ra ngàn vàng chỉ để cầu xin ta một bức thư pháp hoặc cách một bức màn nghe ta đàn một khúc.
Trong lâu có cô nương mới đến, trong đó có một người là tiểu thư của một gia đình bị xét nhà phát mại, tên là Tạ Dao.
Sau khi nàng bị mua về, dùng dao kề cổ, thà chết chứ không chịu mất trinh tiết.
Ta đã từng gặp nàng, ngày đó Tô ma ma mua ta đi ngang qua phố dài, nàng chính là cô nương mua trâm giá trăm lượng.
Ngày đó phong quang biết bao, giờ đây lại tiều tụy biết bao.
Những năm này Tô ma ma rất tin tưởng ta, để ta cũng bắt tay xử lý một số công việc trong lâu cho bà.
Sau khi để nàng đói hai ngày, ta thay Tô ma ma đi khuyên giải, nàng ta rút dao trong tay áo ra, ngang nhiên kề vào cổ.
“Ngươi đừng hòng ép ta, nếu không ta sẽ chết trước mặt ngươi!”
Ta liếc mắt đã nhìn ra nàng ta chỉ là ngoài mạnh trong yếu liền tiến lên đoạt lấy con dao của nàng ta.
“Nếu ngươi thật sự có cốt khí, ngày bị phát mại đã đâm dao vào cổ rồi, không cần ở đây giả vờ trinh tiết liệt nữ!”
“Đã muốn sống thì phải có thái độ muốn sống! Ngươi không phải tự nhận là phủ tướng quân bị oan, nguyện ý làm bất cứ chuyện gì để minh oan sao? Nhưng ngay cả sự trong sạch cũng không bỏ được, lấy gì minh oan cho phủ tướng quân?”
Nàng ta là con gái của trấn bắc tướng quân, năm trước phủ tướng quân bị phát hiện tham ô quân lương, nam đinh bị đày đi Lĩnh Nam làm nô, nữ quyến bị phát mại làm kỹ nữ.
Mẹ và đại tẩu của nàng ta đều tự sát, chỉ có nàng ta không phục, nói rằng muốn sống để minh oan cho người nhà.
Nghe xong lời ta nói, nàng ta ngẩn người một lúc, rồi ngã ngồi xuống đất khóc nức nở.
Ta nhìn nàng ta thật sâu, để lại một câu.
“Ta sẽ giúp ngươi, Tạ Dao.”
“Chết rất dễ nhưng chỉ là kẻ hèn nhát.
Sống, mới có hy vọng.”
Thực ra, Tô ma ma dặn ta là nếu Tạ Dao không nghe lời thì cứ xử lý là được.
Nhưng ta không muốn, ta muốn nàng ta sống.
Ngày sau nếu phủ tướng quân có thể Đông Sơn tái khởi, hoặc có thể trở thành trợ lực của ta.
Những năm này ta học được rất nhiều thứ, tham vọng cũng theo sự hiểu biết mà tăng trưởng điên cuồng, tầm mắt sớm không còn giới hạn ở Xuân Phong Lâu này nữa.
10
Người đời thích nhất là xem những người xuất thân cao quý rơi xuống bùn đen.
Sự xuất hiện của Tạ Dao đã mang lại không ít tiền bạc cho Xuân Phong Lâu, Tô ma ma vui mừng không khép miệng.
Nhưng ta lại không vui như vậy, bởi vì ta nhận được tin, Trương Hòa Hoa sắp vào kinh rồi.
Có lời đồn rằng thất hoàng tử khi tuần du Giang Nam đã được một cô nương cứu, cô nương đó là “Ẩn phượng” hiếm có, được cô ta là có thể được thiên hạ. Mà thất hoàng tử lại đem lòng yêu cô nương đó, đã tâu với hoàng đế muốn cưới nàng làm chính phi.
Tô ma ma biết được, liền gọi ta vào phòng chất vấn.
“Ngươi không phải nói ngươi là Ẩn phượng sao? Sao lại có người khác cũng cùng mệnh?”
Ta cười giúp bà xoa bóp chân, nói dối mà mắt không chớp lấy một cái:
“Mẫu thân, người đó là muội muội của con, từ nhỏ đã được thiên vị, cha mẹ nói mệnh cách của con thành của nàng.”
Tô ma ma nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn không nói gì.
Những năm này bà đã đầu tư quá nhiều vào ta, mà kế hoạch của chúng ta cũng sắp bắt đầu.
Cho dù ta không phải, ta cũng phải.
Ngày Trương Hòa Hoa vào kinh, bách tính vây kín không lọt, đều muốn xem rốt cuộc là kỳ nữ như thế nào mà có thể khiến hoàng tử điên đảo.
Ta cũng có mặt trong số những người quan sát.
Khi xe ngựa đi qua phố dài, Trương Hòa Hoa đang vén rèm xe phấn khích nhìn khắp nơi thì nhìn thấy ta, lập tức mặt cắt không còn giọt máu.
Cha và mẹ theo ánh mắt của nàng cũng nhìn sang.
Mẹ có chút vui mừng, muốn chào hỏi nhưng bị cha giữ lại, kéo rèm xe lên.
Buổi tối, Trương Hòa Hoa lén hẹn ta gặp mặt.
Nó thấy ta mặc váy áo thêu hoa nổi thời thượng nhất hiện nay, đầu đầy trâm cài bằng ngọc, đi lại leng keng tiếng chuông, không hề kém cạnh tiểu thư nhà quan, trong mắt thoáng hiện lên một tia ghen tị, rất nhanh đã che giấu đi.
Còn nó, mặc dù có danh nghĩa là hoàng tử phi tương lai nhưng vẫn mặc một chiếc váy lụa đã giặt đến phai màu, đầu cài hai chiếc trâm bạc, ăn mặc còn giản dị hơn cả nha hoàn của ta.