Nhạc Bình Công Chúa - Chương 6
12.
Ta không thể ngồi yên được nữa, vội vã cáo từ Thái hậu rồi đi thẳng đến điện Thanh Tâm. Người của Thái y viện đều được gọi đi trị liệu cho Lưu Khang, Trọng Lương nhất định ở đó.
Ta phải nhanh chóng tìm được hắn, để hắn đi giúp ta điều tra quá khứ của Liễu Nhuế Thành. Ta có một trực giác, Liễu Nhuế Thành mấy lần đi gặp Liễu Huyên Nhi, cũng không phải đi dạo Hoa Lâu đơn giản như vậy.
Nói không chừng, chính hắn cứu Liễu Huyên Nhi từ trong đại lao ra, thậm chí lén mang người đến Hoàng thành, cũng là hắn!
Với mối quan hệ của Trọng Lương ở dân gian, điều tra loại chuyện này tuyệt đối là dễ như trở bàn tay. Nhưng mà, không đợi ta tìm được Trọng Lương, đã bắt gặp trong một góc ngoài điện, Hoàng hậu cùng Lưu tướng đang nhỏ giọng tranh luận cái gì đó.
Sắc mặt Lưu tướng xanh mét, cố nén cảm xúc. Hoàng hậu không ngừng trấn an hắn. Cuối cùng khi Lưu tướng định phất tay áo rời đi, Hoàng hậu trực tiếp vươn tay giữ chặt hắn: “Nhuế Thành…”
Trong đầu ta đột nhiên hiện lên một ký ức. Hình ảnh kiếp trước chợt trở nên rõ ràng. Khi đó, vết thương trên người ta chưa được bao lâu, tâm huyết dâng trào muốn đi phơi nắng, giải sầu, thuận tiện đến vườn hoa xem những hoa cỏ mình trồng.
Lúc ấy ta đuổi hết cung nữ đi, một mình chậm rãi đi tới. Sâu trong vườn hoa, cũng truyền đến tiếng gọi nhu tình như vậy.
Ta vốn định đi qua xem là gì, lại bị Liễu Huyên Nhi đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ. Sau đó, tinh thần của ta càng thêm thất thường, đã dần dần quên mất việc này.
Không ngờ! Chân tướng tại sao kiếp trước Liễu Huyên Nhi nghĩ hết mọi cách hại ta chet thảm, đúng là cái này!
Trong lúc nhất thời, ta lại đột nhiên có chút muốn bật cười. Thì ra Liễu Huyên Nhi căn bản không phải nữ nhi ruột của Hoàng đế, phụ thân ruột của nàng ta, là Lưu tướng.
Mà ta, đơn giản chỉ vì một câu đối thoại cả bản thân mình cũng không nhớ rõ, đã bị Liễu Huyên Nhi cùng Hoàng hậu đối chọi gay gắt. Tìm mọi cách để đẩy ta vào chỗ chet.
Nếu như không phải bởi vì trên người ta còn mang danh hiệu “Công chúa”, phía sau còn có Thái hậu làm chỗ dựa, có phải ta cũng sẽ giống như những th i th ể trong hoa viên kia, đã sớm vô thanh vô tức biến mất ở trên thế giới này hay không?
Nếu như không phải kiếp này, ta trước tiên mời Dương ma ma rời núi, tự mình dạy cung quy cho Liễu Huyên Nhi, xáo trộn quỹ tích kiếp trước.
Có phải, ta vẫn sẽ giống như kiếp trước, hoàn toàn không phát giác gì mà bước vào cạm bẫy bọn họ đã thiết kế tỉ mỉ hay không? Nghĩ tới đây, ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, cả người không rét mà run.
Cũng may. May mà ta không ngồi yên chờ chet. Ta nhìn hai người thân thiết cách đó không xa, lặng lẽ xoay người rời đi.
Sau đó ta đi tới Thanh Tâm điện, tìm được Trọng Lương, chỉ nói với hắn một câu: “Liễu Nhuế Thành là tên của Lưu tướng.”
Trên mặt Trọng Lương hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng đã lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, sau khi hành lễ với ta, lập tức trở về.
Ta nhìn Thanh Tâm điện đèn đuốc sáng trưng, nghe tiếng gầm giậm dữ của Hoàng đế bên trong truyền ra. Ta biết, có người sắp sửa sống không qua đêm nay.
13.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Tâm điện truyền đến tin tức Lưu Khang trọng thương không thể chữa trị.
Liễu Huyên Nhi sau khi nghe được tin tức này, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lôi kéo tay của ta, không ngừng cầu xin: “Tỷ tỷ cứu ta…… Huyên Nhi không có giet người, thật sự không phải Huyên Nhi làm……”
Ta cố nén ý muốn mặc kệ nàng ta, khó xử nói: “Muội muội tốt, không phải tỷ tỷ không giúp ngươi, mà là tối hôm qua nhiều người như vậy đều thấy được, tỷ tỷ thật sự hữu tâm vô lực……”
“Không! Tỷ tỷ, tỷ có thể!” Liễu Huyên Nhi tựa như bắt được cọng rơm cuối cùng, thần sắc đã dần dần điên cuồng: “Chỉ cần tỷ tỷ nói với phụ hoàng, người cùng Lưu Khang vào trong núi giả là tỷ, phụ hoàng nhất định sẽ tin tưởng sự trong sạch của ta!”
Nhìn xem, vị muội muội này của ta đang nói cái gì kìa? Vì rửa sạch hiềm nghi của mình, lại muốn đạp lên danh tiết của ta.
Dáng vẻ không biết hối cải này, thật sự là làm cho ta hận không thể xé nát mặt nạ của nàng ta, làm cho nàng hoàn toàn bại lộ ở trước mắt đại chúng.
Ta thật sự tò mò, loại lời chẳng biết xấu hổ này, nàng ta có thể nói như thế nào? Ta giả bộ không dám tin, tức giận nói: “Muội muội, ngươi muốn ta lấy danh tiết của mình đi đổi trong sạch của ngươi, có từng nghĩ tới ta sẽ đối mặt với cái gì không?”
Ánh mắt nàng ta lóe lên: “Tỷ tỷ không cần sợ, Thái hậu không phải thương yêu tỷ tỷ nhất sao? Chỉ cần ta và tỷ tỷ cùng đi van cầu Thái hậu, Thái hậu tuyệt đối sẽ bảo vệ tỷ tỷ!”
Một khi ta nói với Hoàng đế, người cùng Lưu Khang vào núi giả là ta, ta đây thật đúng là đang rửa sạch cổ, tự đưa đầu của mình lên đoạn đầu đài.
Ta còn muốn cùng Liễu Huyên Nhi nói thêm hai câu, nghe thử xem nàng ta còn có thể nói ra lời gì khiến ta sợ ngây người nữa không. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng tuyên chỉ của thái giám, lệnh cho ta cùng Liễu Huyên Nhi đi tới Thanh Tâm điện.
Liễu Huyên Nhi tiếp chỉ xong, cả người trở nên trầm mặc, cũng không quấn quít lấy ta bảo ta cứu nàng ta nữa. Ta nhìn bộ dáng không biết nàng ta đang có chủ ý quỷ quái gì, lặng lẽ lưu tâm.
Trên Thanh Tâm điện, Hoàng thượng ngồi ngay ngắn vị trí đầu. Hoàng hậu cùng Lưu tướng đứng ở hai bên trái phải, ở giữa có một tiểu cung nữ đang quỳ, chính là cung nữ bắt gặp Liễu Huyên Nhi đả thương người kia.
Một đêm không gặp, tóc trên đầu Lưu tướng đã bạc trắng một mảng lớn, thân hình còng xuống, cả người giống như sắp sụp đổ. Cũng đúng, nữ nhi hại chet nhi tử của mình, đặt ở trên người ai cũng phải sụp đổ.
Nhất là khuê nữ cùng nhi tử, dường như còn có chút quan hệ không rõ ràng…… Chỉ là nhìn sắc mặt của Hoàng hậu và Hoàng đế, dường như không hề lo lắng cho Liễu Huyên Nhi, ngược lại là đối với ta hận ý nặng hơn chút?
Ta đè nén nghi hoặc trong lòng, cùng Liễu Huyên Nhi quỳ xuống hành lễ. Hoàng đế không nói bình thân, ta cũng quỳ theo Liễu Huyên Nhi. Nhưng tốt xấu gì Hoàng đế cũng không quên chính sự, để Liễu Huyên Nhi kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua.
Liễu Huyên Nhi liếc ta một cái, một giây sau đã khóc đến lê hoa đái vũ, ta thấy mà thương: “Đêm qua Huyên nhi lo lắng cho thân thể của tỷ tỷ, muốn quay về điện Công chúa thăm tỷ tỷ, ai ngờ đến gần hòn non bộ đột nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết… Huyên Nhi lo lắng có phải tỷ tỷ đã xảy ra chuyện hay không, liền chạy vào… Không nghĩ tới, Huyên Nhi vừa đến đã nhìn thấy một người toàn thân là máu nằm trên mặt đất, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta làm cho bất tỉnh rồi…”
“Phụ hoàng, Huyên Nhi ngay cả con kiến cũng không nỡ giẫm, làm sao có gan đi giet người được chứ?”
Hoàng đế gật đầu, tựa như hết sức tán thành cách nói của Liễu Huyên Nhi, sau đó nhìn về phía ta: “Nhạc Bình, ngươi có gì muốn nói không?”
A! Còn cần ta nói gì nữa không? Ta xem như hiểu được. Từ khi thái giám tuyên chỉ bảo ta cùng Liễu Huyên Nhi đến Thanh Tâm điện, những người này cũng đã đào xong hố chờ ta nhảy.
Mà tiểu cung nữ kia, trải qua một đêm “thẩm vấn”, chỉ sợ là cũng đã sớm sửa miệng.
“Nhạc Bình không có gì để nói.”
Ta lắc đầu: “Chuyện chưa từng làm, chính là chưa từng làm. Tối hôm qua sau khi Nhạc Bình rời khỏi cung yến, lập tức trở về điện Công chúa, căn bản không có gặp qua Lưu công tử.”
“Tỷ tỷ…… Ngươi vì sao phải nói dối?” Liễu Huyên Nhi trừng to mắt, không thể tin nhìn ta.
“Đêm qua Huyên nhi bị giam lỏng trong điện Công chúa, ngươi căn bản không có trở về……”
“Đúng vậy, Nhạc Bình.” Hoàng hậu chỉ chỉ tiểu cung nữ run lẩy bẩy quỳ gối một bên, đúng lúc biểu đạt nghi hoặc của mình: “Cung nữ này là cung nữ hầu hạ bên cạnh ngươi, nàng nói, tối hôm qua ngươi đột nhiên nửa đường phân phó nàng trở về cung yến lấy khăn tay, lúc trở về nàng còn chưa kịp thấy rõ bộ dáng của kẻ hành hung đã bị dọa vỡ mật, quay đầu chạy về cung yến.”
“Mà ngươi, Nhạc Bình, ngươi vừa không ở cung yến, lại không ở điện Công chúa, vậy rốt cuộc là ngươi đi nơi nào đây?”
Từ lúc ta nói kế hoạch cho Trọng Lương, an bài hắn đi điều tra thời điểm lúc Liễu Huyên Nhi hồi cung, cũng đã dự liệu đến cảnh tượng này.
Ta mỉm cười, đang định nói cho bọn họ biết, ta tối hôm qua chờ đến mất kiên nhẫn, sau đó chuyển đường đến Thái y viện. Trọng Lương đã sớm chuẩn bị tốt tất cả, ta căn bản không sợ bọn họ đi điều tra.
Nhưng mà không đợi ta mở miệng, cửa lớn cung điện đột nhiên bị người đẩy ra. Dương ma ma đỡ Thái hậu, chậm rãi đi vào: “Nhạc Bình đêm qua vẫn luôn ở trong cung của ai gia. Thế nào? Hoàng hậu có ý kiến gì sao?”