Nhạc Bình Công Chúa - Chương 4
8.
Sau khi sống lại, ta từng vô số lần hồi tưởng bản thân mình rốt cuộc đã biết bí mật gì của Liễu Huyên nhi, mới có thể làm cho nàng ta hận ta như vậy, nhất định muốn đưa ta vào chỗ chet.
Nhưng cho dù ta hồi tưởng bao nhiêu lần, cũng không có được đáp án. Duy chỉ có một lần vào cung yến lần đó, ta trong lúc vô tình đã bắt gặp Liễu Huyên Nhi cùng một nam tử lôi kéo.
Chỉ tiếc màn đêm che khuất, ta căn bản không thấy rõ bộ dáng của nam nhân kia. Lúc ấy nàng ta nói người nọ say rượu lạc đường, ta cũng không suy nghĩ nhiều. Chẳng lẽ, việc này có ẩn tình khác?
Đảo mắt đã đến ngày cung yến. Trong hoàng cung giăng đèn kết hoa, khắp nơi treo đầy đèn lồng đỏ vui mừng. Giống như kiếp trước, Thái hậu bởi vì thân thể có bệnh nhẹ, đã sớm bảo Dương ma ma nói cho Hoàng đế, bà sẽ không tham gia cung yến lần này.
Lần này tham gia cung yến ngoại trừ phi tần trong cung, còn có các thần tử cùng gia quyến. Liễu Huyên Nhi cố ý chọn một bộ cung phục hoa mỹ tinh xảo, dung mạo có bảy phần tương tự với Hoàng hậu, được Dương ma ma dạy dỗ chỉ đạo, lại càng giống mười phần.
Mà ta lại vô cùng khiêm tốn, chỉ chọn một bộ y phục thanh lịch, sau khi hành lễ với Hoàng đế Hoàng hậu, an tĩnh tìm vị trí của mình ngồi xuống. Liễu Huyên Nhi miệng nói phải theo tôn ti trật tự, cố ý đi ở phía sau ta.
Vừa đi vào đại điện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Ta nâng tay uống một chén rượu, mượn ống tay áo che chắn quan sát phản ứng của mọi người.
Tuy rằng tất cả mọi người khiếp sợ dung mạo có phần tương tự nhau của Liễu Huyên Nhi và Hoàng hậu, nhưng duy chỉ có nhi tử của Thừa tướng Lưu Khang ngồi ở vị trí thứ hai bên trái, ánh mắt nhìn chằm chằm Liễu Huyên Nhi.
Ánh mắt kia giống như một con sói đói, hận không thể lập tức xông lên lột sạch nàng ta. Khóe miệng ta hơi nhếch lên: “Tìm được rồi.”
Sau khi xác định mục tiêu, ta cũng không sốt ruột nữa, tiện tay rắc bột thuốc tối hôm qua Trọng Lương giao cho ta vào trong chén rượu.
Liễu Huyên Nhi thản nhiên hưởng thụ sự chú ý của mọi người, dịu dàng cúi đầu về phía Hoàng đế và Hoàng hậu: “Huyên Nhi bái kiến phụ hoàng mẫu hậu, nguyện phụ hoàng mẫu hậu hồng phúc tề thiên, thọ dữ thiên tề, Đại Lương quốc thái dân an, cửu thịnh bất suy.”
Hoàng đế nhìn thấy bộ dáng đoan trang tiểu thư khuê các của nàng ta, long tâm vô cùng vui mừng, ngay tại chỗ tuyên bố thân phận của Liễu Huyên Nhi, cũng thưởng cho nàng ta mấy chục cuộn gấm vân thiên kim khó cầu, cùng với vàng bạc châu báu.
Hoàng hậu cũng không chịu thua kém: “Bổn cung không có chuẩn bị gì, tặng cây trâm này cho con.”
Nói xong, Hoàng hậu liền lấy trâm phượng thuần kim trên búi tóc của mình xuống, giao cho Liễu Huyên Nhi. Nghe nói, cây trâm phượng kia là Hoàng đế lệnh cho thợ thủ công tốn mấy tháng chế tạo mà thành, vào ngày sinh nhật Hoàng hậu đặc biệt làm lễ vật tặng cho bà ta.
Những chi tiết phía trên, và mỗi sợi lông vũ đều trông rất sống động, thậm chí cả những viên đá quý khảm trong mắt phượng hoàng cũng là những viên hồng ngọc đẹp nhất được dị bang vượt biển tiến cống.
Trâm phượng này, toàn bộ hoàng triều chỉ có một chiếc, là độc nhất vô nhị. Liễu Huyên Nhi mặc dù không biết lai lịch của nó, nhưng được thưởng trước mặt mọi người, lại thấy biểu tình hâm mộ và ghen tị của các phi tần quận chúa, nội tâm vô cùng đắc ý, sau khi tạ ơn, vội vàng cài lên búi tóc của mình.
Vốn cách trang điểm và tóc đã hòa hợp vừa phải, nhưng khi cài thêm chiếc trâm vàng này lại phá hỏng vẻ đẹp ban đầu, trông rất thô tục.
Con người thì sao chứ, cho dù có đi lên địa vị cao, trải qua cuộc sống vinh hoa phú quý, nhưng trong x ương c ốt vẫn sẽ mang theo thói quen cũ, chỉ cần không chú ý một chút thôi sẽ lộ ra bộ mặt thật.
Chúng nữ gia quyến cũng không thèm ghen tị nữa, chỉ che môi len lén cười. Liễu Huyên Nhi lại hoàn toàn không phát giác ra điều gì, ngồi ở bên cạnh ta tự trách nói: “Tỷ tỷ, phụ hoàng mẫu hậu tặng nhiều đồ như vậy cho ta, tỷ sẽ không không vui chứ? Nếu tỷ không vui, ta sẽ đưa hết đồ đạc cho tỷ……”
Ta đưa chén rượu cho nàng ta, cười ngắt lời nói: “Làm sao có thể? Phụ hoàng mẫu hậu thương muội, tỷ tỷ vui vẻ thay muội còn không kịp đây.”
“Đến đây, để tỷ chúc mừng muội muội hôm nay tỏa sáng rực rỡ, tỷ tỷ kính muội một chén.”
Liễu Huyên Nhi liếc mắt nhìn rượu trong tay ta sắp tràn ra, quyết đoán bưng chén trên bàn ta đã uống qua một ngụm: “Tỷ tỷ vừa rồi uống chén này dường như rất ngon miệng, nên muội muội sẽ dùng chén này. Chạm cốc nào, tỷ tỷ.”
Ta cười: “Được.”
Mắt thấy Liễu Huyên Nhi sắp uống xong chén rượu bỏ thêm bột kia, một giọng nam nhân đột nhiên vang lên bên cạnh chúng ta: “Thanh Nương…… ”
Liễu Huyên Nhi giống như bị kinh hãi, cả người run lên. Chén rượu “cạch” một tiếng rơi xuống đất.
==> Ủng hộ nhà dịch tại website METRUYEN.ME nhé cả nhà!!! <==
9.
Liễu Huyên Nhi có lẽ không ngờ ở cung yến lại nghe được cái tên này. Biểu tình bối rối không kịp che giấu, lọt vào tầm mắt của mọi người xung quanh. Mà ta lại nhìn cái chén vỡ nát trên mặt đất, cảm thấy đau lòng vì loại thuốc mà Trọng Lương đã đặc biệt tìm cho ta.
Sau đó ngẩng đầu nhìn người tới, thay mọi người hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Lưu công tử có phải nhận lầm người hay không? Tại sao lại gọi Huyên Nhi là ‘Thanh Nương’?”
Lưu Khang hừ nhẹ một tiếng: “Bản công tử duyệt nữ vô số, làm sao có thể…”
“Tỷ tỷ!” Liễu Huyên Nhi sắc mặt trắng bệch thất thanh hét lên.
Giọng nói sắc bén trực tiếp xuyên phá tiếng nhạc mừng trong cung yến. Không khí sôi nổi ngưng đọng một lát, ngay cả các vũ nữ cũng dừng động tác. Hoàng đế nhìn qua: “Đã xảy ra chuyện gì? Trên cung yến, sao lại hô to gọi nhỏ như thế?”
À đúng rồi, Hoàng đế tuy rằng sủng ái Liễu Huyên Nhi nhưng cũng giống như Thái hậu, cũng là một người rất chú trọng lễ tiết, thể diện.
Thân là một phần của hoàng thất, lén lút làm thế nào cũng được, nhưng ở trước mặt mọi người thất thố như vậy, tuyệt đối sẽ trở mặt không nhận người.
Liễu Huyên Nhi biết rõ điều này, lập tức đổi thành dáng vẻ tủi thân: “Bẩm phụ hoàng, vừa rồi tỷ tỷ và Huyên Nhi chạm chén, không cẩn thận hoảng hốt làm đổ chén rượu, y phục của Huyên Nhi bị bẩn…… Nhất thời hoảng loạn nên mới…”
Kiếp trước ta lòng đầy tín nhiệm Liễu Huyên Nhi, chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa lời nàng ta nói. Hiện tại tinh tế nghĩ lại, kỳ thật mỗi lần xuất hiện ngoài ý muốn, Liễu Huyên Nhi đều có thể dựa vào mấy câu nói, đổ hết tất cả trách nhiệm lên người ta.
Quả nhiên, Hoàng đế vừa nghe lời Liễu Huyên Nhi nói, lập tức mắt trầm mặt: “Nhạc Bình nếu thân thể không tốt, thì hãy sớm trở về nghỉ ngơi đi.”
Tiếp theo phân phó cung nhân bên người: “Người đâu, đưa Nhân Thiện Công chúa đi xuống thay y phục.”
Hai thái độ, rõ ràng muốn cho mọi người biết địa vị của ta và Liễu Huyên Nhi trong lòng Hoàng đế hoàn toàn khác nhau. Nhưng điều này vừa hay hợp ý của ta.
Ta không biện giải cho mình một câu, hành lễ xong, giữa tiếng nghị luận của mọi người xoay người đi về điện Công chúa. Đi qua ngự hoa viên, ta đột nhiên nhớ tới khăn tay của mình vẫn còn để ở cung yến, liền phân phó cung nữ đi lấy về giúp ta.
Cung nữ chân trước vừa rời đi, Trọng Lương từ sau hòn non bộ bên cạnh đi ra: “Công chúa.”
“Mọi chuyện đã điều tra rõ ràng chưa?”
“Tra được rồi.” Trọng Lương lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, trên đó ghi lại tất cả những gì Liễu Huyên Nhi đã trải qua trước khi hồi cung.
Không ngoài dự liệu, Liễu Huyên Nhi từng ở ngõ Yên Hoa mấy năm, gọi là “Thanh Nương”. Vào thời điểm nổi tiếng nhất, vì ăn cắp tiền của khách mà bị bắt vào đại lao.
Sau đó không biết vì nguyên nhân gì, huyện lệnh ngay cả thẩm vấn cũng không làm đã thả nàng ta ra. Sau đó, Liễu Huyên Nhi được đón về cung, biến mình trở thành “Nhân Thiện Công chúa” mất tích mười sáu năm.
Ta nhìn lướt qua danh sách khách của Liễu Huyên Nhi, Lưu Khang rõ ràng đứng đầu. Lưu Khang vốn là một công tử ăn chơi trác táng, từng khoe khoang mình đã dạo qua tất cả Hoa Lâu của Đại Lương quốc, nếu hắn không có trong danh sách, đó mới là ngoài dự liệu của ta.
Chỉ là, một cái tên hơi quen thuộc khác thu hút sự chú ý của ta. Liễu Nhuế Thành?
Trọng Lương chú ý tới ánh mắt của ta: “Người này tổng cộng đến ba lần, mỗi lần đều khoác áo choàng che mặt, giờ tý sẽ đi ra. Theo tú bà nói, người này nói giọng kinh thành, ước chừng bốn mươi tuổi.”
Nghe Trọng Lương giới thiệu, trong đầu ta đột nhiên hiện lên một hình ảnh. Giống như kiếp trước ta từng ở đâu đó nghe được một nữ nhân thân mật gọi cái tên này: “Nhuế Thành…”
Ngay khi ta đang cẩn thận hồi tưởng, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy hai bóng dáng một trước một sau đi về phía này. Ta vội vàng túm lấy tay Trọng Lương, lắc mình trốn sau hòn non bộ.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến gần và đi thẳng vào hòn non bộ. Sau vài tiếng sột soạt, chính là tiếng thở dốc không ngừng. Ta hơi thò đầu ra, mới vừa thấy rõ bộ dáng hai người kia đã bị Trọng Lương bịt kín mắt, kéo trở về.
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng rực, bàn tay to ấm áp bao phủ trên mí mắt. Còn có mùi thuốc nhàn nhạt từ bên người truyền đến, không chỗ nào không nhắc nhở ta, đó là một nam nhân.
Ta cùng một ngoại nam, trốn ở sau núi giả, nghe người khác tư thông… Nhận thức này, làm cho ta hơi ngây người. Trọng Lương hình như cũng nhận ra có điều không ổn, vội vàng thu tay về.
Ta quay đầu nhìn về phía hắn. Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn lãng của hắn mang theo chút ngượng ngùng, đôi mắt đen láy sáng ngời, yên lặng nhìn chằm chằm ta.
Ta còn chưa kịp thấy rõ thâm ý bên trong, trong núi giả đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Ta không để ý đến phản ứng của Trọng Lương, vội vàng nhìn vào trong núi giả.
Chỉ thấy Liễu Huyên Nhi quần áo xốc xếch nhào vào người Lưu Khang, trong tay giơ cao cây trâm cài tóc, từng nhát lại từng nhát đ âm vào cổ, ngực Lưu Khang.
Lưu Khang giãy dụa, muốn kêu cứu, vừa mở miệng, trong miệng đã tuôn ra một đống m áu tươi.
M áu rất nhanh nhuộm đỏ y phục của hai người. Liễu Huyên Nhi lại giống như không hề phát hiện, thần sắc điên cuồng hét: “Chet đi! Chet đi!”