Nhạc Bình Công Chúa - Chương 2
4.
Tiếng roi quất liên tiếp vang lên trong cung điện. Tiếp theo là từng tiếng kêu thảm thiết mang theo tiếng run rẩy khóc lóc.
Tư thế đứng không đúng, thủ thế không đúng, biểu cảm không đúng, thậm chí ngay cả lúc bị đánh kêu lên cũng thành nguyên nhân bị đánh. Gần nửa canh giờ, trên người Liễu Huyên Nhi đã xanh tím tím, vô cùng thê thảm.
Ta nhìn những vết thương trên người nàng ta, chỉ tiếc không thể tự mình động thủ, bằng không ta khẳng định so với hiện tại càng sảng khoái hơn. Tuy nhiên đã chơi thì phải từ từ chơi, cũng không thể lập tức chơi chet người.
Vì thế, ta giả vờ như vừa mới kịp phản ứng, vội vàng đi tới trước mặt Dương ma ma, nói đỡ cho Liễu Huyên Nhi: “Nhạc Bình biết ma ma một lòng vì thể diện hoàng gia, mới có thể nghiêm khắc dạy dỗ muội muội như vậy, nhưng muội muội vừa hồi cung, rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu, chi bằng hôm nay dạy dỗ đến đây thôi, được không?”
Dương ma ma nhìn ta, lại nhìn Liễu Huyên Nhi, vung roi, để lại một câu: “Sau bữa trưa tiếp tục.”
Liễu Huyên Nhi vốn còn tưởng rằng mình cuố cùng cũng được giải thoát, nghe nói như thế thì không thở được nữa, hai mắt trợn tròn hôn mê bất tỉnh.
Ta vội vàng sai người đỡ Liễu Huyên Nhi lên giường, bảo cung nữ đi mời ngự y, gọi Hoàng hậu. Chờ tất cả mọi người đi rồi, ta mới chậm rãi lấy thuốc cao từ trong ống tay áo vừa rồi Dương ma ma vụng trộm đưa cho ta, cẩn thận bôi lên vết roi trên người Liễu Huyên Nhi.
Roi mây và thuốc cao của Dương ma ma đều là đặc chế, roi mây đánh người mặc dù sẽ có dấu vết, nhưng sẽ không làm cho người ta cảm giác được có bao nhiêu đau.
Nhưng mà một khi phối hợp với thuốc cao đặc chế, vết roi sẽ lập tức biến mất, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Một thời gian sau, miệng vết thương sẽ truyền đến cơn đau ngứa dữ dội, có thể giày vò người ta sống không bằng chet.
Đây là bí pháp độc truyền của lão nhân trong cung, chuyên dùng để giáo huấn một ít cung nhân không nghe lời, còn có thể phòng ngừa bị chủ tử phát hiện.
Về phần tại sao ta lại lựa chọn tìm Dương ma ma? Ngoại trừ khi còn bé Dương ma ma từng dạy ta có tình thầy trò vài năm, thì điều khiến ta tin tưởng bà chắc chắn sẽ giúp ta chính là kiếp trước bà có ân cứu mạng ta, vì ta mà chet.
Kiếp trước, Dương ma ma chính là bởi vì ta mới đắc tội Liễu Huyên Nhi, cuối cùng bị Liễu Huyên Nhi dùng roi đ ánh chet. Lần này có thể để cho Dương ma ma dùng phương thức của kiếp trước báo thù và trút giận.
“Rầm!” Cửa điện bị người đẩy mạnh ra. Ta mặc quần áo của Liễu Huyên Nhi, bình tĩnh quỳ trên mặt đất.
Ngay khi người kia vào cửa, ta lập tức nhéo mạnh vào đùi của mình, đau đến mức ta khóc thét lên: “Mẫu hậu… là Nhạc Bình không tốt, không có chăm sóc tốt muội muội…”
Hoàng hậu cũng lười bố thí cho ta một ánh mắt, chỉ một lòng nhớ thương nữ nhi thiện lương thuần khiết của bà: “Huyên Nhi, Huyên Nhi, con thế nào rồi?”
Ta xoa xoa đùi, có chút hối hận vì nhéo quá mạnh.
Có lẽ là “lời yêu thương” của Hoàng hậu quá mức mãnh liệt, lông mi Liễu Huyên Nhi khẽ run rẩy, từ từ mở mắt ra. Vừa mở mắt từng giọt nước mắt đã lập tức rơi xuống, trông vô cùng ấm ức: “Mẫu hậu…… Huyên Nhi đau……”
Hoàng hậu vừa nghe thấy đã vô cùng đau lòng: “Không đau không đau, mẫu hậu sẽ mời thái y xem cho con một chút.”
Hoàng hậu phân phó cung nhân, bên kia còn có cung nữ mang theo thái y của Thái y viện trùng trùng điệp điệp tới. Mọi người nhìn thấy Hoàng hậu, nhất tề quỳ xuống đất: “Chúng thần bái kiến Hoàng hậu.”
Ta nghiêng đầu liếc mắt, chỉ riêng thái y đã có năm sáu bảy người. Người không biết nhìn thấy đám đông này, còn tưởng rằng Hoàng đế sắp băng hà nữa đó.
Hoàng hậu rõ ràng cũng ý thức được điều này, sắc mặt nhất thời trầm xuống, chỉ có Liễu Huyên Nhi kia còn ngây ngốc vui vẻ cho rằng đây là người khác coi trọng nàng ta, sắc mặt nhìn cũng hồng hào hơn vừa rồi không ít.
Thái y đã đến, cũng không thể lập tức đuổi người trở về, Hoàng hậu đi qua một bên ngồi xuống, để cho các thái y xem bệnh cho Liễu Huyên Nhi.
Bệnh không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, sắc mặt các thái y lập tức thay đổi: “Hoàng hậu…… Công, Công chúa đây là có hỉ……”
5.
Thái y vừa nói một câu, sắc mặt Liễu Huyên Nhi lập tức trắng bệch, sắc mặt Hoàng hậu cũng trở nên xanh mét.
Công chúa lưu lạc dân gian, hôm trước hồi cung ngày hôm sau đã bị thái y khám ra hỉ mạch, việc này nếu truyền ra ngoài, danh hiệu “Nhân Thiện Công chúa” Hoàng đế mới vừa phong cho Liễu Huyên Nhi cùng với Hoàng hậu, người tâm tâm niệm niệm xem nàng ta như bảo bối, lập tức trở thành trò cười lớn nhất từ trước tới nay của cả kinh thành.
Đầu ta cúi thấp, dùng sức bóp thịt mềm trên đùi, sợ mình không cẩn thận sẽ cười ra tiếng. Kiếp trước, cuộc sống riêng của Liễu Huyên Nhi cực kỳ hỗn loạn, trước khi vào cung không biết đã tư thông với bao nhiêu nam nhân.
Sau đó phát hiện mình mang thai, nàng ta đã nghĩ hết mọi cách xử lý đứa nhỏ, cùng bị xử lý còn có những thái y chẩn ra hỉ mạch cho nàng ta.
Nếu không phải là khoảng thời gian trước và sau cung yến có nhiều thái y của Thái y viện bỗng nhiên biến mất, ta căn bản cũng không phát hiện ra bất kỳ manh mối gì.
Khi đó ta đối với Liễu Huyên Nhi tín nhiệm có thừa, nàng ta nói các thái y chủ động đề xuất với Hoàng đế muốn đến dân gian chẩn bệnh, tích phúc cho hoàng thất, ta liền tin là thật.
Cho đến khi sủng vật Thái hậu nuôi đào ra th i th ể ở trong hoa đình, Hoàng đế lập tức sai người điều tra, mới phát hiện những thái y biến mất kia toàn bộ bị ch ôn ở hậu hoa viên điện Công chúa, mà tất cả hoa cỏ nơi này đều là ta tự tay cấy ghép.
Ta trở thành nghi phạm lớn nhất và bị tống vào ngục. Nghĩ đến tất cả những gì ta đã trải qua khi đó trong ngục, ta hận không thể lập tức giet Liễu Huyên Nhi, ăn thịt, uống máu nàng ta.
Nhưng hiện tại chung quy không phải kiếp trước. Hoàng hậu vung chén trà xuống, hung hăng đập mạnh xuống bàn: “Làm càn! Danh dự của Công chúa há có thể bị các ngươi làm bẩn?! Người đâu! Vả miệng cho bổn cung!”
Tất cả các thái y đều quỳ xuống, cầu xin sự thương xót của Hoàng hậu. Nhưng mà các cung nữ ma ma bên người Hoàng hậu làm sao có thể cho bọn họ cơ hội.
Bốp bốp bốp. Trong lúc đó toàn bộ cung điện đều là tiếng tát vang vọng. Liễu Huyên Nhi ho hai tiếng, yếu ớt nói: “Mẫu hậu…”
Hoàng hậu giờ phút này đang tức giận, hơn nữa trong điện liên tiếp vang lên tiếng tát, căn bản không nghe được lời nói yếu ớt như người chet kia của nàng ta.
Vẻ mặt Liễu Huyên Nhi nhất thời xấu hổ, ánh mắt bất lực nhìn về phía ta.
Nhìn những thái y kia mặt đã sưng hết lên, tay nắm chặt thành nắm đấm, khớp xương trắng bệch, ta biết lửa đã cháy đủ.
Vì thế sửa lại vẻ mặt, đứng dậy đi tới trước mặt Hoàng hậu, lần nữa quỳ xuống: “Mẫu hậu, thân thể muội muội mảnh mai, vừa rồi lại bị kinh hãi, khó tránh khỏi mạch tượng có chút hỗn loạn, không bằng để cho các thái y lại bắt mạch lần nữa, xác nhận lại cho chính xác hơn? Tránh cho làm ô uế thanh danh của muội muội, cũng tránh hàm oan cho các thái y……”
Lời này đã nói trúng tâm Hoàng hậu, người làm mẫu thân nào có thể tiếp nhận nữ nhi của mình mang theo một đứa dã chủng trở về chứ? Nhất là nơi coi trọng thể diện hơn cả sinh mệnh như hoàng thất.
Hoàng hậu hiếm khi lộ ra sắc mặt tốt với ta, bảo ta đứng lên, sau đó phất phất tay, lệnh cho các ma ma dừng lại. Các thái y trong lòng đều biết rõ ràng năng lực của mình, một người có thể sai, nhưng tất cả sao có thể sai được?
Họ nhìn nhau, lại nhìn ta, không dám động đậy.
“Hoàng hậu đã cho các ngươi thêm một cơ hội, còn không mau đến chẩn đoán cho Công chúa?”