Nha Hoàn Của Ta Là Nữ Chính - Chương 5
Cha ta thấy hắn đeo túi thơm, cười càng rạng rỡ hơn:
“Ngươi vậy mà có thể khiến bảo bối mười ngón không dính nước của ta thêu túi thơm cho ngươi? Hiền tế! Về sau bản tướng muốn theo ngươi lăn lộn!”
Ừm, dù là yến hội gì, cha ta cũng là người dễnổi bật.
22.
Ta đã sớm dò xét kỹ địa điểm phu nhân Anh quốc công sẽ ngã xuống nước, sắp xếp Vân Đào canh giữ ở đó chờ thời cơ.
Vì tăng thêm lòng dũng cảm, ta uống chút rượu, vừa định gọi Xuân Triều rót cho ta thêm một ly, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng nàng đâu.
Lúc này Vân Đào vội vàng đến báo:
“Cô nương, phu nhân Anh quốc công đi về phía hồ rồi!”
Được rồi, còn chưa đủ can đảm, sân khấu đã dựng xong.
Tháng năm tuy đã vào xuân, nhưng trời vẫn rất lạnh, ta nhìn mẫu thân, bà đang trò chuyện vui vẻ trong đám phu nhân, không biết nghe được chuyện gì mà vừa che miệng cười vừa kinh ngạc.
Trong lòng ta ấm áp, lại như không còn sợ gì nữa.
Con đường nhỏ quanh co, dừng lại cạnh hòn giả sơn, xa xa thấy phu nhân Anh quốc công đi gần đến đường về, ta cũng từng bước đuổi theo, cuối cùng sau khi bà ngã xuống nước… ta cũng bị đẩy xuống nước…
Uống liên tiếp mấy ngụm nước, ta nắm chặt lấy bàn tay vùng vẫy của phu nhân Anh quốc công:
“Phu nhân… phu nhân đừng sợ, ta sẽ cứu… cứu người.”
May mà Vân Đào giọng lớn, nàng hét lên một tiếng, tiếng bước chân hỗn loạn, mọi người đều vây quanh.
Cha và nương ta suýt nữa thì nhảy xuống hồ, nương ta khóc ngay tại chỗ:
“Thù nhi, Thù nhi của ta nhất định phải cố lên…”
Tháng năm, trong nước lạnh lẽo, sức lực và hơi ấm dần mất đi, phu nhân Anh quốc công dán chặt vào người ta, bà nước mắt nước mũi chảy ròng, còn phải để ta không ngừng an ủi.
Bùi Huyền Tứ nhảy xuống trước, hắn dùng quần áo bọc lấy váy ta, sau đó giao phu nhân Anh quốc công cho thị vệ cứu hộ, bế ta lên bờ.
Ta bị nước làm sặc không nói nên lời, nhưng ta lại thấy cành cây um tùm trong sân như vậy thật là tươi đẹp, ánh nắng khúc xạ trong đình giữa hồ thật ấm áp, Bùi Huyền Tứ bình thường và giản dị, cũng khiến ta rung động.
Hắn không lạnh lùng như Bùi Hạc Hành, cũng không kiêu ngạo như đại tướng quân Phương Trục Trần, hắn chỉ lặng lẽ đóng vai phụ, không làm phiền đến ai.
Thế giới như tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức ta chỉ có thể nghe thấy giọng nói của hắn cùng với hơi thở gấp gáp:
“Thẩm Kinh Thù, nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì…”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên ta.
23.
Phu nhân Anh quốc công đích thân sắp xếp phòng cho ta thay quần áo ướt, ta mới có cơ hội ở riêng với bà, vội vàng nói ra nghi ngờ trong lòng,
“Phu nhân, người không phải trượt chân ngã xuống nước, là có người đẩy, có người đẩy!”
Ta nhớ rất rõ, đúng lúc ta muốn thử kéo bà khi bà chưa rơi xuống nước thì có người đẩy ta một cái, lực rất nhẹ, không giống nam tử.
Bà như hiểu ra điều gì, nhíu chặt mày, sắc mặt nghiêm trọng,
“Hôm nay đa tạ Thù nhi liều mình cứu mạng, chuyện này ta nhất định sẽ điều tra cho ra nhẽ!”
Bà ra ngoài một chuyến, không biết dặn dò hạ nhân điều gì, khi quay lại, trên mặt rõ ràng nhiều thêm vài phần ưu tư.
Cha và nương ta sợ đến mức không nhẹ, sau khi ta thay quần áo ra ngoài, nắm chặt tay ta không buông.
Tiệc lại trở nên yên tĩnh, cuối cùng lòng cũng hạ xuống, ta yên tâm gặm… gốc cải thảo.
Tu thân tự thủ lâu như vậy, không thể bị thịt cá cám dỗ được.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, ta vẫn chưa thấy Xuân Triều, nếu không phải phu nhân Anh quốc công đích thân đến báo đã tìm được hung thủ đẩy chúng ta xuống nước, ta e rằng cả kiếp trước cũng không biết được.
Ta nên cười, cười vì nữ chính được trời chọn này, cũng không thoát khỏi hận thù, không thoát khỏi thất tình lục dục, không thoát khỏi sự không cam lòng và đau khổ.
24.
Phu nhân Anh quốc công xuất thân là võ tướng, từ nhỏ đã lớn lên trong quân doanh.
Bà chưa từng giết người nào, chưa từng thấy mưu kế nào, từ khi ta nói bị người đẩy xuống nước, bà đã nghi ngờ, những người trong phủ này đã được sàng lọc từ lâu, tuyệt đối không thể là người của quốc công phủ, vậy thì… là người bên ngoài.
Bà lại tra danh sách quản gia tham dự tiệc, hỏi kllỹ người hầu hạ, chỉ có nha hoàn của ta là Xuân Triều không ở bên cạnh ta.
Nếu Xuân Triều dung mạo bình thường thì có lẽ không quá nổi bật, đằng này nàng lại đẹp như tiên nữ, lại mặc váy ta ban cho, khi đi lại, rất khó để người khác không chú ý đến nàng.
Tìm được nàng, phu nhân Anh quốc công cho người lật giày dưới chân nàng, quả nhiên trên đó dính đầy bùn đất.
Nha hoàn của ta là Xuân Triều cứ như vậy, trở thành tù nhân của Anh quốc công phủ.
Nàng không chịu khai, miệng cứng lắm, nhưng khuôn mặt kiên cường và lạnh lùng của nàng không khiến phu nhân Anh quốc công cảm thấy dễ chịu, một miếng sắt nung đỏ được áp xuống, quần áo tỏa ra mùi khét, da thịt dính vào lửa cháy xèo xèo.
Dụng cụ tra tấn đều dùng hết, nàng vẫn đứng thẳng nhìn về phía cửa, như đang chờ đợi, chờ đợi một người nào đó.
25.
Tiệc kết thúc, ta vẫn không thể hoàn hồn trong một thời gian dài.
Kiếp trước là phu nhân Anh quốc công rơi xuống nước, Xuân Triều cứu, ta nghĩ, liệu kiếp trước, đây có phải là kế hoạch của nàng và Bùi Hạc Hành, muốn dựa vào Anh quốc công lấy đi khế ước trong tay ta để đổi lấy tự do không.
Vậy thì… Phương Trục Trần thì sao?
Ta viết thư dặn Bùi Huyền Tứ, nhất định phải canh giữ ở cửa thành kinh đô, có lẽ có thể cứu được vị đại tướng quân mặc áo giáp cưỡi ngựa oai phong này.
Ta tuy rằng căm hận hắn giết cả nhà ta, nhưng hắn đã bảo vệ một phương bá tánh, bảo vệ hòa bình, nếu kiếp này Bùi Huyền Tứ cứu hắn, cũng có thể toàn vẹn cả đôi đường.
Năm ngày trôi qua.
Phu nhân Anh quốc công nói, Xuân Triều vẫn không chịu khai gì cả.
Bùi Hạc Hành như không quen biết Xuân Triều, lên triều, tham chính, thậm chí còn có thời gian đến tướng phủ quân lấy lòng cha ta.
Tình yêu dưới quyền lực hoàng gia, lại yếu đuối đến mức không chịu nổi một đòn, vỡ tan đến mức gió chưa thổi đã tan rồi.
Đẩy phu nhân quốc công xuống nước, tương đương với việc mưu sát vương công quý tộc, nếu thật sự là Xuân Triều, kiếp này ta không cần phải đấu nữa, nhưng mục đích của nàng rốt cuộc là gì?
Có lẽ tất cả những điều này, chỉ có Xuân Triều mới có thể giải đáp.
26.
Vị đại tướng quân oai phong lẫm liệt Phương Trục Trần, nắm trong tay binh quyền, giết chóc khắp nơi, khi xuất hiện trở lại, người đầy thương tích, được một con ngựa già chở đến kinh đô.
Câu đầu tiên sau khi được cứu, hắn nắm tay Bùi Huyền Tứ nói:
“Có người… có người muốn giết ta.”
Kiếp này, người cứu hắn không phải Xuân Triều, mà là ta và Bùi Huyền Tứ.
Chúng ta mời thái y có thâm niên nhất trong cung, dùng hết thuốc tốt, mới giữ được mạng sống cho hắn.
Còn kiếp trước, ân nhân cứu mạng của hắn là Xuân Triều, giờ đây đang đầy thương tích đứng trước mặt ta.
Tay chân bị trói, chiếc váy lộng lẫy kia bị sắt nung đỏ làm tan chảy.
Nàng nhìn vòng eo ngày càng gầy gò và khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của ta, nhất thời có chút thất thần,
“Cô nương gầy đi, hóa ra lại đẹp đến vậy…”
Khóe mắt nàng đẫm lệ, thật ra lòng ta cũng rất rối bời, không hiểu sao, ta luôn cảm thấy mình rất gần với sự thật.
“Xuân Triều, Bùi Hạc Hành sắp cưới thê rồi.”
Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng lộ ra vẻ tuyệt vọng, như đã cam chịu mà suy sụp,
“Cô nương và Bùi Hạc Hành… quả thực rất xứng đôi.”
“Không phải ta.”
“Vậy là…”
“Là thiên kim của Anh quốc công.”
Tin tức này là Bùi Huyền Tứ nói cho ta biết.
Sau khi Phương Trục Trần được chữa khỏi, Bùi Hạc Hành chủ động cầu hôn thiên kim của Anh quốc công.
Nửa tháng tra tấn, nàng đã bị hành hạ đến không còn ra hình người, khi niềm tin vẫn luôn kiên trì bị đánh đổ, có lẽ con người ta đều sẽ phát điên.
Xuân Triều, sương sớm mùa xuân, nàng vỡ tan trong bóng tối của nhân gian, giọng khàn khàn hét lên:
“Tại sao… ta có thể chấp nhận là ngươi, nhưng tại sao lại là nàng…”
“Rõ ràng chàng đã nói, chỉ cần ta cứu Anh quốc công phu nhân thì có thể được tự do cùng chàng yêu đương mà không cần kiêng dè gì nữa… tại sao chàng không đến cứu ta, tại sao lại cưới người khác…”
“Tại sao… tại sao ta có dung nhan và tài tình tuyệt thế, nhưng lại không có thân phận cao quý… tại sao các ngươi đều không bằng ta, nhưng lại có thể gả cho người mình muốn gả…”
“Ta biết làm thơ cắm hoa, ta biết thuật dùng hoàng kỳ. Ta là tài nữ, ta là thi tiên, nhưng tại sao ta không thể trở thành ngươi…”
“Hắn lừa ta… hắn thế mà, phụ ta… ta sai rồi, là ta nhìn lầm hắn.”
Kiếp này Xuân Triều không thể rung chuông hành y đến Dược Vương cốc tu học, cũng không có nam phụ luôn ở bên giúp đỡ.
Nàng đã trở thành công cụ của hoàng quyền, giống như ta của kiếp trước.
Chỉ là nàng có được một chút tình yêu của Bùi Hạc Hành, còn ta thì không có lấy một chút.
Ta luôn cảm thấy sự thật ngay trước mắt, nhưng không ngờ, sự thật lại là như vậy.
Nàng đã không còn sức lực, co ro trong bóng tối, miệng phát ra tiếng khóc nức nở.
Ta không có cảm giác phấn khích vì chiến thắng, giống như kiếp trước Xuân Triều mặc lễ phục đăng cơ hoàng hậu đứng bên cạnh chế nhạo ta, chỉ thấy buồn thảm.
“Xuân Triều, ngươi đúng là sai rồi.”
“Ngươi sai ở chỗ, ngàn không nên vạn không nên, tham lam chiếc váy của người khác, đó không phải của ngươi, cuối cùng cũng không vừa vặn.”
…
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, ta có thể ngủ một giấc ngon, cha mẹ cũng có thể sống tốt, mấy chục mạng người trong phủ tướng quân cuối cùng cũng được bảo toàn.
Bên cạnh, phu nhân Anh quốc công từ từ ôm lấy ta, đi ra khỏi ngục tối của Anh quốc công phủ, bên ngoài trời đã đổ mưa.
Bùi Huyền Tứ ở một bên vừa đá đá cục đá, vừa che ô chờ ta, thấy ta đi ra, liền trừng đôi mắt sáng ngời nhìn ta nói:
“Phụ hoàng ban hôn rồi! Sau này ta cũng có thể gọi nàng là Thù nhi rồi.”
Hắn cười rất rạng rỡ, mọi người đều nói hắn tầm thường, nhưng ta lại thấy, hắn thật đáng quý.
27.
Không lâu sau, Xuân Triều phát điên, ngôi thái tử của Bùi Hạc Hành cuối cùng cũng không giữ được.
Phu nhân Anh quốc công mang theo đơn kiện và chứng cứ, Phương Trục Trần mang theo chứng cứ bị ám vệ ám sát.
Lần này, hắn không thoát được.
Ta cuối cùng cũng nhìn thấu Bùi Hạc Hành, nếu không phải kiếp trước ta quá đố kỵ Xuân Triều, không nhìn thấu những mưu kế dày đặc này, thật sự cho rằng Xuân Triều là nữ chính được trời chọn thì có lẽ cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.
Nào có ai vừa sinh ra đã là vai phụ chứ, chúng ta chỉ là chìm vào bụi đất quên mất cách thở, đợi đến khi tỉnh táo lại, muôn vàn cánh buồm qua đi, mọi thứ rồi cũng có hồi kết.
Kiếp này.
Ta cũng mặc chiếc váy đẹp nhất trên đời, là của riêng ta, là chỉ ta mới có thể mặc, là hỉ phục.
-HẾT-