Nguyệt Lộ Hành Chiêu - Chương 5
13.
“Ca ca có người trong lòng chưa? Nếu ca ca đã có người trong lòng…”
Tim ta bất chợt thắt lại, một cơn đau nhói, chua xót và ngột ngạt dâng trào.
“ Minh An Quận chúa! Quận chúa! Ra đây gặp ta đi!”
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài ồn ào hẳn lên, ta bị cú va chạm mạnh làm lảo đảo, suýt nữa thì ngã nhào trong xe ngựa.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ta định vén rèm lên, không ngờ lại có một người leo lên ngay cửa xe.
“Quận chúa! Quận chúa! Là ta, Tần Thăng đây mà, quận chúa!”
Ta xuất hành vốn đơn giản, chỉ có xa phu và A Tri tỷ tỷ bên cạnh.
Không ngờ người này lại dám trèo thẳng vào xe.
“Ta không quen ngươi.”
Ta ép mình phải bình tĩnh lại.
“Quận chúa, mấy hôm trước tại buổi dạo xuân, nàng còn nhìn ta một cái, sao nàng lại nói là không quen ta được chứ!”
“Quận chúa, ta mến nàng, nàng lấy ta được không? Ta nguyện ý, ta nguyện ý đem cả mạng mình cho nàng.”
Hắn vừa nói vừa bò tới chỗ ta, dáng vẻ như một con thú hoang phát cuồng.
Ta sợ đến đờ người, không gian trong xe chật chội, không còn chỗ nào để lẩn trốn.
“Ngươi cút ra!”
Hắn nắm lấy cổ áo ta, toàn thân ta lập tức nổi hết da gà.
Phía ngoài đường náo loạn cả lên, ta nghe tiếng xa phu gào thét bên ngoài, còn tỷ tỷ A Tri ở phía sau ra sức kéo lấy chân hắn, không để hắn tiến sát về phía ta nữa.
Hắn không thể tiến lên, nhưng tay lại vươn ra, đột ngột chuyển hướng, tóm chặt lấy vai ta, cả người ta bị kéo về phía hắn.
Bỗng nhiên, cửa sổ xe bị một thanh kiếm rạch toang, ai đó đá mạnh khiến hắn văng đi, ôm chặt lấy ta.
Khi ta tỉnh lại, người cứu ta đã rời đi.
Trong phòng tĩnh lặng, ta đứng dậy bước ra ngoài, nhìn thấy ca ca đang lau một thanh kiếm sáng lạnh lấp lánh.
“Ca ca.”
Ta đứng trước cửa gọi y.
Tay ca ca dừng lại, trên mặt lại hiện lên nụ cười quen thuộc mà ta biết rõ: “Chiêu Chiêu tỉnh rồi.”
Y lau sạch tay, ôm lấy ta vào lòng, khẽ hỏi: “Đã dọa sợ mượi rồi sao?”
Ta mắt đỏ lên, giọng run rẩy: “Người đó… hắn kéo áo ta.”
Y ôm chặt lấy ta, lực mạnh như muốn khảm ta vào xương cốt.
“Lỗi của ca ca, ca ca luôn không bảo vệ muội thật tốt.”
Ta lắc đầu, hít một hơi ngước mắt nhìn y: “Chiêu Chiêu không sao, có một người đã đá bay hắn, ta nhìn thấy rồi.”
Ánh mắt ca ca có chút u tối, miệng y mỉm cười, nhưng lại không nói lời nào.
“Huynh ấy đâu rồi?”
“Ca ca có thể mời huynh ấy đến không? Ta muốn cảm tạ huynh ấy.”
“Ca ca?”
Ánh mắt ca ca dừng trên mặt ta, một lúc lâu sau y mới nói: “Được.”
“Đúng là nên cảm ơn hắn.”
14.
Ca ca không cho ta đi gặp người đó, y nói ta là nữ nhi, không nên gặp nam nhân bên ngoài.
Nhưng ta cảm thấy nên tự mình nói lời cảm ơn, vì cảnh ngộ khi ấy thật sự quá nguy cấp.
Ta đứng đợi ở hòn giả sơn trong hoa viên vương phủ, đây là con đường phải đi qua để đến chính sảnh.
Khoảng nửa nén nhang, ta thấy một nam nhân áo xanh phong trần khoáng đạt, được người trong phủ dẫn đường đi tới.
Huynh ấy không giống ca ca ôn hòa sáng ngời, cũng không giống Cố Hành Chỉ phong lưu tuấn tú.
Trên người huynh ấy có chút khí chất của kẻ giang hồ, bộ áo xanh tự nhiên tự tại.
“Cô nương, trốn ở đây làm gì vậy?”
Huynh ấy phát hiện ra ta sao?
Ta bước ra khỏi hòn giả sơn, hành lễ với huynh ấy.
“Tiểu nhân không dám nhận lễ của quận chúa.”
Huynh ấy mỉm cười, tránh khỏi lễ của ta.
“Huynh đã cứu ta, ta tới để cảm tạ huynh.”
“Quận chúa khách sáo rồi, chỉ là chuyện nhấc tay mà thôi.”
Huynh ấy cười sang sảng, bỗng nhiên nghiêng đầu lại gần ta nói: “Quận chúa xinh đẹp thanh khiết như vậy, ra ngoài vẫn nên dẫn thêm vài thị vệ thì hơn.”
Ta dường như ngửi thấy hương trúc xanh trên người huynh ấy, rất đặc biệt.
“Vẫn phải cảm ơn huynh…”
“Chiêu Chiêu.”
Lời nói của ta nghẹn lại trong cổ họng.
Trong mắt ca ca đầy vẻ tức giận, y trầm mặt đứng chắn trước mặt ta, nói với nam nhân áo xanh: “Tiểu muội bướng bỉnh, lỡ đắc tội với khách quý, mong lượng thứ.”
Nam nhân áo xanh mỉm cười còn chưa kịp lên tiếng, ca ca lại nói: “Hôm nay bản vương còn có việc gấp, ngày khác sẽ đích thân đến tạ ơn ngài, người đâu, tiễn khách.”
Ta ngơ ngác, còn nam nhân áo xanh kia chỉ nhướn mày, nhìn ca ca và ta đầy hứng thú.
“Ca ca, sao huynh có thể đuổi người ta đi như vậy?”
Ca ca kéo ta nhanh chóng đi vào bên trong, giọng nói của nam nhân áo xanh vọng lại rõ ràng.
“Chỉ vì mối tình nồng đượm—”
Cửa phòng bị ca ca đóng sầm lại, A Tri tỷ tỷ cũng bị ca ca đuổi ra ngoài.
Y từng bước tiến lại gần ta, đôi mắt đầy vẻ u ám.
“Chiêu Chiêu không nghe lời.”
Ta lùi lại vài bước, cố gắng giải thích: “Ca ca, không phải như vậy.”
Y nắm lấy cổ tay ta, kéo ta vào lòng: “Chiêu Chiêu định bỏ lại ca ca sao?”
“Ta không có…”
Lời ta bị chặn lại, môi lưỡi hòa quyện, hương thơm thanh mát của y phảng phất bên mũi.
Đầu óc ta “uỳnh” một tiếng, cả người đờ ra.
“Chiêu Chiêu, ta không muốn làm ca ca của nàng nữa.”
Giọng y có chút nghẹn, khàn đặc không thể tả.
Tim ta đập mạnh như trống, nắm chặt lấy vạt áo của y, ngơ ngẩn hỏi: “Vậy là gì?”
Y khẽ cười: “Người trong lòng của nàng, bạn lữ của nàng.”
Ta nghẹn ngào, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt có chút hư ảo.
“Ca ca tại sao… lại thích ta?”
Y thở dài, ôm ta chặt hơn.
“Đời trước nếm đủ sinh ly tử biệt, con đường này quá tối, ta đi quá nhọc nhằn và mệt mỏi.”
“Ta luôn cảm thấy mình bạc mệnh, nhưng khi gặp nàng, ta luôn muốn, sống lâu hơn một chút, sống lâu hơn một chút.”
“Ở nhà có một cô nương nhỏ không chỉ thích khóc, mà gan cũng nhỏ xíu.”
“Nàng nói nàng chờ ta về nhà, nếu ta không về, nàng nhất định sẽ khóc sướt mướt.”
Ta nghẹn ngào vùi mặt vào cổ y: “Ca ca, Chiêu Chiêu thích ca ca.”
“Chiêu Chiêu không muốn ca ca lấy vương phi, Chiêu Chiêu chỉ muốn ở bên ca ca.”
Y ôm ta chặt hơn, tiếng cười từ ngực truyền ra.
“Vương phi của Minh vương, chỉ có thể là Chiêu Chiêu của ta.”
15.
Tháng ba xuân về, Minh Vương phủ rước dâu.
Ta được Cố Hành Chỉ cõng lên kiệu hoa.
“Chỉ có Chiêu Chiêu biết thương người, năm ngoái cõng Cố Hành Vi suýt nữa làm ta mệt chết.”
Ta mím môi cười dưới tấm khăn trùm.
Cố Hành Vi đã mang thai hai tháng rồi, vậy mà hai người họ vẫn còn chí chóe.
Kiệu hoa rung lắc, ta nhìn qua khe hở, muốn thấy bóng người cưỡi ngựa phía trước, nhưng không ngờ chàng lại quay đầu lại, ánh mắt đầy dịu dàng.
A Tri tỷ tỷ nhìn ta, ánh mắt đầy ắp ý cười.
Ta bị ánh mắt ấy làm cho đỏ bừng mặt, vội vã thu lại ánh nhìn.
Kiệu dừng lại, ta được dìu ra ngoài, người đó thật vững vàng đỡ lấy.
Bước qua chậu lửa, bái thiên địa.
Một đầu dải lụa đỏ nối với ta, đầu kia nối với ca ca.
Tấm khăn trùm đỏ che khuất tầm nhìn của ta, nhưng ta không chút lo sợ, để mặc ca ca dẫn đường.
Sau khi lễ thành, những ngón tay thon dài rõ ràng vén khăn trùm của ta lên, ta ngước lên nhìn, thấy người trong lòng ta đang đứng trong ánh nến, mỉm cười nhìn ta.
“Ca ca…”
Ta ngượng ngùng đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
“Ta ở đây.”
Chàng nắm lấy tay ta, ôm ta vào lòng, giọng nói ấm áp trang trọng: “Từ nay trở đi, Chiêu Chiêu sẽ là người duy nhất bên ta.”
Nụ hôn của chàng rơi lên khóe môi ta, hàng mi khẽ chạm qua đầu mũi, ta nghe chàng thì thầm khẽ khàng: “Đời này có được Chiêu Chiêu, ông trời quả là không bạc đãi ta.”