Nguyệt Lộ Hành Chiêu - Chương 4
“Bị đánh thức rồi sao?”
Ca ca đưa tay đỡ ta ngồi dậy, nhường nửa ghế cho ta.
Ta lắc đầu, rồi bị một quyển sách trên bàn thu hút sự chú ý.
“Đây là gì?”
Ca ca khẽ nhíu mày, muốn giấu quyển sách ấy đi.
Ta vội nắm lấy góc quyển sách, kéo nó ra.
“Lý thị ở kinh thành, mười sáu tuổi, con thứ hai trong gia đình.”
“Vương thị ở Giang Châu, mười bảy tuổi, con trưởng trong gia đình.”
“Cận thị ở Phạm Dương, mười lăm tuổi, con thứ tư trong gia đình.”
…
Toàn bộ quyển sách là hình ảnh và thông tin về những tiểu thư danh giá.
Ta đặt quyển sách trở lại bàn, có chút mạnh tay, quyển sách va vào mặt bàn phát ra âm thanh nặng nề.
Trong thư phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, ta ngẩng đầu nhìn ca ca, giọng nói chua xót: “Ca ca sắp cưới Vương phi rồi phải không?”
Ca ca nhíu mày, còn chưa kịp trả lời, ta đã vội nói trước: “Nếu ca ca cưới Vương phi, sau này nhất định ta sẽ kính trọng Vương phi như ca ca vậy.”
“Ta… ta sẽ không tùy tiện, để Vương phi phải chịu ấm ức.”
Ca ca gõ nhẹ lên trán ta, khẽ cười: “Cô nhóc ngốc này, sợ ca ca cưới Vương phi rồi sẽ không cần muội nữa sao?”
Vừa nghe đến “không cần muội nữa,” nước mắt ta lập tức trào ra.
“Ca ca đừng bỏ muội.”
Nước mắt ta tuôn rơi như những chuỗi ngọc bị đứt.
Ca ca lấy khăn lau nước mắt cho ta, mỉm cười: “Ca ca đã bao giờ nói sẽ bỏ muội đâu?”
Ta nức nở: “Rõ ràng ca ca vừa nói cưới Vương phi rồi thì sẽ bỏ muội.”
Ca ca nhướn mày, cười trêu: “Nếu ca ca thực sự cưới Vương phi, vậy Chiêu Chiêu phải làm sao đây?”
“Chiêu Chiêu phải dọn ra khỏi viện của ca ca, không thể ở bên ca ca mỗi ngày, cũng không thể ăn cơm cùng ca ca, lại càng không thể ôm gối chạy đi tìm ca ca mỗi khi nửa đêm có sấm sét.”
Nói xong, ca ca quay sang nhìn ta, cười tinh quái: “Chiêu Chiêu phải làm sao đây?”
Ta sững người.
“Chiêu Chiêu… phải làm sao?”
Ta vừa khóc vừa nhìn ca ca, mong ca ca cho ta một lời giải đáp.
Ca ca ánh mắt sáng rỡ, mỉm cười nói với ta: “Chiêu Chiêu thử nghĩ cách xem nào, ca ca vừa không thể không có Vương phi, Chiêu Chiêu cũng không thể mất ca ca.”
“Chiêu Chiêu phải suy nghĩ thật kỹ nhé.”
—
10.
Lễ cài trâm phức tạp, cầu kỳ, khiến Vương phủ Minh Vương hôm nay trở nên náo nhiệt chưa từng thấy.
Ca ca cho dựng các nhà phát cháo dưới danh nghĩa của ta ở khắp cổng thành, bất kỳ cô nương nào cùng tuổi với ta đều được tặng một chiếc trâm bạc.
Cảnh tượng hoành tráng ấy khiến bao người không khỏi kinh ngạc.
Khi ta khoác lên mình bộ lễ phục tay rộng, đầu đội trâm cài, rõ ràng ta thấy ánh nhìn của ca ca chứa đựng cả sự an lòng lẫn kinh diễm.
Ca ca đặt biểu tự cho ta là Ninh An.
Y nói, mong rằng cuộc đời ta luôn an lành, vui vẻ, không bệnh không đau.
Lễ vừa xong, một thánh chỉ đã đến trước phủ Minh Vương.
Hoàng đế phong ta làm Minh An Quận chúa, ban cho ta ba ngàn hộ ăn lộc.
Ca ca nói, đây cũng là món quà y dành cho ta.
“Ca ca muốn Chiêu Chiêu trở thành tiểu cô nương vui vẻ nhất thiên hạ.”
Ta cười, níu lấy cánh tay y làm nũng: “Chiêu Chiêu có ca ca chính là tiểu cô nương vui vẻ nhất thiên hạ rồi.”
Dù ta không phải ruột thịt của ca ca, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở Minh Vương phủ, có phong địa và tước vị, thêm vào quyền binh trong tay ca ca, một thời gian ta cũng trở thành đối tượng mà bao gia tộc muốn kết thân.
Người đến cầu thân vào phủ đông như nước chảy, sắc mặt của ca ca ngày càng khó coi, chỉ còn thiếu mỗi nước đóng cửa từ chối khách.
“Ngươi muốn tìm một phu quân thế nào?”
Cố Hành Vi đã có hôn ước rồi, là biểu ca của nàng, người rất tốt, nàng cũng rất vừa lòng.
Ta suy nghĩ rồi đáp: “Phải đối xử với ta tốt như ca ca, phải dịu dàng như ca ca, những gì ca ca biết người ấy cũng phải biết…”
“Khoan đã!”
Cố Hành Vi nhìn ta đầy đau đầu rồi bảo ta im miệng: “Ngươi gả luôn cho ca ca ngươi đi cho xong.”
Tim ta đập loạn, nói cũng lắp bắp: “A Vi, ngươi… ngươi đừng nói bậy!”
Cố Hành Vi nhìn chằm chằm vào ta một lúc, rồi thở dài, ra vẻ già dặn hỏi ta: “Tiểu cô nương, ngươi biết cảm giác thích một người là như thế nào không?”
Ta lắc đầu.
“Không gặp thì sẽ nhớ, gặp rồi lại tim đập nhanh, đau lòng khi thấy người ấy tổn thương, muốn luôn ở bên người ấy.”
Nàng nói liền một hơi, cuối cùng hỏi ta: “ngươi nghĩ đến ai?”
Ta sững sờ, môi mở ra mà không dám nói ra cái tên ấy.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh ca ca nhìn ta, cười dịu dàng.
—
11.
Ta mơ mơ màng màng trở về phủ, không nhận ra bầu không khí có chút khác thường.
“Quận chúa, Vương gia gọi người đến chính sảnh.”
Ta gật đầu, theo phản xạ đi đến chính sảnh.
“Nha đầu! Nha đầu! Là Nha đầu của nhà ta!”
Ta ngẩn người, thấy một đôi trung niên với nét mặt phong sương, xúc động tiến về phía ta.
“Nha đầu, cuối cùng phụ thân cũng tìm được con rồi, mau về nhà với phụ thân.”
Người phụ nữ trung niên nắm lấy tay ta, xúc động đến nỗi nói cũng không rõ ràng.
“Nha đầu, là mẫu thân sai rồi, mẫu thân không nên nhìn bà nội cứ thế bán con đi, con tha thứ cho mẫu thân nhé.”
Gương mặt nữ nhân trung niên mang theo vẻ tiều tụy yếu đuối khiến ta bối rối.
“Phu nhân nhận nhầm người rồi, đây là muội muội của bổn vương, Minh An Quận chúa.”
Ca ca che chắn ta phía sau, vẻ mặt hiền hòa thường ngày giờ lạnh lùng hẳn.
Y nắm tay ta ngồi ở ghế trên.
“Nó chính là Nha đầu!”
Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm vào ta nói.
Tim ta khẽ run lên, tay nắm chặt lấy tay của ca ca.
“Nếu nhị vị vẫn muốn tìm thiên kim, bổn vương có thể tặng mười ngàn lượng bạc làm chi phí.”
Lời nói nhẹ nhàng của ca ca lập tức khiến hai người kia im bặt.
Họ cầm lấy bạc của ca ca rồi rời đi.
Ta một mình ngồi bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn những chồi non vừa nhú trên cành cây.
“Chiêu Chiêu không vui sao?”
Ca ca tiễn người đi rồi, yên lặng đứng bên cạnh ta.
“Ca ca…”
“Ừ.”
“Muội thấy khó chịu.”
Y thở dài, như bao lần trước đây, ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng ta, chờ đến khi ta bình ổn lại.
“Muội… muội cũng không biết vì sao mình lại thấy khó chịu, chỉ là… trong lòng không thoải mái.”
Ta rúc vào lòng y mà nức nở.
“Ca ca hiểu.”
Y dùng ngón tay lau đi giọt lệ vương trên mi mắt ta.
“Ca ca vẫn luôn ở đây.”
Ta khóc một lúc rất lâu, y phục trước ngực y ướt đẫm một mảng, nhưng ta vẫn không muốn rời đi.
Y nhẹ nhàng chạm lên mũi ta, cười nói ta là “quỷ khóc nhè.”
Ta ôm chặt lấy eo y, cười nói chỉ muốn làm tiểu khóc nhè của y.
—
12.
“Ca ca ngươi không cưới vợ, ngươi cũng không chịu gả chồng, hai người cố chấp với nhau đấy à?”
Cố Hành Chỉ nhìn ta và ca ca, một người mài mực, một người rửa bút, trên mặt tỏ vẻ không cam lòng.
“Huynh thành thân rồi còn không về với Thế tử phi, ngày ngày chạy đến chỗ chúng ta là có ý gì?”
Ca ca liếc nhìn hắn một cái, treo cây bút đã rửa sạch lên.
“Ngươi nghĩ ta muốn?”
Cố Hành Chỉ ngả người trên ghế: “Lão thái quân nhà ta cứ bắt ta phải để ý đến hai người.”
Lão thái quân của Hầu phủ Lâm An nổi tiếng là người tốt bụng, ca ca đã hai mươi mốt tuổi mà chưa cưới vợ, ta cũng mười sáu tuổi chưa định thân, bà cụ đi đứng không vững nhưng vẫn muốn tìm cho ta và ca ca một mối tốt.
Mỗi khi ta đến phủ Lâm An, lão thái quân lại thích nắm tay ta, run giọng hỏi: “Bảo bối à, con có người trong lòng chưa?”
Nếu ta nói có, bà sẽ hỏi tiếp, nếu nói không, bà sẽ bày ra trước mặt ta một hàng dài nam nhân cho ta chọn.
Mỗi lần như vậy đều là Cố Hành Vi đến cứu ta.
“Chiêu Chiêu, ngươi không có ai trong lòng sao?”
Cố Hành Chỉ cười cợt hỏi ta.
Tay ta run lên, khối mực suýt nữa bay ra ngoài.
“Ta…”
“Chiêu Chiêu muội muội đỏ mặt gì vậy?”
Hắn ghé sát lại, ánh mắt hệt như Cố Hành Vi khi trước.
“Cố Hành Chỉ, đủ rồi đấy.”
Ánh mắt ca ca tối lại, Cố Hành Chỉ bĩu môi ngồi thẳng người.
Sau khi Cố Hành Chỉ rời đi, rõ ràng ta cảm thấy ca ca có chút gì đó khác thường.
Y mỉm cười, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt.
Gần đây ca ca còn thường hay nhìn ta chằm chằm, khiến ta cảm thấy nóng bừng cả người, không tự chủ được mà né tránh ánh mắt huynh ấy, nhưng huynh ấy dường như càng không vui.
“A Vi, ngươi nói xem ca ca ta rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Ta chỉ có thể tìm đến Cố Hành Vi.
Cố Hành Vi sắp thành thân rồi, gần đây bị cấm túc trong phòng không được ra ngoài.
“Chắc ca ca của ngươi lo rằng ngươi không gả ra được đấy.”
Nàng không chắc chắn nói: “Cũng có thể huynh ấy sợ ngươi gả đi sẽ bị ức hiếp?”
“Nhưng ca ca chưa từng nhắc đến chuyện xuất giá của ta.”
Hơn nữa, ta hoàn toàn không muốn rời khỏi ca ca…