Nguyệt Lộ Hành Chiêu - Chương 3
6.
Vị trí của ta ở khá phía trước, có nhiều người nhìn chằm chằm vào ta.
Họ như đang đánh giá một món hàng.
“Minh Vương muội muội đâu? Mau ra cho trẫm xem nào.”
Giọng nói uy nghiêm hòa hoãn át đi tiếng nhạc trong đại điện, ta ổn định tâm thần, bước đến giữa điện hành đại lễ trước long tọa.
Đại điện bỗng im phăng phắc, Hoàng đế rất lâu không cho ta đứng dậy, ta quỳ phục dưới đất, bấu chặt lòng bàn tay mình.
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Thần nữ mười hai tuổi.”
“Tuổi còn nhỏ đã lộ phong thái, không hổ là người Minh Vương dạy dỗ.”
Huynh trưởng từng nói ta tâm tính thuần phác, bị người ta mắng bóng gió cũng thường không hiểu.
Nhưng lần này ta lại nghe hiểu ý trong lời người đó – hắn khen ta giả dối, thực ra là đang châm chọc y.
“Huynh trưởng thi thư lễ nhạc tạo nghệ cao siêu, thần nữ ngu dốt, chưa lĩnh hội được toàn bộ, bệ hạ quá khen.”
“Ồ?”
Ta nghe thấy người trên ngai cười một tiếng ý vị không rõ.
“Cô nương mười mấy tuổi chính là tuổi động tình đầu, ngươi có nam tử vừa ý không?”
Ta nhẹ nhàng nhíu mày, không hiểu vì sao người lại hỏi điều này.
“Hôn sự đại sự tự có trưởng bối trong nhà quyết định.”
Người trên ngai nghe xong lời này lại cười lớn: “Hôm nay trẫm làm một lần trưởng bối, thay ngươi tìm một môn thân sự như thế nào?”
Ta đột ngột ngẩng đầu, chưa kịp mở miệng, đã nghe người đó nói: “Quốc chủ nước Lương, tuổi nhi lập, làm người ổn trọng, thật là xứng với ngươi.”
“Người đâu, thảo chỉ.”
“Bệ hạ!”
“Thảo chỉ gì?”
Ta vừa mở miệng, cả người liền sững lại.
“Thảo chỉ gì?”
Người phía sau ta lại nhẹ nhàng lặp lại một lần, vạt áo màu trắng như ánh trăng của người dính chút bụi đất, sợi chỉ thêu trên áo đã mất đi ánh sáng.
Ta ngẩn ngơ được một đôi tay dịu dàng kéo dậy từ mặt đất ôm vào lòng.
Y nhẹ nhàng vỗ vai ta, như đang an ủi.
“Tiểu muội còn nhỏ, là người thần yêu quý nhất trong lòng. Thần tự nhiên không nỡ để nàng xa gả Lương quốc, nếu quốc chủ Lương quốc chưa tìm được người tốt, thần thấy Ngũ công chúa không tệ.”
Cho đến khi lên xe ngựa, ta vẫn còn hơi choáng váng.
“Sợ đến ngẩn người rồi?”
Y nhíu mày, nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt ta.
Ta chợt tỉnh táo lại, thân thể run lên, con dao trong tay áo cũng rơi ra.
“Cạch” một tiếng, vô cùng rõ ràng.
Trong xe ngựa im lặng một lúc.
Y thở dài nặng nề, Xoa đầu ta, giọng có chút tự trách.
“Xin lỗi Chiêu Chiêu, huynh không bảo vệ được nàng.”
Ta cay mũi, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Huynh trưởng…”
Ta nức nở đâm vào lòng y: “Ta tưởng không gặp lại huynh nữa.”
Y ôm chặt ta, giọng vẫn dịu dàng trầm thấp như thường: “Ta hứa, sau này sẽ không bao giờ rời xa Chiêu Chiêu nữa.”
–
“Lão đúng thật không biết xấu hổ!”
Nghe xong lời ta nói, Cố Hành Chỉ cầm quạt, tức giận đi qua đi lại trong phòng.
“Cái nước Lương nhỏ xíu, quốc chủ cũng đã quá ba mươi rồi, vậy mà cũng dám nói chuyện sánh đôi cùng Chiêu Chiêu!”
Cố Hành Chỉ vứt chiếc quạt lên bàn, lớn tiếng: “Nghe nói ngươi được triệu vào cung, y nhất quyết phải cưỡi ngựa trở về!”
“Thân thể vừa mới bình phục một chút, giờ lại hao tổn hơn nửa.”
Cố Hành Chỉ sắc mặt hơi tái nhợt, không khỏi có chút bất đắc dĩ: “Ta đi chẳng phải cũng như vậy sao, ngươi nhất định phải tự mình gấp rút tới đó.”
Ta ôm tuyết cầu trong lòng, có chút nặng nề. Y đặt chén thuốc xuống, nhẹ nhàng chải lại mái tóc ta.
“Nơi ấy lũ sói hổ đầy rẫy, Chiêu Chiêu chỉ là một cô nương nhỏ bé, khó tránh khỏi sợ hãi.”
Ta đặt tuyết cầu xuống, tựa đầu lên đầu gối y, để mặc y chạm nhẹ vào từng sợi tóc của ta.
Cảm giác thật dễ chịu, ta khép hờ mắt, thoải mái vô cùng.
Y cười nhẹ, véo nhẹ vành tai ta: “Như một con mèo con vậy.”
“Tình cảm huynh muội các người thật là động trời cảm đất! Còn ta đúng là kẻ đại ngốc!”
Cố Hành Chỉ tức tối bỏ đi.
Ta có chút không hiểu, định ngẩng đầu gọi hắn lại.
Nhưng bàn tay của huynh nhẹ nhàng giữ ta lại: “Chiêu Chiêu, đừng động.”
Bàn tay y lướt qua từng sợi tóc của ta hết lần này đến lần khác, như muốn xác nhận sự hiện diện của ta.
Khi ý thức ta dần mơ hồ, sắp chìm vào giấc ngủ, dường như có người khẽ thở dài bên tai.
“May mắn… nàng không sao.”
7
Sau khi ca ca trở về, vương phủ lại quay về với dáng vẻ bình yên như trước.
Chỉ là từ đó, ta không còn thấy quản gia gia nữa. Ta hỏi ca ca quản gia gia đi đâu rồi.
Ca ca xoa đầu ta, chỉ bảo rằng tuổi ông đã cao, nên cho ông về quê an dưỡng tuổi già.
Nói rồi, ca ca chuyển chủ đề, hỏi: “Muội muội của Cố Hành Chỉ mời muội đến vườn mai chơi, muội có muốn đi không?”
Sự chú ý của ta bị dẫn dắt sang hướng khác.
Ta nhìn thiệp mời, rồi lại nhìn ca ca sắc mặt vẫn nhợt nhạt, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Bệnh của ca ca chưa khỏi, muội muốn ở bên cạnh chăm sóc ca ca.”
Ca ca cười, ánh mắt trở nên dịu dàng.
“Đồ ngốc, ca ca không sao mà.”
Ca véo nhẹ má ta, giọng nói nhẹ nhàng.
“Ca ca là chỗ dựa của Chiêu Chiêu, chứ không phải là gánh nặng. Chiêu Chiêu muốn đi đâu thì cứ đi, ca ca sẽ tự chăm sóc bản thân, đợi Chiêu Chiêu trở về.”
Chữ “về nhà” ấy, ấm áp đến mức khiến ta nghẹn ngào.
Ta nắm tay ca ca nhẹ nhàng lắc lư, ca ca cúi đầu, khẽ nhướn mày nhìn ta.
Ta cười nói: “Chiêu Chiêu cũng sẽ đợi ca ca về nhà.”
Ca ca ngẩn người, rồi ánh mắt như tràn ngập sự dịu dàng.
“Được.”
Từ khi ta mười tuổi đến Minh Vương phủ, chỉ quen ở bên ca ca, cùng nhau viết chữ, đọc sách, đánh đàn.
Nếu không phải chuyện trong cung tiết lộ ra ngoài, có lẽ người trong kinh thành vẫn chưa biết đến sự hiện diện của ta trong Minh Vương phủ.
Ca ca đích thân đưa ta đến trước cửa phủ Hầu tước Lâm An.
Cố Hành Chỉ nhìn ca ca đang thắt áo choàng cho ta, cứ lắc đầu thở dài.
“Cô nương bảo bối của ngươi bị quấn thành thế này, còn đi lại nổi không?”
Tay ca ca khựng lại.
Ta cựa mình, cổ bị thắt chặt đến khó chịu, khẽ nói: “Cũng ổn ạ.”
“Mặt đều đỏ cả rồi, Chiêu Chiêu chỉ ở đây hai canh giờ, ngươi làm cứ như tiễn con gái xuất giá vậy.”
Cố Hành Chỉ nới lỏng dây áo choàng cho ta, ta lập tức thấy dễ thở hơn nhiều.
“Mau vào đi, tiểu thư nhà ta đang chờ ngươi đó.”
Ta ngẩng đầu nhìn ca ca, ca ca mỉm cười gật đầu, ta mới quay người bước vào phủ Hầu tước Lâm An.
Lờ mờ nghe được giọng Cố Hành Chỉ nói: “Sau này Chiêu Chiêu xuất giá ngươi tính sao? Chẳng lẽ ngày nào cũng theo sau nàng mà chăm sóc à?”
Xuất giá? Ta mới mười hai tuổi thôi, đâu cần vội.
Ta ở phủ Hầu tước Lâm An đến tối, khi hai bên đường đều treo đèn lồng, ta mới lưu luyến lên xe ngựa trở về Minh Vương phủ.
Trời rơi những bông tuyết nhỏ, ta nghĩ đến người bạn mới quen hôm nay, bước chân không khỏi thêm phần nhẹ nhàng.
Cho đến khi ta đến trước cửa viện của ca ca.
Trong viện ca ca đèn đuốc sáng rực, ca ca khoác áo rộng, một mình ngồi bên cửa, đọc sách dưới ánh đèn, quả cầu tuyết thì chiếm cứ một góc áo, ngủ ngon lành.
Trong lòng ta không khỏi dâng lên cảm giác xót xa.
Ánh đèn lấp lánh lay động, ca ca dường như phát giác, nhìn thấy ta đứng ngây ngoài cửa, cau mày nói: “Trở về rồi sao không vào, đứng ngoài lạnh lắm lại sẽ khó chịu.”
Ta để mặc ca ca cởi áo choàng, lau khô tóc cho ta.
“Uống chút trà nóng cho ấm người.”
Ca ca muốn đi rót trà cho ta, nhưng ta bướng bỉnh kéo tay ca ca, vùi đầu vào lòng ca ca.
“Sao vẫn cứ như trẻ con vậy?”
Ca ca có chút bất lực, nhưng ngón tay vẫn dịu dàng vuốt qua tóc mai bên tai ta.
“Chỉ muốn làm trẻ con thôi.”
Ta ngước đầu lên làm nũng trong lòng ca ca.
Ca ca chỉ cười không nói gì, dùng áo rộng che chắn gió lạnh bên ngoài cho ta.
Tuổi tác dần lớn, những cuộc xã giao là không thể tránh khỏi.
Nhưng bên ngoài, ta chưa từng phải chịu một chút ấm ức nào, người trong kinh thành đều gọi ta là “trái tim của Minh Vương.”
Cố Hành Vi nói ca ca ta nắm giữ mạch sống của cả Đại Tề, còn ta chính là trân bảo trong mắt ca ca.
“Hiện tại nếu ngươi vào Kim Loan điện, cầm ngọc tỷ biểu diễn trò xiếc, đám lão thần kia cũng chỉ biết khen ngợi.”
Cố Hành Vi cười cợt, bộ dáng không khác gì ca ca nàng là Cố Hành Chỉ.
“Hoàng hậu chỉ có Ngũ công chúa, Hoàng đế chỉ còn hai người con trai mà cũng đều mất sớm, binh quyền lại nằm trong tay ca ca muội, nếu ta là muội, ta đã ngang nhiên mà đi.”
Những lời này quá đỗi ngỗ nghịch, ta muốn bảo Cố Hành Vi đừng nói nữa nhưng lại không biết phải làm sao.
“A Vi…”
“Ôi trời, biết rồi mà.”
Cố Hành Vi khoác vai ta như huynh đệ, hỏi: “Lễ cập kê của muội chuẩn bị đến đâu rồi?”
Phủ đệ bận rộn lo liệu cho lễ cập kê của ta, ngay cả thiệp mời, ca ca cũng nhất định đòi tự tay viết.
Lễ đội mũ của bản thân chỉ qua loa làm cho có, nhưng lễ cập kê của ta, ca ca lại đòi phải tự mình chuẩn bị tất cả.
“Là ca ca đang chuẩn bị.”
Nghe ta nói vậy, Cố Hành Vi bĩu môi.
“Nếu ca ca ta được bằng một nửa ca ca muội thôi, ta cũng mừng đến tỉnh mộng.”
Cố Hành Vi và Cố Hành Chỉ thường xuyên đấu khẩu, như thể oan gia.
Ta cười: “Tính tình của Thế tử ca ca và ca ca của ta không giống nhau.”
“Được rồi,” Cố Hành Vi liếc nhìn trời bên ngoài rồi lật người bước xuống ghế, “Ngươi mau về đi, nếu không Minh Vương lại đòi người đấy.”
Khi ta về đến nhà, ca ca vẫn đang làm việc trong thư phòng.
Thân thể ca ca đã dần bình phục, và người cũng bận rộn trở lại.
Thấy ca ca đang chăm chú viết, ta không muốn quấy rầy, rón rén vào lấy một quyển sách rồi ngồi bên ghế của ca ca đọc.
Dưới lớp đệm êm và ánh nắng mùa xuân dịu dàng, ta đọc được một lúc rồi thiếp đi.
Tiếng tranh luận làm ta tỉnh giấc.
Trước bàn của ca ca xuất hiện một bức bình phong, trên người ta còn đắp áo khoác rộng của ca ca. Ca ca đang uống trà và bàn luận với một nhóm người qua bình phong.
Ta ngơ ngác nắm lấy ngón tay ca ca khẽ lắc lắc.
Ca ca quay người nhìn ta, nắm lại tay ta, nhẹ nhàng vỗ lên đầu, như đang trấn an.
Ta để mặc ca ca nắm tay, ngoan ngoãn chờ người bàn luận xong việc.
***