Nguyệt Lộ Hành Chiêu - Chương 1
1.
Mẫu thân sinh đệ đệ, ta rất vui. Mỗi ngày đều giúp bà nội giặt tã cho em, may quần áo nhỏ.
Nhưng bà nội và mẫu thân ngày ngày đều lo lắng, khi ăn cơm, bà nội nhìn bát cháo không một hạt gạo, thở dài nặng nề.
Tuy còn nhỏ nhưng ta cũng hiểu vì sao bà nội và mẫu thân lo lắng.
Nên khi bà nội nhận mười lượng bạc và giao ta cho người môi giới, ta không nói một lời mà đi theo.
Mẫu thân khóc gọi ta từ phía sau, ta do dự muốn quay đầu lại, người môi giới nắm tay ta nói:
“Tiểu cô nương ngoan, đừng mềm lòng, số phận cô nương rất tốt. Lần này đi, sẽ có vinh hoa phú quý vô tận.”
Có tiền rồi mẫu thân và đệ đệ sẽ không phải khổ nữa, ta cười toe toét, đi theo người môi giới lên xe ngựa.
Xe ngựa lắc lư đưa ta đến trước một tòa phủ đệ rộng lớn uy nghiêm, ta không biết chữ trên đó, chỉ đi theo người môi giới vào trong.
Ta lớn từng này chưa từng thấy phủ đệ nào lớn như vậy, hoa cỏ trong đó mọc khác hẳn bên ngoài.
Ta theo người môi giới vào một sân viện, trong viện yên tĩnh, thoảng mùi thuốc đắng.
Người môi giới cung kính quỳ xuống ở ngoài, ta ngờ ngệch cũng quỳ theo.
Vị lão gia đưa ta và người môi giới vào cung kính nói với người trong màn: “Vương gia, đây là người thế tử cho đưa tới.”
Một bàn tay trắng bệch kéo tấm màn, ta bị người đẹp đẽ bước ra từ trong đó làm cho choáng ngợp, cả người đứng ngây ra.
Ta không biết chữ, chỉ cảm thấy người trước mắt như từ trên trời rơi xuống.
Người đó nhướng đôi mày mắt tinh xảo, liếc nhìn ta đang ngây người, trầm giọng hỏi: “Hắn có ý gì?”
Vị lão gia cúi đầu, có vẻ rất sợ hãi, khẽ nói: “Thế tử nói… nói là để chúc hỉ cho ngài.”
Chúc hỉ là gì? Ta không hiểu.
Trong phòng bỗng yên lặng, hơi thở của vị công tử đẹp đẽ kia trở nên nặng nề, ta tò mò ngước mắt nhìn, thấy đôi mày mắt đẹp đẽ của y đều trầm xuống.
“Đỗ Hành Chỉ, hắn thật là tốt quá!”
Công tử đẹp đẽ chỉ vào ta, giận đến hơi thở không ổn định: “Đây là tìm cho bản vương một nữ nhi sao!”
“Bảo hắn lập tức tới gặp ta!”
Một tiếng quát giận dữ của y vang lên, ta sợ hãi co rúm cổ lại.
“Thế tử hôm kia đã đi Giang Châu rồi, nói có việc gấp.”
Gương mặt vốn trắng bệch của công tử đẹp đẽ thêm vài phần ửng hồng, khiến người lại càng thêm đẹp.
“Ta thấy hắn đúng là mong ta chết sớm!”
Không ai trong phòng dám lên tiếng, công tử đẹp đẽ đột nhiên chỉ vào ta giận dữ: “Ném nó ra ngoài cho ta!”
Ta nghe vậy có chút sợ hãi, dùng tay chống đất bò lên phía trước, ngước mặt nhìn y nói:
“Đừng ném ta đi, ta… ta biết giặt quần áo.”
Công tử đẹp đẽ cúi mắt quan sát ta, lúc này ta mặc chiếc áo ngắn cũ kỹ, giày vải còn có lỗ thủng.
Ta lúng túng dùng tay kéo kéo chiếc áo ngắn không vừa vặn trên người, cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Trong phòng im lặng một lúc, ta cẩn thận thở nhẹ.
“Thôi được, cứ để nàng ở lại phủ trước đã.”
Công tử đẹp đẽ đứng dậy đi vòng qua ta bước ra ngoài, vạt áo của y lướt qua má ta, ta ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu, nhẹ nhàng.
Ta được ở lại trong phủ, người môi giới trước khi đi còn nói với ta một câu: “Hầu hạ vương gia cho tốt, cô nương sẽ sớm công danh phú quý.”
Vương gia là ai? Là vị công tử đẹp đẽ kia sao?
Y dường như đang bệnh, đúng là cần người chăm sóc.
Ta đứng trong căn phòng trống trải không một bóng người, chán đến buồn ngủ.
Vì thế ta dựa vào kệ để bình hoa và sách cuộn tròn trên đất, đất có chút lạnh, ta liền kéo tấm màn dài đắp lên người.
Ta bị người lay tỉnh, mở mắt mông lung, thấy công tử đẹp đẽ đang kinh ngạc nhìn ta chằm chằm.
“Sao nàng ngủ ở đây?”
Ta dụi mắt, đáp: “Ta đợi huynh về.”
Y sững người, cười nhẹ: “Ai cho phép nàng gọi bản vương là huynh?”
Ta nghiêng đầu, thành thật đáp: “Vì huynh đẹp quá.”
Y bật cười, giọng như suối trong chảy trên núi, rất dễ nghe.
Người ta ấm lên, là do y đã khoác chiếc áo rộng của mình lên người ta, trên áo có mùi hương dễ chịu, ta dùng má cọ cọ lông tơ trên cổ áo, không nhịn được cười.
“Nàng tên gì?”
Y ngồi xổm xuống ngang tầm mắt ta.
Ta lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Ta không có tên, người nhà gọi ta là tiểu nha đầu.”
Người trước mặt sững người, ánh mắt dịu lại, đưa tay sửa lại áo choàng cho ta, nhẹ nhàng nói: “Ta đặt cho nàng một cái tên, được không?”
Ta vui mừng nhìn y, hớn hở nói: “Được, cảm ơn huynh.”
Y đứng dậy đưa tay về phía ta, ta ngơ ngác ngước đầu nhìn bàn tay sạch sẽ kia, rụt người lại.
“Ta… tay ta bẩn.”
Y ngồi xuống nắm lấy tay ta, nói: “Ta không thấy nàng bẩn.”
Tay người nọ hơi lạnh, ta liền nắm chặt tay thêm chút nữa.
Dường như nhận ra động tác nho nhỏ ấy, y liền cúi đầu dò hỏi nhìn về phía ta.
Ta ngước đầu cười: “Ta sưởi tay cho huynh.”
Y khẽ cười lắc đầu, dắt ta đến trước án thư.
Đoạn cầm bút viết ba chữ lên giấy, ta không biết chữ, nhưng cảm thấy chữ y viết rất đẹp.
“Tiêu Thời Diên, là tên của ta.”
Y suy nghĩ một chút, lại viết thêm ba chữ.
“Tiêu Thời Chiếu.”
Y chỉ vào ba chữ phía dưới nói với ta: “Từ nay về sau nàng sẽ cùng họ với ta, cùng bối phận, tên là Tiêu Thời Chiếu.”
Từ đó, ta ở trong phòng bên cạnh Tiêu Thời Diên, ta gọi y là huynh, y gọi ta là Chiếu Chiếu.
2.
Tiêu Thời Diên ngồi dưới mái hiên đọc sách, ta không dám quấy rầy y, chỉ tự cầm chổi quét đất.
Y nghe thấy động tĩnh, ngước mắt nhìn qua, thấy ta đang cầm cái chổi cao hơn ta nửa đầu, bất đắc dĩ nói: “Nàng quét đất làm gì?”
Ta có chút lúng túng, ôm chổi nói: “Bà nội ta nói trong nhà không nuôi người nhàn rỗi.”
Y thở dài nhẹ, đứng dậy đi đến trước mặt ta, ném cái chổi trong tay ta xuống, dắt ta vào nhà rửa tay.
Bàn tay đen đỏ của ta được dòng nước ấm áp rửa qua, y lại hoàn toàn không chê ta, cẩn thận lau sạch từng ngón tay cho ta.
Ta không nhịn được, nức nở.
Y lau nước mắt cho ta, giọng dịu dàng đến không ngờ: “Khóc gì thế?”
Ta cúi đầu không chịu lên tiếng, chỉ một mực chảy nước mắt.
Tiêu Thời Diên quỳ một gối trước mặt ta, ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng ta.
“Chiếu Chiếu, quên chuyện trước kia đi.”
“Bây giờ nàng là Tiêu Thời Chiếu, nàng có huynh đây rồi.”
“Có huynh ở đây, sau này sẽ không để nàng chịu nửa phần ủy khuất.”
Những ngày ở bên cạnh y là những ngày mà trước đây ta không dám nghĩ tới.
Ta có phòng riêng của mình, còn có rất nhiều xiêm y và đồ trang sức đẹp, mỗi bữa ta đều được ăn no, y còn gắp thức ăn cho ta.
Trong phòng ta có một tỷ tỷ chuyên chăm sóc ta, nàng tên là A Tri, A Tri tỷ tỷ không biết nói, cũng không thích ra ngoài, chỉ ở trong phòng thêu hoa mỗi ngày.
Ta không giống A Tri tỷ tỷ, ta thích ở trong sân.
Thực ra trong sân không có gì để chơi, chỉ là vì ta ở trong sân có thể nhìn thấy huynh ấy. Chỉ khi nhìn thấy người, ta mới cảm thấy an tâm.
Tiêu Thời Diên rất ít ra khỏi viện của mình, mỗi ngày y chỉ đọc sách, uống trà, đánh cờ, đôi khi cũng đàn, thỉnh thoảng y cũng ngẩn người nhìn chim bay ngoài cửa sổ.
Ta thích ngồi bên cạnh nghe y đàn, y đàn rất hay, khiến ta cảm thấy rất thoải mái.
“Nàng mỗi ngày ở bên cạnh ta như vậy, không thấy nhàm chán sao?”
Một khúc chấm dứt, y lại vuốt phẳng dây đàn đang rung động, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên người ta.
Ta nhìn y lắc đầu, nhe răng cười: “Ở bên cạnh huynh, ta cảm thấy an tâm lắm.”
“Nàng tuổi còn nhỏ, vậy mà đã hiểu thế nào là an tâm.”
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu ta, ta nheo mắt lại, không nhịn được cọ cọ vào lòng bàn tay y.
3.
“Chiêu Chiêu, nàng phải học chữ rồi.”
Tiêu Thời Diên nhìn ta thở dài nhẹ nhàng, vỗ nhẹ lên đầu ta.
Ta chỉ vào chữ “Đình” trong sách, không phục nói: “Chữ này rõ ràng giống với tên của huynh mà.”
Y nắm lấy tay ta, dạy ta viết từng nét tên của y: “Chiêu Chiêu ngốc, tên huynh viết thế này.”
Y không chỉ dạy ta đọc sách học chữ mỗi ngày, mà còn dạy ta đàn cầm và cờ vây.
Y rất giỏi về học vấn, đàn và cờ, nhưng trong việc chăm sóc trẻ con lại hơi chút vụng về.
Khi ta mười hai tuổi, ta mắc bệnh đậu mùa. Ban đầu không cảm thấy gì nhiều, chỉ là người không có tinh thần, uể oải.
Lúc ăn cơm ta cũng chẳng ăn được bao nhiêu, Y còn cười đùa nói con heo nhỏ giờ thành mèo con rồi.
Cho đến khi mặt ta nổi mụn, cả người sốt cao nôn mửa đến trời đất quay cuồng.
Y lo lắng đến mức trực tiếp ra ngoài đưa thái y già trong cung về.
Sau đó tỷ tỷ A Tri cũng bị đuổi ra ngoài, y ngồi bên giường ta, không rời đi một khắc.
Ta đau đớn không chịu nổi nữa, len lén khóc trong chăn.
Y thở dài, ôm cả chăn lẫn người vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, giọng nói dịu dàng trong trẻo.
“Chiêu Chiêu đừng sợ, có huynh ở đây.”
“Chiêu Chiêu nhà chúng ta là cô bé dũng cảm nhất, đúng không?”
Ta nghẹn ngào thu mình vào lòng y, mơ hồ đáp lại một tiếng: “Vâng”.
Y nhẹ nhàng đu đưa ta, những cơn đau trên người ta cũng như bị y đuổi đi vậy, tiếng nức nở của ta dần dần ngừng lại.
“Chiêu Chiêu…”
“Chiêu Chiêu nhà chúng ta đừng sợ đau…”
“Huynh đang ở bên cạnh Chiêu Chiêu đây…”
Giọng y trầm thấp dịu dàng, ta đưa tay nắm lấy một ngón tay y, chìm vào giấc ngủ sâu.