Nguyệt Hoa - Chương 5: Ngoại Truyện - Tiêu Hoài Dạ
Thái y nói rằng Nguyệt Hoa đã chết.
Vì căm phẫn mà bệnh cũ tái phát, thổ huyết mà chết.
Chết thì chết thôi.
Cung nhân đặt thi thể của nàng ngay ngắn trên giường.
Nhỏ nhắn cuộn tròn trên giường.
Khi nào nàng đã gầy đến mức này, trẫm nhớ ngày đón nàng vào cung, gương mặt vẫn còn tròn trịa.
Trong cung ăn ngon uống tốt, sao nàng vẫn gầy đi được?
Bỗng muốn ở riêng với nàng một lát, trẫm bảo cung nhân lui ra hết.
Dụ nhi không chịu đi.
Không đi thì thôi, nghi thức chuyển giao chưa thành, nó vẫn là con của Nguyệt Hoa.
Cung nhân rời đi.
Xung quanh yên lặng đến đáng sợ.
Trẫm muốn gọi tên nàng, nhưng hai chữ “Nguyệt Hoa” nghẹn lại trong cổ họng không dám thốt ra.
Nhận ra rằng mình không thể đối diện với cảnh nàng không hồi đáp, trẫm bỗng nhiên bật khóc.
Dụ nhi nói, là quý phi lừa nó lấy trâm cài của nàng.
Vậy là trẫm đã trách nhầm Nguyệt Hoa.
Không thể nào, trẫm không tin, trẫm từng hứa sẽ không phụ nàng, sao có thể tổn thương nàng được.
Đến lúc an táng, trẫm vẫn không đến nhìn nàng lần cuối, không nhìn sẽ không khóc.
Phải, không nhìn, thì không khóc.
Nhưng trẫm đã sai.
Ngự thiện phòng dâng lên món gà quay, món nàng yêu thích nhất.
Trẫm nổi giận, từ đó trong cung không ai dám ăn gà quay.
Ban đêm, trẫm ngửi thấy hương an thần.
Mùi hương quen thuộc, khiến người ta bực bội.
Trẫm ném vỡ lư hương, cung nữ quỳ dưới đất run rẩy.
Hương an thần là Nguyệt Hoa điều chế cho trẫm, Lĩnh Bắc khắc nghiệt, mỗi khi trời mưa, trẫm lại đau đầu, nàng đã đi khắp nơi tìm thầy thuốc để điều chế hương an thần cho trẫm.
Trẫm đã quen với mùi hương này, hay là không thể quên nàng.
Dụ nhi muốn đến thăm nàng sau yến tiệc trung thu.
Trẫm đã đồng ý.
Đích thân trẫm dẫn Dụ nhi đến rừng hoa quế.
Nguyệt Hoa từng nói nàng không thích sự phức tạp, chỉ cần một gò đất thấp nhỏ làm mộ.
Khi chúng ta đến, ánh trăng sáng tỏ trên cao bỗng bị mây đen che phủ.
Có lẽ nàng không muốn gặp lại trẫm.
Vì vậy, khi Dụ nhi nói muốn ở riêng với Nguyệt Hoa một lát, trẫm đã đồng ý.
Không ngờ lại xảy ra chuyện.
Dụ nhi trượt chân ngã xuống vách đá.
Những người đi theo đều nói rằng họ nghe thấy Dụ nhi hét lớn, bảo mẫu thân đừng bỏ nó, chắc chắn hồn phách đã bị gọi đi.
Trẫm đã sai người tìm kiếm dưới núi suốt mấy ngày, nhưng chỉ tìm thấy chiếc giày của Dụ nhi.
Đúng lúc đó, trong cung cũng truyền tin đến, rằng Thái y phát hiện có thuốc mê trong bánh ngọt mà quý phi đưa cho Dụ nhi.
Quý phi hại Nguyệt Hoa chưa đủ, còn muốn giết cả Dụ nhi.
Trẫm đặt chứng cứ trước mặt quý phi.
Nàng ta khóc lóc, lấy ra tấm bản đồ phòng thủ cũ rách năm nào, vừa khóc vừa kể lể về sự hy sinh của mình cho trẫm.
Phủ Thái úy ăn sâu bén rễ trong triều, chỉ cần lôi một người ra chịu tội thay, trẫm cũng chẳng động đến nàng ta được.
Năm sau đó, quý phi mang thai.
Thái y viện nói rằng nhờ long khí của trẫm mà quý phi mới khỏe mạnh được như thế.
Có vẻ Thái y viện cũng đã nằm trong tay Lương Thái úy.
Thái úy muốn con gái mình lên ngôi hoàng hậu.
Trẫm thì không. Dù nàng có công dưỡng dục long tử, trẫm cũng chỉ phong nàng làm hoàng quý phi mà thôi.
Không lâu sau đó.
Một quan viên ở Ninh Châu dâng sớ báo lên.
Trong học đường, có một nhân tài phi phàm.
Trẫm xem bài thơ người ấy trình lên.
Rõ ràng là nét chữ của Dụ nhi.
Trẫm vui mừng khôn xiết, lập tức sai người khai quật mộ của Nguyệt Hoa. Trống không.
Trẫm thức trắng đêm, lập tức lên đường đến Ninh Châu.
Quả thật là Dụ nhi.
Nó chưa chết, vậy chắc chắn Nguyệt Hoa cũng còn sống.
Dụ nhi, thằng bé cứng đầu, nhất quyết không nhận thân phận của mình. Trong lúc giằng co, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Thật sự là Nguyệt Hoa.
Nàng mập hơn một chút, trắng hơn một chút.
Trẫm muốn ôm nàng, nhưng nàng lùi lại.
Trẫm hạ mình, bỏ qua mặt mũi, cầu xin nàng thật lâu.
Nhưng nàng lại nói, giữa ta và nàng chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau.
Trẫm không tin.
Nên trẫm mời thật nhiều cô nương đến phòng mình ca hát.
Thật là dở tệ, trẫm chẳng thích ai cả, nhưng vẫn ban thưởng.
Trẫm không tin là Nguyệt Hoa không ghen.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… nửa tháng trôi qua, nàng vẫn không đến tìm trẫm.
Trẫm viết thư cho nàng.
Nhưng vẫn vô ích.
Một tháng qua đi, kinh thành truyền đến tin khẩn thúc trẫm trở về cung.
Trẫm đành phải quay về.
Không sao, chỉ cần nàng còn sống, sau khi giải quyết xong chuyện ở kinh thành, trẫm sẽ lại đến tìm nàng.
Nhưng không ngờ, trẫm vừa rời đi không lâu, căn nhà nàng ở đã bốc cháy.
Trẫm hoảng loạn.
Không thể chịu đựng thêm một lần mất mát nữa.
Trẫm âm thầm phái người điều tra, phát hiện đó là do Lương Thái úy gây ra.
Trong đống tro tàn, không có thi thể nào được tìm thấy.
Trẫm đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần họ còn sống là tốt.
Có lẽ đúng như Nguyệt Hoa nói, sự xuất hiện của trẫm chỉ mang đến tai họa cho mẫu tử bọn họ.
Cuộc tranh đoạt ngôi vị năm xưa, trẫm cũng từng trải qua sinh tử.
Trẫm sẽ không đi tìm họ nữa, cũng không dám tìm.
Chỉ cần họ sống tốt là được.
(Hết)