Nguyên Phối - Chương 5
Vừa nói, nàng ta như kích động lao đến, lúc cung nữ bên cạnh ta muốn đỡ ta, ta đã bị nàng ta đẩy ngã.
Lúc máu chảy ra, Thẩm Như Ý sững người, nàng ta luống cuống nói: “Không phải ta, ta không cố ý, ta không ngờ chỉ chạm nhẹ một cái đã chảy máu, ta… ta cũng đau bụng, Thẩm Vân Nhu cũng đẩy ta.” Nói xong nàng ta cũng nằm lăn ra đất.
Lúc này ta mới phát hiện, ngoài Thái y, còn có Hoàng đế và Ninh Quý phi vội vàng chạy đến.
Hoàng đế nổi giận: “Những kẻ hầu hạ không tốt hôm nay đều bị đày đi, còn Lương thiếu phu nhân, phải đợi đứa bé trong bụng Thái tử phi không sao, thì ngươi mới có thể rửa sạch hiềm nghi, nhưng dù sao đây cũng là hài tử của Lương gia, cho nên cứ ở lại trong cung chữa trị trước đã.”
Ta thấy sắc mặt Ninh Quý phi cứng đờ, bà ta muốn đưa Thẩm Như Ý về cung của mình lại bị Hoàng đế từ chối.
Chỉ cho nàng ta đến ở một điện gần nhất, thoạt nhìn như đang quan tâm đến nàng ta, trên thực tế càng giống như giam cầm Thẩm Như Ý.
Ninh Quý phi vội vàng đứng dậy cáo lui, nói mình không thoải mái, muốn hồi cung nghỉ ngơi.
Hoàng đế mệt mỏi gật đầu, sau khi bà ta đi, tia lạnh lẽo trong mắt lóe lên rồi biến mất.
Thái y kê cho ta thuốc an thai, để ta tĩnh dưỡng, chuyện náo loạn đến nửa đêm, ta mới biết Thẩm Như Ý cũng suýt nữa sảy thai.
Để rửa sạch hiềm nghi cho mình, nàng ta thật sự rất tàn nhẫn với bản thân.
Trong cung đã dâng lên nhiều sóng to, sau khi ta không sao, Thái tử vội vàng rời đi, không lâu sau, Hoàng hậu đến chỗ ta, còn bên ngoài, không cần nghe ta cũng biết, đã bắt đầu giới nghiêm, cả Đông cung bị bao vây kín mít.
Công công bên cạnh Hoàng đế đặc biệt quay lại nói với chúng ta: “Hôm nay trong Hoàng cung có nơi bị cháy, hai vị nhất định phải cẩn thận.”
Trời vừa sáng, tiếng chém giết vang lên, lửa cháy ngút trời.
Cung nữ bên cạnh ta nói với ta: “Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi, nơi này có một mật đạo do Thái tử đặc biệt giao cho nô tỳ, một khi có người xông vào, nô tỳ phải lập tức đưa hai người rời đi.”
Ta nhìn cung nữ này, ta vẫn nhớ dáng vẻ nghịch ngợm của nàng ấy, thì ra nàng ấy cũng có thể có bộ dạng lạnh lùng như vậy.
“Ngươi là ám vệ của Hoàng gia sao?” Ta hỏi.
Nhưng nàng ấy không trả lời, vẫn luôn thúc giục ta rời đi.
Nhưng lúc này, Hoàng hậu nương nương lại từ chối, bà ấy tháo Phượng quan của mình xuống, búi tóc gọn gàng: “Nhi tử của ta, phu quân của ta đều đang chiến đấu, làm sao ta có thể rút lui chứ? Như Vân, mẫu hậu biết con có chuyện quan trọng hơn phải làm, con yên tâm, nếu bọn họ có thể xông vào, người cuối cùng bảo vệ con rời đi chính là mẫu hậu.”
Nói xong, bà ấy đẩy ta xuống mật đạo, trực tiếp phong bế lối ra.
Ta vừa định hét lên, đã bị cung nữ kia bịt miệng: “Thái tử phi, người đừng phụ lòng Hoàng hậu nương nương.”
Ta vừa khóc vừa đi theo cung nữ ra ngoài, lúc này ta thật sự có chút hận sự hoài nghi của mình, bất luận là Thái tử hay Hoàng hậu, đều không hỏi ta chuyện binh phù, thời khắc quyết chiến sinh tử này, cũng không nhắc đến.
Ta lau nước mắt, từng bước từng bước đi về phía trước.
Trên đầu ta vẫn luôn đeo chiếc trâm vàng đó, ta nghĩ trong lòng ta đã có lựa chọn chính xác rồi.
Con đường này đi rất dài, nhưng ta không dám dừng lại, ta sợ Thái tử và Hoàng hậu đều không đợi được ta quay về.
Lúc nhìn thấy lối ra, ta như có được hy vọng.
Thì ra mật đạo của Đông cung lại thông đến đại doanh phía Bắc thành, mà đối diện đại doanh là nhị cữu của ta đã mặc giáp trụ ngồi trên xe lăn gỗ.
Nhìn thấy ta, mắt ông ấy đỏ hoe.
“Mẫu thân con nói, để ta ở đây đợi con, nhưng ta đợi mãi đợi mãi, con cũng không đến, Kinh Thành đã cháy một đêm, nhị cữu thật sự sợ không gặp được con…”
Ta nhìn nhị cữu luôn kiên cường, nước mắt lưng tròng khóc không thành tiếng, ta lấy chiếc trâm vàng kia ra nói với ông ấy: “Nhị cữu, cứu bọn họ với. Cứu bọn họ với.”
Bọn họ là ai, không cần nói cũng biết.
Lúc nửa miếng binh phù xuất hiện trong ngăn bí mật của chiếc trâm vàng, nhị cữu thở phào nhẹ nhõm, lấy nửa miếng trong tay mình ra, hợp thành một miếng binh phù hoàn chỉnh.
Sau đó ông ấy hô lớn: “Kinh thành gặp nạn, Thái tử phi bị ép bỏ trốn, xin chư vị cùng ta thanh quân trắc.”
Một tiếng hô vang vọng.
Cửa thành lúc đại quân đến đã bị mở ra, bên trong bọn họ cũng có nội ứng, ta nhìn thấy một vị đại thần cốt cán mà Hoàng đế từng gặp.
Ông ấy dáng vẻ già nua, nhưng lại kiên định mở cửa.
Ta đột nhiên cay cay khóe mắt, thì ra đây chính là khí phách của người quân tử lúc quốc gia gặp nạn.
Vì ta đang mang thai, vẫn luôn ở trong xe ngựa phía sau đại quân.
Phía trước thế như chẻ tre, cũng bởi vì có quân quy của phủ Tướng quân chính trực nhiều năm qua, dân chúng không hề phản kháng, mà quân đội của nhị cữu ta lương thảo đầy đủ, binh lực rất mạnh.
Ta có chút khó hiểu, một người đi theo bên cạnh nhị cữu nói với ta: “Vẫn là nhờ đại tiểu thư, nàng ấy nói đi kinh doanh, đưa cho chúng ta lương thảo và bạc, còn nàng ấy thì ở bên ngoài cứu tế dân chúng gặp nạn lụt ở Giang Nam, trên đường đi, danh tiếng của người và Thái tử thật sự rất tốt.”
Thì ra là mẫu thân ta.
Ta cúi đầu, nước mắt vẫn không nhịn được rơi xuống.
Bấy nhiêu năm nay ta chưa từng gọi bà ấy một tiếng mẫu thân cho tử tế.
Buổi chiều lúc hoàng hôn , Hoàng cung đã được dọn dẹp gần xong.
Ninh Quý phi và Tam hoàng tử đã bị bắt, Tam hoàng tử bị thương nặng không sống nổi nữa.
Lúc ta đến hắn ta đang nôn ra máu, Thái tử đi đến che mắt ta lại: “Đừng nhìn.”
“Tại sao chàng không sớm để ta đưa binh phù cho chàng?”
Thái tử ôm ta, thở dài: “Tranh giành Hoàng quyền vốn không liên quan đến nữ nhân, hơn nữa nàng lại là thê tử của ta, sao ta nỡ để nàng vất vả vì ta chứ, chỉ là vẫn thua kém một nước, cuối cùng phải để Thái tử phi của ta ra tay cứu ta mới được.”
Ta đánh chàng ấy một cái, chỉ nghe thấy tiếng cười khúc khích bên cạnh.
Là Hoàng hậu, ta nhìn thấy bà ấy và Hoàng đế dìu nhau, đều mang thương tích, ta yếu ớt gọi: “Mẫu hậu.”
“Thế nào? Mẫu hậu không nói khoác chứ? Năm đó nếu không phải gả cho phụ hoàng con, mẫu hậu ta cũng là một nữ tướng quân đấy.”
Lúc này ta mới nhìn thấy Hoàng đế nắm tay Hoàng hậu: “Những năm nay nàng chịu ủy khuất rồi.”
“Ừ, đúng là rất ủy khuất, nếu không chàng cứ suy nghĩ nhường ngôi cho con đi, Hoàng cung này ta ở đủ rồi.”
Hoàng đế không nói gì.
Ta đứng bên cạnh cũng cảm thấy lời này của Hoàng hậu có chút không ổn, lo lắng nhìn phản ứng của Hoàng đế.
Ai ngờ, ngài ấy lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc tỷ.
Ném thẳng cho Thái tử: “Thiên tử này, trẫm giao cho con đấy.”
Nói xong, ngài ấy và Hoàng hậu dìu nhau rời đi.
Sau khi Thái tử kế vị, trước tiên cho phép mẫu thân ta hòa ly với phụ thân ta.
Sau đó xử lý Thẩm gia, đày bọn họ đến Lĩnh Bắc, còn Quý phi và Lương gia tru di cửu tộc.
Trước khi chết, Thẩm Như Ý gào thét đòi gặp ta, nàng ta la hét: “Rõ ràng mẫu thân đối xử tốt với ta như bảo bối, tại sao cuối cùng bà ấy vẫn hướng về phía tỷ? Điều này không đúng.”
“Có gì không đúng?” Ta cười.
Nói tiếp: “Nếu bà ấy không thiên vị muội, Lương gia tạo phản, người chết cùng chẳng phải là ta sao? Ngay từ đầu bà ấy đã không đồng ý hôn sự của ta và Lương Thu Phong, nếu không sao có thể để hai người tư thông chứ?”
“Ta giết các ngươi…” Thẩm Như Ý hoàn toàn phát điên.
Ta lại hài lòng cười, lúc này mẫu thân ta chắc hẳn đã tìm được tự do mà bà ấy từng nói rồi.
Ta vẫn luôn cho rằng mẫu thân ta không yêu thương ta, mãi đến năm tám tuổi, ta nghe bà ấy nói, bà ấy đến từ tương lai, ở thế giới của bà ấy, bà ấy vẫn còn là một cô gái nhỏ, chưa từng làm mẫu thân.
Nhưng bà ấy muốn nữ nhi của mình có một kết cục tốt đẹp.
Vì vậy, bà ấy dốc hết tâm sức, dùng hết tất cả những gì đã học được, nỗ lực vun vén, cuối cùng cũng tìm được cho ta một con đường sống.
Ta không biết khi nào bà ấy sẽ trở về thế giới của mình, nhưng ta biết, bà ấy mãi mãi yêu thương ta.