Nguyên Phối - Chương 3
Kinh Thành sóng gió thay đổi liên hồi, chưa bao giờ là thứ ta có thể nắm giữ, ta chỉ thuận theo chiều gió mà thôi.
Ngày xuất giá, thời tiết không được tốt lắm.
Mẫu thân ta bận rộn an ủi Thẩm Như Ý, sợ nàng ta gả qua đó chịu ủy khuất gì. Bên ta tuy không đến mức lạnh nhạt, vì Hoàng hậu đã sớm gọi ma ma thân cận đến trấn an ta.
Trước khi ta ra khỏi cửa, mẫu thân ta cũng đến gặp ta.
Ta đoán chắc là bà ấy sợ Hoàng hậu trách tội.
Ngoài cửa, Thái tử cưỡi ngựa, đúng là đã cho ta tôn nghiêm, không dùng kiệu đón ta tiến cung.
Lưu mụ nói với ta, Thái tử trông có vẻ dễ dễ ở chung, ta cười không dứt.
Người của Hoàng gia, làm gì có ai dễ ở chung chứ?
Ta ra khỏi cửa trước, dù sao ta cũng là đích nữ, lại còn gả cho Thái tử, thứ tự trên dưới, Thẩm Như Ý nhất định không dám lấn át ta.
Của hồi môn của ta thật sự rất bắt mắt, đến khi Thẩm Như Ý xuất giá, hoàn toàn không đáng xem.
Ngày ta về nhà lại mặt, nghe nói mẫu thân ruột của Thẩm Như Ý còn đến tìm phụ thân ta làm ầm ĩ.
Đó là lần đầu tiên, phụ thân ta không nể mặt bà ta, nói bấy nhiêu năm nay đã quá nuông chiều bà ta rồi, khiến bà ta làm ra chuyện không biết phân năng nhẹ như vậy.
Ban đầu nói rõ, sau khi Thẩm Như Ý thành thân sẽ đón bà ta về Thẩm phủ, cũng vì chuyện đó mà thôi.
Đương nhiên đây đều là chuyện sau này.
Ta một đường đi theo Thái tử đến Đông cung, người hầu tuy rất khách khí, nhưng lại khiến ta, người luôn nắm chắc phần thắng, trở nên cảnh giác.
Thái tử vẫn luôn tiếp khách ở phía trước, còn ta chờ ở Hậu cung.
Lần xuất giá này, Hoàng hậu đặc biệt cho phép ta mang theo người hầu thân cận, cho nên Lưu mụ đi theo ta.
Lưu mụ tìm cho ta chút đồ ăn: “Thái tử chắc là một lúc nữa mới về, Thái tử phi vẫn nên lót dạ một chút.”
Hiện giờ thân phận của ta đã khác, bà ấy cũng thay đổi cách gọi.
Ta nhìn ma ma đã bầu bạn với ta nhiều năm, trong lòng ấm áp.
Tuy bà ấy không phải là người thông minh nhất, nhưng tuyệt đối là người yêu thương ta nhất.
Thái tử đến nửa đêm mới về, ở cửa Đông cung trừ ma ma nha hoàn do Hoàng hậu để lại, không ai dám náo động phòng của chúng ta.
Ngài ấy loạng choạng đi vào, nghe tiếng bước chân có vẻ như thân thể không được khỏe, ta vừa định tự mình vén khăn voan lên đỡ ngài ấy, liền nghe ngài ấy nói: “Vén khăn voan là chuyện trọng đại, Cô muốn tự mình làm.”
Mãi đến khi cây cân hất tấm khăn voan của ta lên, ta mới thật sự nhìn thấy vị phu quân của mình.
Dung mạo ngài ấy như ngọc, không giống người bệnh. ta nhìn ngài ấy, không nói gì.
Ngài ấy nói: “Cô không giống như Thái tử phi tưởng tượng, có phải đã khiến Thái tử phi thất vọng rồi không?” Một câu nói kéo thần trí của ta trở về.
Ta vội vàng muốn tạ lỗi, lại bị ngài ấy ôm trọn vào lòng.
“Cô chưa từng nghĩ Thẩm gia lại có người xuất sắc như vậy. Hôm đó, lúc nàng cùng phụ hoàng từ hôn, Cô đang ở sau bình phong ngự thư phòng, sau đó Cô mới cầu xin phụ hoàng ban hôn cho nàng. Cô thích Thái tử phi, nàng đừng phụ lòng Cô.”
Mạch đập ở cánh tay chàng ấy mạnh mẽ, nào có dáng vẻ bệnh tật gì.
Ta ngoan ngoãn ở trong lòng chàng ấy gật đầu, sau đó chàng ấy cùng ta uống rượu hợp cẩn, phòng the tràn ngập kiều diễm.
Vì hôn sự của ta và Thái tử, tiệc cưới bên Thẩm Như Ý và Lương Thu Phong thật sự rất lúng túng. Bên nữ quyến còn đỡ, nhưng nam nhân đều tiến cung chúc mừng ta và Thái tử.
Mười dặm hồng trang mà Thẩm Như Ý tính toán bao nhiêu năm trời trở thành một trò cười lớn.
Mà điều thú vị hơn còn ở phía sau.
Nghe nói Lương Thu Phong không phải là người an phận, từ trước khi thành thân đã có nha hoàn thông phòng, thậm chí bên ngoài còn có một người. Ngay ngày thành thân với Thẩm Như Ý, người ngoại thất bên ngoài và nha hoàn thông phòng kia đều được nâng lên thành di nương.
Hắn ta đã thực hiện được việc trái ôm phải ấp nhưng Thẩm Như Ý lại không được thoải mái như vậy.
Tối hôm đó, nàng ta làm ầm ĩ với Lương Thu Phong một trận, nhưng Lương Thu Phong có lẽ vẫn kiêng dè đây là hôn sự do Hoàng đế ban, nên tối hôm đó không dám không đến phòng Thẩm Như Ý, nhưng đợi đến sáng sớm hôm sau, hắn ta đã đến chỗ vị di nương ôn nhu kia rồi.
Thẩm Như Ý dù là thành thân hay ở Lương gia, đều trở thành trò cười.
Ta nghe bọn họ kể lể những chuyện vụn vặt này bên tai, cũng không cảm thấy phiền, nên cũng không phạt bọn họ.
Chỉ là lúc đi thỉnh an Hoàng hậu, đúng lúc Quý phi cũng ở đó, bà ta nhìn ta, nói với giọng điệu không nặng không nhẹ: “Quả nhiên là đích nữ Thẩm gia, cho dù bị lạnh nhạt, nhưng giáo dưỡng vẫn còn đó, chỉ là Thu Phong không có phúc phận này thôi.”
Ta cười đáp: “Nương nương nói phải.”
Hoàng hậu lại khéo léo nói muốn tặng Thẩm Như Ý và Lương Thu Phong một đôi ngọc như ý để thêm phần vui mừng, mà cũng trùng với tên của Thẩm Như Ý.
Quý phi mất hứng, đành phải quay về.
Ngày lại mặt, ta và Thái tử cùng về.
Phụ mẫu ta đứng ở cửa, mang theo Thẩm Như Ý và Lương Thu Phong cùng nghênh đón chúng ta.
Hiện giờ thân phận của ta tôn quý, ngay cả phụ thân mẫu thân gặp ta cũng phải hành lễ, lúc Lương Thu Phong nhìn thấy ta, trong mắt lóe hắn ta lên tia cảm xúc khó hiểu.
Ta trực tiếp coi như không thấy.
Chỉ có Thái tử nói đùa một câu: “Đại công tử sao không hành lễ với Thái tử phi của Cô?”
Tuy chàng ấy nói đùa, nhưng dù sao cũng là Thái tử, khí thế thật sự rất mạnh mẽ, cho dù Lương Thu Phong không coi Thái tử ra gì cũng vội vàng đến tạ lỗi.
Thái tử rộng lượng, nói chúng ta có thể cùng nhau dùng bữa.
Kỳ thật mấy ngày nay ở cùng với chàng ấy, ta mới phát hiện, người này tâm tư rất sâu, phàm là những lúc chàng ấy khách sáo, chắc hẳn là đang âm mưu chuyện xấu.
Trong lòng ta thầm than: “Lương Thu Phong và Thẩm Như Ý sắp gặp xui xẻo rồi.”
Quả nhiên, Thái tử vừa ngồi xuống, liền ra tay: “Nghe nói phủ Trấn Quốc Công có rất nhiều đồ vật quý hiếm, Cô từ nhỏ thể yếu, cũng ít được thấy, không biết đại công tử có thể tặng cho Cô vài món không?”
“Đương nhiên rồi, được Thái tử điện hạ yêu thích, đó là vinh hạnh của phủ Trấn Quốc Công. Chỉ là không biết điện hạ muốn gì?”
“Nghe nói gần đây, Quốc Công phủ có được một con ngựa Hãn huyết bảo mã, Cô muốn thử xem sao.”
Quả nhiên, vừa dứt lời, ta thấy sắc mặt Lương Thu Phong thay đổi, con ngựa kia ta đương nhiên biết, là chuẩn bị cho Tam hoàng tử, con trai của Quý phi, nhưng hiện tại vẫn chưa có lý do thích hợp để đưa ra ngoài.
Ta nghi ngờ chàng ấy muốn con ngựa kia kỳ thật không phải thật sự muốn như vậy, mà là đang chia rẽ Lương Thu Phong và Tam hoàng tử.
Quả nhiên, Thái tử thấy chàng ta không nói lời nào, lại tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ con ngựa này không tiện đưa cho Cô sao?”
“Đương nhiên không phải, đợi khi về, thần sẽ cho người đưa đến cho Điện hạ.” Lương Thu Phong nghiến răng nghiến lợi. Thái tử lại như không thấy, gật đầu đáp ứng, bắt đầu gắp thức ăn cho ta.
“Món ăn của phủ Thượng thư nhất định rất hợp khẩu vị của Thái tử phi, hôm nay cô cũng muốn thử xem. Nàng ấy bình thường ăn không nhiều, cô nhìn mà đau lòng. Chẳng lẽ ở phủ Thượng thư ăn không ngon sao?”
Xử lý xong Lương Thu Phong lại bắt đầu gây khó dễ cho phụ thân ta, ta vội vàng ăn cơm, chủ yếu là không muốn tham gia vào.
Phụ thân ta vội vàng cười làm lành, nói nếu ta có đầu bếp nào hợp ý, có thể mang về.
Ta khẽ ngẩng mắt nhìn mẫu thân ta, phát hiện bà ấy liếc nhìn ta một cái, vẫn không nói gì.
Phụ thân ta đối với bà ấy dường như tốt hơn không ít, thậm chí còn gắp thức ăn cho bà ấy, nhưng bà ấy chỉ tượng trưng cắn một miếng, rồi để sang một bên.
Thẩm Như Ý vẫn không nói gì, mấy ngày nay chắc hẳn nàng ta sống không thoải mái.
Đợi đến khi ta và Thẩm Như Ý theo mẫu thân ta đến hậu viện, ta nghe thấy Thẩm Như Ý oán trách mẫu thân ta: “Mẫu thân, chẳng phải mẫu thân nói sẽ để nhà ngoại mẫu thân trợ giúp cho Thu Phong sao, nhưng ngày thành thân, Lương gia nói không thấy được thành ý của mẫu thân, nên đã lạnh nhạt với con.”
Mẫu thân ta nghe nàng ta oán trách, bà ấy chỉ uống trà: “Mẫu thân đã cho con đủ mặt mũi rồi, nhưng nhà ngoại của mẫu thân là phủ Tướng quân, binh quyền bên đó không dễ dàng giao cho mẫu thân. Lương gia cũng phải có thành ý, hơn nữa, hiện tại con không phải đã thấy rồi sao? Vân Nhu gả cho Thái tử, chúng ta càng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu để Bệ hạ gán cho chúng ta tội danh kết bè kết phái, đừng nói mũ ô sa của phụ thân con, cho dù là công lao mà phủ Trấn Quốc Công vất vả lắm mới có được cũng chưa chắc đã chịu nổi. Mẫu thân không muốn nói nhiều với con, chắc con cũng hiểu được, chỉ hy vọng con nhẫn nại thêm một chút.”
Nói xong, bà ấy lại nhìn ta: “Con ngồi xuống trước đi, hiện giờ con đã là Thái tử phi của Đông cung, ta không có gì phải dặn dò con.”
Tiếp đó bà ấy lại nói với Thẩm Như Ý: “Con phải nghĩ thoáng một chút, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, dù có ồn ào thế nào, con cũng là chính thất, mọi thứ của Lương gia sau này đều do con quyết định, hai vị di nương kia thì tính là gì? Hôn sự của con là do Bệ hạ ban, bọn họ có ồn ào đến mấy, còn dám ồn ào đến chỗ Bệ hạ sao?”