Nguyễn Ngọc Thập Hoài - Chương 4
10
“Cái gì?!”
“Cậu nói hắn tới buổi hẹn hò muộn hơn cậu một tiếng?!”
Tôi nói lại: “Không phải hẹn hò, chính là ăn cơm còn có trả quần áo.”
Khương Đào cũng không để ý tới, nắm chặt tay:
“Hơ, tên này chắc chắn có gì đó ẩn khuất..”
Tôi dò xét sắc mặt tức giận của Khương Đào, lại thay hắn giải thích: “Hắn đã giải thích qua, nói là bị một dì dính người cuốn lấy.”
Khương Đào: “……”
Khương Đào làm như cạn lời, một hồi lâu mới cười lạnh nói: “Dì?”
“Con mẹ nó, chắc chắn là một bà dì giàu có!”
Tôi không nghĩ tới Khương Đào sẽ phản ứng lớn như vậy, vội vàng nói: “Đào Đào, cậu đừng nóng giận, cậu nghe tớ nói, Trang Cảnh không phải như cậu nghĩ, ngày đó còn cổ vũ tớ…”
Tôi nhớ lại một chút, bộ dáng khóe môi cong cong của thiếu niên lại xẹt qua trước mắt.
“Lúc hắn không cười nhìn rất lạnh lùng, lúc cười rộ lên sẽ hơi lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, không hiểu sao có chút đáng yêu.”
Tôi bất giác nhếch khóe môi.
“Chính là cảm giác…… hắn hẳn là một người rất chân thành.”
Khương Đào búng trán tôi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tớ thấy cậu là bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí.”
“Đúng, hôm đó hắn đã đến cứu cậu, nhưng không phải chính cậu cũng đã nói hai người đã quen nhau từ trước, nếu hắn phớt lờ không cứu cậu thì hắn là một tên cầm thú!”
“Cậu cũng không thể vì chuyện này mà thích hắn chứ?”
Tôi há miệng muốn giải thích gì đó.
Nhưng tôi cảm thấy hắn không phải……
Khương Đào bình tĩnh lại: “Được, chúng ta không nhắc tới chuyện này nữa. Hôm đó sau khi ăn cơm xong hắn có đưa cậu đi không?”
Tôi lắc đầu: “Hình như hắn còn có việc, đi rất gấp.”
Khương Đào ồ một tiếng, mặt không chút thay đổi nói: “Đi đến chỗ con mồi kế tiếp à.”
Tôi nhớ lại, nói: “Trước khi đi hắn lấy áo khoác khoác lên cho tớ, nói vào thu tớ mặc ít như vậy sẽ dễ bị cảm lạnh.”
Khương Đào đánh giá: “Không hiểu phong tình.”
“Bộ quần áo tớ đặc biệt chọn cho cậu đều vô ích.”
Tuy nói như thế, thần sắc trên mặt Khương Đào dường như có chút hòa hoãn.
“Có tiện cho tớ xem lịch sử trò chuyện của cậu và hắn không?”
Tôi gật gật đầu, đưa nhật ký trò chuyện cho Khương Đào.
Lúc này cách thời gian cùng Trang Cảnh ăn cơm đã tròn qua một tuần.
Lịch sử trò chuyện của tôi và hắn lại không tính là nhiều, phần lớn đều là một ít đối thoại rất hằng ngày.
Hình như hắn không xem điện thoại, tôi gửi tin nhắn qua, phải rất lâu mới có thể trả lời tôi.
Khương Đào nhìn một hồi, lông mày càng nhíu càng sâu.
Một phút sau, cô ấy soi hết thông tin.
“Tốt, rất tốt!”
Cô ấy nhổ một ngụm, ánh mắt oán hận: “Khương Đào tớ cũng có một ngày nhìn lầm.”
“Không được!”
Khương Đào kéo tay tôi, nghiêm túc nói: “Chàng trai này không thể gần, tớ chọn cho cậu một người tốt hơn.”
Tôi khoát tay áo: “Tớ không cần người nào cả.”
Khương Đào cắn răng nói: “Sao? Cậu hiện tại chọn Trang Cảnh đúng không?”
Khương Đào tức giận chỉ vào màn hình điện thoại.
“Cậu là đầu úng nước rồi sao…”
“Cậu tự mình nhìn xem hắn qua loa cỡ nào, hắn thật sự bận rộn như vậy sao? có việc gấp gì phải mấy giờ sau mới có thể trả lời tin nhắn của cậu?”
Tôi suy nghĩ một chút, thay hắn giải thích: “Hắn tuy rằng trả lời chậm, nhưng mỗi lần trả lời một tin đều nghiêm túc trả lời. Đào Đào cậu xem, ở đây tớ hỏi hắn trong nhà có những ai, hắn nói rất nhiều…”
“Hắn nói anh là con trai duy nhất trong nhà, có một người bố có khuynh hướng bị ngược đãi, có một người mẹ cả ngày điên điên khùng si mê lông xù, hắn còn hỏi tớ có thích lông xù hay không, trong nhà hắn có rất nhiều…”
Khương Đào nhíu mày tổng kết: “Cả nhà đều không phải người bình thường.”
“Hắn còn nói hắn hiện tại ở tại nhà của một dì, dì đối với hắn rất nhiệt tình. Mỗi ngày đều muốn lôi kéo hắn ca hát nói chuyện phiếm, cho nên hắn thường xuyên không thể xem điện thoại, trong nhà còn có một người chị ôn nhu xinh đẹp…”
“Hắn đang nghiêm túc trả lời vấn đề của tớ, làm sao có thể cho là qua loa?”
Tôi gãi gãi lòng bàn tay, chột dạ giải thích:
“Còn nữa…… Tớ và hắn chỉ là bạn bè, không phải như cậu nghĩ.”
Khương Đào: “……”
Khương Đào liếc xéo tôi một cái, hừ hừ một tiếng: “Bạn bè? Đối với hắn sự si mê toàn bộ hiện trên mặt.”
Cô ấy chọc chọc mặt tôi, nói: “Cậu tìm thời gian hẹn hắn ra ngoài, tớ đi cùng cậu.”
“Bà đây tự mình gặp hắn.”
11
Trong phòng khách, bố tôi đang đùa giỡn với mẹ tôi:
“ Bà xem.”
Bố tôi cầm trong tay một túi thức ăn cho mèo:
“Này, nhãn hiệu XX thức ăn cho mèo, bên trong rất giàu protein, mèo ăn cũng phải nói ngon!”
Mẹ tôi bị bố chọc cười: “Đưa cho tôi xem.”
Bố lập tức cầm túi thức ăn cho mèo đưa lên: “Tôi đặc biệt mua, Tiểu Quai nhất định sẽ thích.”
Mẹ tôi tâm tình rất tốt gật đầu: “Không sai, ông già này khó có thể làm được một chuyện có hồn.”
Bố tôi vội vàng được voi đòi tiên nói: “Văn Quân à, đã lâu rồi chúng ta không có thời gian riêng tư, lúc nào chúng ta cùng đi chơi chứ…”
Nhưng mà mẹ tôi đã đứng lên, làm bộ tìm kiếm Tiểu Quai: “Tiểu Quai, mau ra đây, nhìn xem mẹ cho con cái thứ gì tốt này…”
Bà đụng phải tôi đang chuẩn bị ra cửa, lực chú ý bị dời đi.
“Con đây là chuẩn bị đi đâu?”
Tôi giải thích: “Con ra ngoài chơi với bạn.”
Bố tôi chen vào nói: “Bà xã, con gái nói muốn đi chơi với bạn trai.”
Mẹ tôi gật đầu: “Đi đi, nhớ nói chuyện với thằng bé, bảo thằng bé lúc nào về nhà chơi. ”
Tôi: “…… ”
Mẹ tôi khoát tay áo, xoay người tiếp tục tìm kiếm Tiểu Quai: “Tiểu Quai à, mau ra đây, xem mẹ mang cho con thứ gì này.”
Tôi nghĩ nghĩ, lúc đi nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đừng tìm, Tiểu Quai có lẽ chui vào tủ nào đó ngủ rồi. ”
“Mẹ đã lâu không đi chơi với bố, không bằng hôm nay đi đi.”
12
Địa điểm chơi là do Khương Đào định, cùng đi còn có mấy người bạn Khương Đào gọi tới.
Trong phòng KTV, Trang Cảnh đến sớm.
Hắn một mình ngồi ở góc sô pha, cũng không cùng những người khác nói chuyện phiếm, trên mặt không có biểu tình gì, toàn thân lộ ra cảm giác lạnh lùng người lạ chớ tới gần.
Khương Đào hài lòng gật đầu: “Không sai, lần này ngược lại không đến muộn.”
Sau đó híp mắt tiếp tục nói: “Chậc, nhìn khí chất cũng không giống là lãng tử tình trường, chẳng lẽ thật sự là tớ hiểu lầm…”
Này, hắn nhìn qua rồi.
Khương Đào véo mặt tôi, cười giảo hoạt: “Lát nữa tớ thay cậu qua tiếp hắn.”
……
Khương Đào đề nghị chơi trò nói thật mạo hiểm.
Trang Cảnh hiển nhiên không phải đối thủ của Khương Đào, đối mặt Khương Đào lần lượt mãnh liệt tấn công, hắn chỉ có thể lần nữa lựa chọn uống rượu.
Mấy bình rượu vào bụng, khuôn mặt tuấn tú kia đã đỏ ửng, đôi mắt đen sâu thẳm trở nên có chút mơ hồ.
Tôi nhìn không nổi nữa, kéo kéo ống tay áo Khương Đào: “Đào Đào, được rồi…”
Khương Đào oán hận nói: “Cậu! Cái này là đang đau lòng sao?”
Cô vỗ vỗ cái bàn, lại nhìn Trang Cảnh nói: “Chơi trò chơi uống rượu suốt có ý nghĩa gì?”
Trang Cảnh nhắm mắt định thần, cúi đầu nói: “Được, cô hỏi đi.”
Khương Đào nhìn chằm chằm Trang Cảnh ánh mắt sắc bén: “Mối tình đầu khi nào nói?”
Trang Cảnh lắc đầu: “Vẫn chưa có mối tình đầu, nhưng có người thầm thích…”
Hắn nói, ánh mắt dừng trên người tôi, khóe môi hơi nhếch lên: “Nắm tay rồi.”
Khương Đào: “…!”
Cô ấy nhìn tôi, lại nhìn Trang Cảnh: “Các người, các người…”
Tôi lắc đầu hoảng sợ.
Không phải, tôi không có, cái gì từng nắm tay, Trang Cảnh tại sao muốn nhìn tôi, tôi cái gì cũng không biết…
Khương Đào há miệng ra ý đồ còn muốn hỏi chút gì đó, chỉ thấy Trang Cảnh đột nhiên nhíu mày, trên mặt cau lại, sau đó đứng dậy nhanh chóng rời khỏi ghế.
“Thật có lỗi, xin lỗi một lát.”
Khương Đào sau khi biết thế liền đẩy tôi: “Thất thần làm gì, đi lên xem tình hình thế nào đi.”