Nguyện Nàng Một Đời Bình An - Chương 4
Ngô ma ma đầu đầy mồ hôi, bà nắm tay phu nhân, nói: “Gọi ông ấy đến được không? Gọi ông ấy đến…”
Ta đứng bên cạnh cầm bát thuốc, gần như trong nháy mắt đã hiểu ra nên gọi ai.
Đưa bát thuốc cho Ngô ma ma, ta cưỡi một con ngựa nhanh nhất, lao ra khỏi màn đêm, thẳng đến ngôi chùa ở ngoại ô kinh thành.
Đại sư Trần Nhất đã đến.
Không vào phòng đại phu nhân, chỉ ở trong Phật đường bên cạnh, gõ mõ cả đêm.
Đại phu nhân nghe tiếng mõ, dần dần khỏe lại.
Cách một bức tường, nàng biết ông đang ở bên nàng, không cần gặp mặt, tự có ánh trăng giống nhau soi sáng cả hai người.
…
Lúc này, dưới ánh trăng sáng, ta nắm tay đại phu nhân.
Đại phu nhân, có những việc, người cho rằng đã muộn nhưng thực ra vẫn chưa muộn.
Nàng nhìn về phía xa, như có điều suy nghĩ.
09
Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung, sau một tháng cấm túc đã được thả ra.
Cha ta thiên vị quá đáng, nói là mỗi người đã bị đánh ba mươi trượng, nhưng thực tế mỗi trượng chỉ đánh hờ.
Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung lúc đó kêu la thảm thiết, nhưng chưa đầy nửa tháng đã hồi phục như cũ.
Lần sau gặp riêng ta, Thẩm Uyển Dung cười rất đắc ý.
Nàng ta nói: “Ngươi tưởng có người đàn bà kia chống lưng thì thế nào? Xem đi, cuối cùng trong một gia đình vẫn là đàn ông làm chủ, trong phủ này, không ai lớn hơn cha.”
Tin tức truyền đến tai đại phu nhân, lúc đó nàng đang đứng bên cửa sổ tỉa cành hoa trong bình, nghe Ngô ma ma báo cáo xong, nàng nhướng mày, không nói gì, chỉ đưa tay cắt đứt một cành mẫu đơn nở rộ nhất.
Nàng nhìn cành hoa vừa cắt tỉa xong, quay đầu nói với Ngô ma ma: “Thôi, vứt đi, cả bình hoa này ta đều không muốn nữa.”
Ngô ma ma đáp một tiếng vâng, dẫn theo các nha hoàn đem hoa ra ngoài, khóe mắt mang theo ý cười.
Chúng ta đều biết, đại phu nhân bấy lâu nay không trừ khử Triệu di nương, là vì cha ta không xứng đáng để nàng ra tay.
Bây giờ, nàng ngay cả cha ta cũng không muốn nữa.
11
Những ngày sau đó, dường như trôi qua bình lặng.
Đại phu nhân bắt đầu dạy ta những điều sâu xa hơn, nàng dẫn ta đi tuần điền trang, tuần cửa hàng, để ta tận mắt chứng kiến nàng quản lý cơ nghiệp to lớn như thế nào.
Mà trong quá trình tuần tra, ta kinh ngạc phát hiện ra, những điền trang và cửa hàng này, đều là của riêng đại phu nhân, không liên quan gì đến Thẩm phủ.
Điều này vô cùng kinh người, bởi vì ở triều đại này, tài sản của nữ tử trước khi xuất giá đều là của cha huynh, sau khi xuất giá cho dù có làm chủ mẫu thì tất cả thu nhập cũng phải nộp vào công quỹ, tài sản riêng của nữ tử chỉ có một phần của hồi môn mà thôi.
Cho nên đại phu nhân trong mười mấy năm, đã mở rộng của hồi môn của mình lên vô số lần, quản lý thành một cơ nghiệp lớn như ngày nay…
Ta mặt cắt không còn giọt máu, đại phu nhân liếc ta một cái, cười khẩy:
“Xem cái vẻ ngốc nghếch của con kìa, thật sự cho rằng mười mấy năm nay ta ngoài tụng kinh niệm Phật ra thì chẳng làm gì nên hồn sao?”
“Làm nữ tử, phải có tình yêu hoặc có tiền, ta đã không có tình yêu, nếu không kiếm thêm chút tiền, chẳng phải thật sự trở thành đồ bỏ đi sao?”
Ta vội vàng gật đầu đồng ý, đồng thời kinh ngạc phát hiện…
Đại phu nhân dường như trở nên hoạt bát hơn.
Ta theo đại phu nhân học bí quyết làm giàu, thì bên phía Thẩm Uyển Dung cũng không nhàn rỗi.
Đệ tử của gánh hát liên tục ra vào viện của Triệu di nương, tiếng đàn sáo không dứt bên tai.
Ta biết, Thẩm Uyển Dung đang học múa lục yêu.
Nàng ta trở nên xinh đẹp hơn, da trắng như tuyết, học múa lâu năm khiến thân hình nhẹ nhàng mềm mại.
Khi cùng tham gia buổi tụ họp của các công tử tiểu thư ở kinh thành, các công tử đều khen ngợi nàng ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành.
Trước đây họ cũng từng say mê kiếm thuật của ta nhưng rất nhanh đã phát hiện ra tính tình ta cứng nhắc, càng không muốn múa kiếm cho họ xem.
Thẩm Uyển Dung thì khác, nàng ta có rất nhiều tài nghệ, biết ca hát, biết đàn tỳ bà, biết nhảy đủ loại vũ điệu.
Các công tử than thở: “Vân Dung cô nương quả thật là tài sắc vẹn toàn, không biết người nào may mắn được giấu nàng trong khuê phòng.”
Có người còn lấy ta ra so sánh với nàng ta: “Cùng là tiểu thư Thẩm phủ, nhị tiểu thư này tính tình vô vị, lại không có tài nghệ gì, uổng công nàng ta theo mẫu thân lớn lên, giờ đây lại chẳng bằng đại tiểu thư nửa phần.”
Mỗi khi như vậy, Thẩm Uyển Dung đều sẽ lên tiếng: “Muội muội ta có tài nghệ, nàng tính toán rất giỏi, sau này chắc là định làm một tiên sinh dạy học.”
Nói xong, nàng ta liền cười rộ lên với các công tử tiểu thư xung quanh.
Rất nhanh, ngày diễn ra nhã tập hội ở kinh thành đã đến, Thẩm Uyển Dung như nắm chắc chiến thằng trong tay.
“Kiếp trước, ta ở Phật đường chép kinh, ngươi ở nhã tập hội biểu diễn múa, từ đó về sau, tiểu hầu gia liền đối với ngươi nhất hiện chung tình.”
“Nhưng mà muội muội, kiếp này người biết múa lục yêu đã đổi thành ta, ngươi lấy gì để tranh với ta đây?”
Ta không hề tức giận, cúi đầu gảy bàn tính.
“Tỷ tỷ, vì tình tỷ muội, ta cho ngươi một lời khuyên cuối cùng——đừng múa lục yêu.”
Thẩm Uyển Dung cười, ngẩng cao cằm: “Quả nhiên ngươi sợ rồi.”
Nàng ta đắc ý rời đi, sau lưng nàng ta, ta thầm nhún vai.
Ta đã nhắc nhở rồi.
Nàng ta không nghe.
Vậy thì không liên quan đến ta.
12
Ngày nhã tập hội, tại thủy đình các, các công tử tiểu thư ngồi thành hàng.
Tiểu hầu gia Sở Mộ Viễn của Tuyên Bình hầu phủ ngồi giữa, hắn mặc một bộ thường phục màu đen, mày mắt tuấn tú khiến người ta không thể rời mắt, nhưng lại mang theo sát khí không thể che giấu.
Người sợ hắn gọi hắn là Tu La Diêm Vương, người yêu hắn thì hận không thể dâng hiến tất cả để cầu hắn cười một cái.
Tỷ tỷ của ta, Thẩm Uyển Dung, hiển nhiên thuộc về loại sau.
Nhã tập hội diễn ra được một nửa, theo tiếng đàn sáo vang lên, Thẩm Uyển Dung mặc một bộ xiêm y múa bằng lụa mỏng, xuất hiện ở chính giữa đình các.
Nàng ta bước sen nhẹ nhàng, vung tay áo, eo mềm mại, ngàn kiều trăm mị.
Đây là vũ khí lợi hại của Triệu di nương, bà ta luôn tin rằng, tất cả nam nhân trên đời thấy điệu múa này đều sẽ hồn xiêu phách lạc.
Các công tử trên tiệc, quả thật đều lộ ra vẻ si mê.
Tuy nhiên, dần dần, theo sự rung động ban đầu qua đi, những công tử này bắt đầu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Ánh mắt của họ cũng từ nghi hoặc chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng lại chuyển thành hoảng sợ.
Thẩm Uyển Dung không hề chú ý đến những điều này, múa xong một điệu, nàng ta khom người thi lễ: “Điệu múa này tên là 《Lục yêu》.”
Nàng ta tưởng rằng sẽ có tiếng hoan hô như sấm dậy.
Nhưng mà, tiệc rượu lại một mảnh tĩnh lặng.
Sau đó, một công tử đứng lên đầu tiên.
“Xin lỗi, ta có việc, xin đi trước một bước.”
Ngay lập tức có công tử đi theo: “Ta cùng huynh đi.”
Sau đó, các công tử khác cũng lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, giống như sợ mình đi muộn vậy, tranh nhau rời khỏi nhã tập hội.
Thẩm Uyển Dung ngây người đứng tại chỗ.
Nàng ta không hiểu đã sai chỗ nào.
Trong số các công tử ngồi đầy, Sở Mộ Viễn là người cuối cùng rời đi.
Hắn im lặng hồi lâu, đứng dậy, đi về phía Thẩm Uyển Dung.
Hắn vốn lạnh lùng nhưng lần đầu tiên khóe mắt đuôi mày lại lộ ra vẻ dịu dàng đến vậy.
Thẩm Uyển Dung chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch: “Tiểu hầu gia…”
Nhưng mà, khoảnh khắc sau, Sở Mộ Viễn đã lướt qua nàng ta.
Hắn cứ như vậy mà vô tình lướt qua nàng ta, đi về phía ta đang đứng sau.
Hắn hỏi: “Chúng ta có từng gặp nhau không?”
13
Sở Mộ Viễn không nhớ chuyện kiếp trước, hắn chỉ có một cảm giác quen thuộc như đã từng gặp ta.
Nhưng mà ngay cả một chút quen thuộc này cũng đủ khiến Thẩm Uyển Dung sợ hãi.
Đặc biệt là nàng ta hoàn toàn không hiểu nổi, tại sao lục yêu lại không đạt được hiệu quả như mong đợi.
Ta vừa mới về phủ Thẩm thì bị nàng ta túm lấy.
“Có phải ngươi không? Có phải ngươi đã làm gì trước không?” Nàng ta gào lên hỏi ta: “Ngươi có phải đã lén luyện lục yêu không? Ngươi đã nhảy trước cho hắn xem rồi sao?!”
Nàng ta muốn xông lên xé xác ta nhưng mà khoảnh khắc sau, cửa phòng đột nhiên bị đập tung.
Cha ta dẫn theo một đội gia đinh xông vào.
Ông chỉ vào Thẩm Uyển Dung, tay run rẩy: “Trói con tiện nhân này lại cho ta!”
Thẩm Uyển Dung bị gia đinh đè xuống, nàng ta liều mạng giãy giụa, khóc lóc hỏi cha: “Cha, cha, con sai ở đâu…”
Cha ta đã nuông chiều Thẩm Uyển Dung hơn mười năm, đây là lần đầu tiên Thẩm Uyển Dung nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ như vậy của ông.
“Ngươi còn dám hỏi? Ngươi còn dám hỏi?!” Râu ông run rẩy, đồng tử vì tức giận và sợ hãi mà hơi giãn ra: “Ngươi đã nhảy thứ gì ở nhã tập hội?”
Thẩm Uyển Dung lắp bắp nói: “Lục, lục yêu…”
Nàng ta đã mong nhớ lục yêu cả đời, học được nó, nàng ta sẽ bước lên con đường rộng lớn dẫn đến tình yêu.
Nhưng mà nàng ta không biết…
Khi triều đại trước diệt vong, hoàng đế khai quốc của triều ta đã từng cảm thán với các vũ cơ trong cung khi say rượu: “Thương nữ không biết hận mất nước, cách sông vẫn hát hoa hậu cung.”
Lúc đó, các vũ cơ đang nhảy chính là lục yêu.
Từ đó về sau, điệu múa cực kỳ mềm mại, cực kỳ quyến rũ, cực kỳ kiều diễm này đã bị coi là âm nhạc diễm lệ của quốc gia diệt vong.
Thực ra, những cô nương trong các lầu xanh vẫn có thể nhảy điệu múa này, dù sao đó cũng chỉ là lời nói say rượu của hoàng đế, triều đình chưa từng ra lệnh cấm điệu múa này.
Nhưng mà Thẩm Uyển Dung, nàng ta là tiểu thư nhà quan, hành động của nàng ta không chỉ đại diện cho bản thân nàng ta, mà còn liên quan đến thái độ và thể diện của cả gia tộc đằng sau.
Thiên kim Thẩm phủ, trong nhã tập hội vốn nên đàm luận thơ từ văn chương, lại công khai tấu nhạc nhảy lục yêu.
Ngày thường thì không sao nhưng mà giờ đây quốc gia đang loạn lạc, bốn phía đều đang giao chiến.
Cha ta dù có nuông chiều đến mấy thì cuối cùng cũng không thể bảo vệ được nàng ta.
Thẩm Uyển Dung bị nhốt trong từ đường bảy ngày bảy đêm, khi ta đến thăm, nàng ta đã tiều tụy, đôi mắt thu thủy sáng ngời ngày nào giờ đây gầy đến nỗi xương hốc mắt cũng lồi ra.
Nàng ta không thấy ta tới, chỉ đang lẩm bẩm với không khí: “Các ngươi đi nói với cha, ông ấy đổ oan cho ta rồi, ông ấy đổ oan cho ta rồi! Điệu múa này là Triệu di nương bảo ta nhảy, nếu có vấn đề thì sao Triệu di nương lại không biết được!”
Ta đi vào, nhỏ giọng nói:
“Triệu di nương có lẽ thực sự không biết.”
“Bản thân nàng chỉ là một vũ cơ xuất thân từ chốn lầu xanh, nhờ nhan sắc và tài nịnh hót, được phụ thân đưa về phủ, nhưng địa vị cao nhất cũng chỉ là một thiếp thất không được ra khỏi cửa. Tầm nhìn của thiếp thất, quả thực có hạn.”
“Hoặc có lẽ, Triệu di nương thực sự cũng biết.”
“Nhưng mà bà ta cần phải đánh cược, những năm gần đây, bà ta mượn danh nghĩa của Thẩm phủ ở bên ngoài làm một số việc không thể cho ai biết, giờ đây nợ nần chồng chất, bà ta biết nếu như chuyện này bại lộ thì phụ thân sẽ không tha cho bà ta, cho nên bà ta cần ngươi gả vào nhà quyền quý, trở thành chỗ dựa mới của bà ta.”
Thẩm Uyển Dung ngây ngốc nhìn ta.
Một lúc lâu sau, nàng ta lắc đầu, tóc tai bù xù, lẩm bẩm.
“Không đúng, không đúng! Kiếp trước ngươi cũng đã nhảy rồi!”
“Tại sao, ngươi nhảy lục yêu, lại được Sở Mộ Viễn yêu?”
Ta thương hại nhìn nàng ta.
Cuối cùng từng chữ từng chữ nói ra sự thật.
“Tỷ tỷ, ngươi có từng nghĩ đến không.”
“Sở Mộ Viễn yêu ta, kỳ thực căn bản không phải vì lục yêu?”
14.
Kiếp trước, ta không muốn nhảy Lục yêu.
Mặc dù lớn lên bên Triệu di nương nhưng chỉ cần có cơ hội ta đều đi học đường nghe giảng, ta biết tất cả những gì liên quan đến lục yêu, càng biết rằng một khi ta nhảy điệu múa này, không chỉ trở thành trò cười cho cả kinh thành, mà còn có thể khiến cả gia tộc gặp đại nạn.
Nhưng mà Triệu di nương ép ta.
Nàng nắm lấy tay ta: “Ninh nhi, phụ thân con lại nạp thiếp mới vào cửa, Thẩm phủ này sắp không còn chỗ cho chúng ta dung thân rồi! Con tin ta, chỉ cần trước mặt những vương tôn công tử kia nhảy điệu múa này, sẽ có người nguyện ý cưới con, làm vợ cũng được, làm thiếp cũng được, tóm lại trước khi con nhảy điệu múa này, chúng ta vẫn còn tầm mười năm ngày sống dễ chịu.”
Ta vẫn từ chối nhưng mà Triệu di nương trói những nha hoàn bên cạnh ta lại, dùng tính mạng của họ uy hiếp ta.
“Con không nhảy? Cũng được, dù sao sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng đánh chết mấy nha hoàn đã hầu hạ con nhiều năm, để người bên cạnh trước cho con chôn cùng!”
Ta để Triệu di nương thả những nha hoàn kia ra, sau đó ở nhã tập hội, nhảy lục yêu.
Khi ta nhảy điệu múa này, Sở Mộ Viễn ghét ta.