Nguyện cùng Nguyệt Nguyệt - Chương 4
6.
Tôi chưa từng nghĩ rằng mình còn có cơ hội nói chuyện với chị gái sau khi chết.
Người đó tự xưng là pháp sư Luân Trần, sau khi nhận năm trăm vạn tiền mặt, đã dùng chu sa vẽ một thứ gì đó tôi không hiểu ở trong phòng bí mật.
Khi chị gái thấy tôi, vẻ mặt chị dần tan vỡ, đôi mắt cũng dần ngưng tụ nước.
Tôi nhận ra rằng chị tôi thật sự có thể thấy tôi!
Chị cẩn thận từng li từng tí ôm lấy tôi, rõ ràng tôi không có cơ thể nhưng lại có thể cảm nhận được động tác nhẹ như lông vũ của chị, dường như chị sợ một giây sau tôi sẽ tan vỡ.
Tôi ngẩng đầu, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt đầy nước mắt của chị: “Chị ơi.”
Chỉ hai chữ “chị ơi”, chúng tôi đều như sụp đổ.
Mái tóc được chăm sóc kỹ càng của chị tôi đã có mấy sợi bạc.
Chị tôi chỉ lớn hơn tôi năm tuổi, chị còn chưa đến hai mươi lăm tuổi.
…Tôi muốn chị gái từ bỏ.
Quên đi tôi, không báo thù, như vậy cuộc sống của chị sẽ tốt hơn nhiều.
Tôi nói: “Chị, chị dừng lại đi được không…”
“Tần Huy đã chết, nhất định Trần Tuệ cũng đã biết sợ rồi.”
“Chị, Nguyệt Nguyệt không muốn thấy chị thế này…”
Chị tôi mỉm cười.
Chị xoa đầu tôi: “Nguyệt Nguyệt quên rồi sao?”
Nụ cười của chị rất dịu dàng, nhưng lời nói ra lại khiến tôi ngẩn người.
Chị gái nói: “Nếu không có Nguyệt Nguyệt, chị vốn là… ác ma nha.”
Vốn…
Đúng vậy, rõ ràng chị gái vì tôi nên mới bắt đầu học cách làm một người mà mọi người đều công nhận.
Không có tôi, chị gái chỉ quay về làm chính bản thân mình mà thôi.
Tôi dựa vào vai chị gái, không nói thêm gì, chỉ cảm nhận thời gian dần trôi như lúc trước.
7.
Về sau tôi vẫn đi theo chị gái mỗi ngày.
Chỉ là chị vẫn như trước, không nhìn thấy tôi, cũng không nghe thấy lời tôi nói.
Tôi nghĩ, thật ra như vậy cũng tốt.
Gặp được lần cuối, ít ra như vậy cũng khiến chúng tôi an lòng.
Chị gái đã trở về như cũ, một ngày một đêm làm luận văn, sớm hoàn thành việc học rồi về nước.
Sau đó, chị giành được một mảnh đất ở khu thương mại ngoại ô trong một cuộc đấu thầu, nhanh chóng thu hút đầu tư và dùng thực lực của mình để lấy được 15% cổ phần.
Chuyện lớn nhất không phải là chuyện này.
Chị dùng phần lời trong lần làm ăn này để mở rộng mối quan hệ.
Dưới sự áp chế của chị, việc nhà họ Tần biến mất không tạo ra tiếng vang gì lớn.
Chỉ có Trần Tuệ và hai đàn em của mình bắt đầu cụp đuôi lại mà sống.
Trong đó có một người không hiểu sao lại đột nhiên chủ động đăng bài thú tội lên web trường!
Anh ta viết hết những chuyện nhóm bốn người bọn họ đã làm ra.
Uy hiếp 17 nữ sinh.
Ấn 38 người vào nhà vệ sinh.
Đánh hơn một trăm người.
Chụp hơn 200 tấm ảnh nude rồi đăng lên mạng xã hội.
Khiến kết quả cuối kỳ của hơn mười người bị ảnh hưởng.
…
Ép ba người tự tử.
Trong đó có một người bị Trần Tuệ đẩy từ trên tầng xuống.
Bài viết này lập tức lên hotsearch, ba người đều bị cho nghỉ học ở nhà chờ điều tra.
Người viết bài này là Trương Tuấn, anh ta trực tiếp bị người thân đưa vào bệnh viện tâm thần.
Sau đó tuyên bố với bên ngoài rằng công tử nhà mình có bệnh tâm thần.
Như vậy có thể được giảm nửa hình phạt.
Một cách rất thông minh.
Nếu như… anh ta không ở cùng bệnh viện tâm thần với chị tôi.
…Chị tôi tự tạo cho mình bệnh án tâm thần.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng đây là cách chị tôi dùng để bảo đảm mình sẽ không sao khi trả thù.
Nhưng chỉ có tôi biết.
Chị gái tôi đúng là có bệnh tâm lí.
Khi còn nhỏ bố mẹ tôi đã đưa chị đi khám thử, kết quả là chứng rối loạn lưỡng cực.
Lúc đó bố mẹ sợ mất mặt nên đã không công bố với bên ngoài.
…Cái chết của tôi khiến bệnh cũ của chị gái tái phát.
Sau khi chị gái vào bệnh viện tâm thần Trương Tuấn đang ở, bệnh viện tuyên bố tạm thời đóng cửa, không nhận thêm bệnh nhân mới.
Nhưng cũng không có bệnh nhân nào ra ngoài.
Tôi biết, trò chơi mới, bắt đầu.
…
Tiếng hơi thở dồn dập.
Trong rừng cây cạnh bệnh viện, âm thanh yếu ớt của chị tôi vang lên: “Nghe nói đám con trai mấy người rất thích chơi một trò, tên là…”
Một người đàn ông với khuôn mặt hèn mọn nói tiếp: “Monster Hunter.”
“Đúng, chính là trò này.” Chị gái nâng mũi giày lên, thoa máu tươi lên khắp mặt Trương Tuấn: “Nam sinh mấy người đều thích.”
“Thế nào, hôm nay bản tiểu thư sẽ chơi với cậu.”
Khuôn mặt đầy máu tươi của Trương Tuấn hiện sự tuyệt vọng.
“Đại tiểu thư, xin cô…”
“Xin tôi?” Chị gái tôi ghé lại gần mặt anh ta: “Lúc cậu đùa giỡn em gái tôi sao không nghĩ đến việc một ngày sẽ cầu xin tôi?”
Chị tôi liếc mắt nhìn, một đám người bị bệnh tâm thần cười ha ha nâng Trương Tuấn lên rồi tách chân anh ta ra.
Tiếng va đập nặng nề vang lên không ngừng, hết tiếng này lại tiếng khác.
Trương Tuấn kêu thảm thiết vang vọng rừng cây nhưng cũng không thể ra khỏi bệnh viện này.
m thanh vỡ vụn truyền đến, màu vỏ cây từ nâu đậm biến thành màu đỏ sậm bẩn thỉu.
Trên chiếc quần trắng của Trương Tuấn là màu đỏ tươi dần lan rộng.
Giống như đêm hôm tôi nhảy lầu, mặt trời mà tôi rất mong đợi của ngày mai cũng không thể thấy được nữa.