Nguyện cùng Nguyệt Nguyệt - Chương 2
3.
Chỉ mấy vài giây để nhảy lầu, cuộc sống ngắn ngủi mười tám năm cứ như vậy kết thúc.
Có hơn nữa thời gian là liên quan đến chị tôi, Tô Quân Lạc.
Chị ấy là thiên kim thật của nhà họ Tô, nhưng lại không được sống trong sự cưng chiều của mọi người.
Bố Tô có tài nhưng thành công muộn, đến tuổi trung niên mới phát tài thành lập tập đoàn.
Trong khoảng thời gian cực khổ nhất, đứa nhỏ đầu tiên của họ đã bị mất.
Khi trong nhà có tiền hơn, chị đã bốn năm tuổi.
Vì hoàn cảnh ảnh hưởng nên tính cách chị ấy rất ngang ngược.
Sau này khi dì bảo mẫu trong nhà kể cho tôi về chị, từ mà bảo mẫu dùng nhiều nhất là “có thù tất báo”.
Tôi không hiểu vì sao họ lại thở dài.
Có thù tất báo có gì không tốt sao?
Chị tôi không có gì không tốt cả.
Năm chị bảy tuổi, tôi hai tuổi được bố đưa về nhà, đặt tên là Tô Minh Nguyệt.
Mẹ nói, khi họ nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé của tôi đã nghĩ ngay đến đứa trẻ đầu tiên bị mất của mình.
Năm đó đã xảy ra chuyện khiến mọi người khiếp sợ.
Lúc chị đi học ở trường quý tộc đã bị người khác bắt nạt.
Bọn họ bỏ con rắn độc hiếm có mua với giá cao nhét vào cặp sách của chị: “Một đứa con gái nhà giàu mới nổi cũng xứng học chung phòng với chúng tao sao?”
Lúc đó nhà họ Tô ở trong giới chỉ được xem là nhà giàu mới nổi.
Chị tôi nhìn con rắn độc, trên khuôn mặt tái nhợt không có bất kì cảm xúc nào.
Chị lột da giết rắn như thế nào, trong nhiều năm đã bị truyền thành đủ các thể loại, câu chuyện chân thực như thế nào không ai rõ.
Chỉ biết rằng, trong buổi chiều hôm đó, chị tôi đứng trước mặt mọi người, vừa mỉm cười vừa nhét da rắn vào thắt lưng của người đã bắt nạt mình.
Đứa bé kia bị kích thích quá độ, nửa tháng sau sốt cao không ngừng, không thể đi học.
Lúc mọi người nói về chuyện này đều vô cùng sợ hãi.
Bọn họ ồn ào đe dọa tôi, nói tôi cẩn thận chị gái, nếu không may chọc giận chị thì vị thiên kim thật kia sẽ lột da tôi giống như lột da con rắn kia.
Tôi sợ đến mức òa khóc.
Vì trong tiềm thức, tôi chưa từng cảm thấy chị tôi sẽ là một người như vậy.
Chị vĩnh viễn là người thừa kế duy nhất của gia tộc, cũng là người nhà của tôi.
Chị nên tàn nhẫn để không ai dám chọc vào mình.
Về lời “đề nghị” của bọn họ, tôi thay đổi cách tiếp thu.
Từ nhỏ tôi đã ôm chặt đùi chị gái.
Trong mười năm lớn lên với nhau, chị đá người, tôi sẽ lập tức cắn người.
Chị mắng chửi người, tôi ở phía sau chống nạnh.
Lúc đầu chị đối xử với tôi rất lạnh nhạt.
Nhưng tôi tin vào câu tục ngữ liệt nữ sợ quấn lang (1).
(1) phụ nữ mạnh mẽ cũng sợ đàn ông cứng đầu quấn lấy
Chị gái mạnh mẽ chắc chắn sợ em gái quấn người.
Ai nói chọc chị gái sẽ gặp nạn chứ?
Từ trước đến nay chị đều phân biệt rõ ai là kẻ thù, ai là “người đáng ghét”.
Tôi chỉ đáng ghét mà thôi.
Nhiều lần chị làm sai, bị bố mẹ phạt, tôi sẽ đứng trước mặt chị, thút thít khóc với bố mẹ.
Sau đó cùng chịu phạt với chị gái.
Nhưng một thời gian lâu sau chị gái vẫn không phản ứng lại tôi.
Tôi tưởng rằng chị gái sẽ không bao giờ thích tôi.
Cho đến khi tôi lên tiểu học, bị người khác chỉ ra thân phận thiên kim giả trước mặt mọi người.
Thân phận này khiến tôi gặp rất nhiều khó khăn.
Hôm đó tôi mặc quần áo ướt sũng đi về nhà, chị lập tức nổi giận.
Tôi còn tưởng rằng chị gái tức giận với mình.
Nhưng chị lại tự tay thay quần áo giúp tôi, dùng máy sấy sấy khô tóc cho tôi.
Sau đó chị nắm tay tôi đi tìm người bắt nạt tôi, giẫm đầu của cô ta xuống bồn cầu.
Lúc làm những chuyện này, chị gái mỉm cười với tôi.
Chị vừa giẫm chân lên đầu kẻ bắt nạt vừa dịu dàng xoa đầu tôi: “Nguyệt Nguyệt đừng sợ.”
Tôi vĩnh viễn nhớ rõ nụ cười như thiên sứ của chị gái: “Có chị gái ở đây.”
…Thân phận này cũng mang đến hạnh phúc cho tôi mà, không phải sao?
Sau đó tính cách của chị gái tôi ngày càng dịu xuống.
Chị trở nên dịu dàng lễ độ, đoan trang hào phóng, tất cả mọi người đều cho rằng cuối cùng chị đã biến thành dáng vẻ thiên kim tiểu thư mà mọi người mong muốn.
…Cũng chỉ có tôi biết.
Chị không muốn gặp nhiều phiền phức.
…Không muốn gặp phiền phức trên con đường tiếp quản nhà họ Tô.
Lần đó, khi chị gái đánh công tử nhà họ Tần xong, bố mẹ đưa tôi đến nhà họ Tần.
Đến quỳ xuống dập đầu với công tử nhà họ Tần, nhận được sự tha thứ của bọn họ.
Từ ngày đó trở đi, mục tiêu của chị gái biến thành nhanh chóng tiếp quản quyền lực của tập đoàn Tô thị.
Khi không có ai biết, chị xoa đầu tôi: “Chờ chị trở thành người thừa kế hợp cách thì có thể vĩnh viễn bảo vệ Nguyệt Nguyệt, sẽ không có ai bắt nạt em nữa rồi.”
Sau khi chị gái bồi dưỡng ở nước ngoài một năm, chúng tôi có thể không lo không buồn ở bên nhau.
…Chứ không phải như bây giờ, cách vực sâu không bước qua được.