Người Xung Quanh Đều Kỳ Lạ - Chương 3
26.
Thực ra, tôi không hiểu lời Cửu hoàng tử.
Tại sao tôi phải hại cậu ta?
Tôi chỉ biết phía trước chính là thái y viện.
Và tôi cần hoàn thành những viên thuốc hôm nay.
Thấy tôi không lên tiếng, Cửu hoàng tử thở dài, buông tay khỏi vai tôi.
Chúng tôi tiếp tục im lặng đi hết đoạn đường cuối cùng.
Đến khi nhìn thấy cổng thái y viện.
Tôi nghe thấy Cửu hoàng tử thốt lên kinh ngạc: “Quả thật sau buổi trưa vẫn có thái y viện!”
Tôi quay lại chào y: “Điện hạ, đây chính là thái y viện, hôm nay nô tì thấy ngài không được khỏe, dễ bị giật mình, nếu ngài không muốn bước vào nơi này, xin đợi ở đây, nô tì sẽ vào thái y viện lấy thuốc an thần cho ngài…”
“Hứa Chinh Dương? Sao cậu lại ở đây?”
Lời tôi chưa kịp nói xong thì bị một giọng nói cắt đứt.
Tôi nhìn về hướng phát ra giọng nói.
“Thái tử điện hạ an khang.”
Thái tử đứng trong thái y viện, thò đầu ra nhìn chúng tôi.
Cửu hoàng tử nhìn thấy hắn không ngạc nhiên lắm.
“Lạc Dự.”
Cậu ta vừa nói, nước mắt cũng rơi xuống.
Nhưng khóc một lúc, môi cậu ta nở một nụ cười.
Khuôn mặt cậu ta trông cực kỳ gượng gạo.
“Lạc Dự… Lương Nhuệ, Lương Nhuệ chết rồi…”
Thái tử trông nghiêm trọng.
“Ừ, tôi thấy đã được thông báo.”
Thái tử ngập ngừng một chút, rồi hỏi: “Hứa Chinh Dương, là cậu…”
Cửu hoàng tử ngắt lời hắn, lấy vòng tay từ trong tay áo ra, còn có cái hộp gỗ.
Cậu ta vừa định bước vào thái y viện thì dừng lại.
“Lạc Dự, quy tắc không phải nói rằng sau buổi trưa không còn thái y viện, chỉ còn ngự thiện phòng sao?”
“Tại sao anh lại ở đây?”
27.
Thái tử nhíu mày.
Hắn lấy tờ giấy mà hắn đặc biệt quý trọng từ trong lòng ra.
“Hứa Chinh Dương, cậu đang nói gì vậy? Quy tắc nói rằng thái y viện là nơi duy nhất an toàn…”
Giọng của Thái tử ngày càng nhỏ.
Tôi thấy họ đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt của Thái tử đầy kinh ngạc, còn Cửu hoàng tử thì bối rối.
“Chúng ta có quy tắc khác nhau?!”
28.
Tôi cũng không hiểu tại sao Thái tử và Cửu hoàng tử thảo luận một hồi lâu.
Cuối cùng, hai người nhất định phải chen vào phòng luyện đan của tôi.
Tôi không có vấn đề gì.
Các hoàng tử muốn làm gì thì làm.
Chỉ cần không làm phiền tôi nặn thuốc là được.
Họ mang đến hai cái ghế, bắt đầu ngồi nói chuyện.
Tôi thì đun nước nóng, chuẩn bị nấu thuốc.
Khi mở hộp thuốc ra, tôi nhận thấy rõ ràng lúc rời đi tôi đã nặn được tám viên thuốc, mà bây giờ lại thành chín viên.
Thật kỳ lạ.
29.
Cửu hoàng tử và Thái tử trò chuyện hăng say.
Tôi sợ họ khát, nên lấy hai bộ cốc tốt nhất của thái y viện, pha trà và mang đến cho họ.
“Anh đã thấy cái vòng tay này trên tay Lương Nhuệ chưa?” Cửu hoàng tử hỏi Thái tử.
Thái tử cầm cái vòng tay xem một lúc lâu rồi lắc đầu.
“Chưa bao giờ thấy, có lẽ là đồ của thế giới này.”
Hắn đưa cái vòng tay lên không trung, xoay qua xoay lại xem, rồi bất ngờ kêu lên: “Hứa Chinh Dương! Cái… cái này có phải là dải Möbius* không?!”
(*Mặt Mobius hay dải Mobius (Mobius band/Mobius strip), là một khái niệm topo cơ bản về một dải chỉ có một phía và một biên)
Möbius, một từ mà tôi chưa bao giờ nghe thấy.
Tôi cũng chuyển ánh nhìn sang vòng tay tím.
“Möbius tượng trưng cho sự tuần hoàn, vĩnh cửu, vô tận. Đó là một cấu trúc hình học, chỉ có một mặt và một cạnh.” Thái tử giải thích.
Cửu hoàng tử ngẩn ra, rồi nhìn chằm chằm vào nó vài lần, nắm chặt tay lại: “Vậy có ý nghĩa gì? Có phải là manh mối mà Lương Nhuệ để lại cho chúng ta không?”
“Đúng vậy.”
Cửu hoàng tử đặt tờ giấy và cái hộp gỗ lấy từ xác Lương Nhuệ lên bàn.
“Lạc Dự, đây là những thứ tôi tìm thấy từ xác Lương Nhuệ…”
“Tôi cũng không giấu cậu, tôi có thể nói cho cậu tất cả các quy tắc mà tôi biết. Tôi có cảm giác nếu chúng ta không hợp tác lần này, chúng ta sẽ chết ở đây.”
Thái tử cúi đầu suy nghĩ một lúc.
Hắn lấy tờ giấy quý giá của mình từ trong lòng ra, rồi mở ra đặt lên bàn cho Cửu hoàng tử xem.
“Khác nhau… khác nhau thật!”
Cửu hoàng tử cũng lập tức lấy tờ giấy của mình ra.
30.
“Là một hoàng tử, hãy giữ tinh thần chăm chỉ và tiến bộ, ngủ vào giờ Tý, và mỗi ngày hãy đến Thư Phương Các để đọc sách sau khi mặt trời mọc.”
“Là một hoàng tử, không nên có quá nhiều tham vọng, chỉ được trở về tẩm cung để dùng bữa khi đến giờ ăn, sau khi dùng xong bữa trưa thì tiếp tục đến Thư Phương Các để ôn tập.”
“Trong trường hợp có mưa lớn, hãy nhanh chóng trở về tẩm cung của mình!”
“Nhớ rằng mưa rất bẩn, không để cơ thể sạch sẽ bị dính nước mưa. Giày của hoàng tử làm bằng vải quý, cũng không nên để bị dính nước mưa.”
“Nhớ kỹ, trong hậu cung không có bất kỳ công trình nào, nhưng sau giờ Ngọ không còn thái y viện, chỉ có ngự thiện phòng.”
Thái tử đọc từng câu trên giấy của Cửu hoàng tử, khuôn mặt dần trở nên khó coi hơn.
“Có nghĩa là gì?”
“Nếu sau giờ Ngọ không còn thái y viện, chỉ có ngự thiện phòng… Vậy chúng ta hiện tại ở đây thì tính là gì?”
31.
Về điểm cuối cùng, Thái tử và Cửu hoàng tử đã thảo luận một hồi lâu nhưng không có kết quả.
Tôi đứng bên cạnh, cũng nghe đến mê man.
“Vậy quy tắc của Lương Nhuệ là gì? Cậu biết không?” Thái tử hỏi Cửu hoàng tử.
Khi nghe đến câu hỏi này, Cửu hoàng tử hơi ngừng lại, do dự một chút rồi chỉ vào tờ giấy gấp lấy từ Hoàng hậu, hơi lắp bắp nói: “Chỉ có cái này, tôi nhìn một cái cảm thấy không đúng…”
Thái tử mở tờ giấy ra.
Lần này tôi nhìn thấy.
Trước mắt là mấy chữ đỏ tươi: [Hãy tìm cách chết.]
Tờ giấy từ tay Thái tử rơi xuống.
Tôi từ từ đi qua nhặt nó lên, lặng lẽ nhìn vài lần rồi đặt lại lên bàn.
Khi ngẩng lên, tôi phát hiện Thái tử đang nhìn tôi.
Hắn giơ tay lên, vẫy trước mặt tôi rồi hỏi Cửu hoàng tử: “Cô ấy…”
“Lạc Dự, thực ra tôi đã gặp boss của thế giới này, chính là Thái hậu trong cung.”
“Bà ấy không thể diễn tả được sự ghê tởm, cao hơn hai mét như một đống thịt…”
“Tôi đã thấy xác Lương Nhuệ, trên người cô ấy toàn vết roi, da mặt bị cắt thành từng mảnh, không nhìn rõ mặt…”
Giọng Cửu hoàng tử có chút nghẹn ngào, cậu ta nhìn tôi vài lần.
“Thực ra NPC này phải đến Côn Ninh cung trước giờ Mùi, tức là nơi Lương Nhuệ ở, để bắt mạch.”
“Nhưng tôi vừa đúng lúc chặn cô ta lại trong thời gian này, làm trì hoãn lịch trình, liệu có phải… chính tôi đã dẫn đến cái chết của Lương Nhuệ?”
32.
Tôi lấy ra từng viên thuốc từ hộp thuốc, đặt lên bàn.
Vừa rồi, sau khi Thái tử nghe xong lời của Cửu hoàng tử, hai người đã cãi nhau lớn.
Nội dung cuộc cãi vã tôi không nghe.
Vì tôi không quan tâm.
Khi cãi nhau, hai người đã rời khỏi phòng luyện đan của tôi.
Lúc này, tôi đột nhiên chú ý đến cái hộp gỗ.
Tôi biết đó là thứ cùng với vòng tay tím lấy từ Hoàng hậu.
Có vẻ như có sức hấp dẫn.
Mặc dù biết không nên làm như vậy, nhưng tôi vẫn tiến lại, mở cái hộp gỗ ra.
Bên trong không có gì.
Tôi sờ đáy của hộp, phát hiện đáy có một tấm ván lỏng lẻo.
Di chuyển tấm ván, dưới cùng là một tấm đồng mà tôi chưa bao giờ thấy.
Tôi lật nó lại.
33.
“Đây là… ta sao?”
Mặt sau của tấm đồng là một gương, tôi sờ mặt của mình, gương cũng làm theo.
Tôi bỗng nhận ra, hóa ra không chỉ những người xung quanh tôi kỳ lạ.
Mà tôi cũng kỳ lạ.
Tôi dùng tay vuốt nhẹ mặt mình, rồi mạnh mẽ xoa nắn, thậm chí còn vỗ vài cái.
Hình ảnh trong gương đồng đi theo hành động của tôi.
Tại sao?
Tôi cố gắng chớp mắt.
Tôi nở nụ cười rộng.
Khuôn mặt trong gương mờ nhạt không thay đổi theo hành động của tôi.
Tại sao?
Tại sao tôi không có mặt?
Ai đã lấy mặt của tôi?
Tôi tức giận ném tất cả các viên thuốc vào nồi, dùng xẻng khuấy liên tục, cho đến khi thấy chín viên thuốc đều chìm xuống.
Thái tử đi vào.
Hắn đầu tiên là ngạc nhiên, rồi dùng tay áo che mũi: “Mùi gì vậy… Cô đang làm gì vậy?”
Tôi không để ý đến hắn, bắt đầu dùng xẻng băm nhỏ các vật cứng trong thuốc mà không tan chảy.
34.
Sáng hôm sau, khi tôi đến phòng luyện đan, phát hiện trên bàn vẫn còn một viên thuốc.
Tôi nghĩ một hồi.
Có thể là hôm qua bị bỏ sót.
Hôm nay, Thái tử không ở thái y viện, tôi không thấy hắn đâu.
35.
Cả buổi sáng, tôi dọn dẹp phòng luyện đan và nấu thuốc mới. Đến giờ Ngọ, sau khi dùng xong bữa trưa, như dự đoán, Cửu hoàng tử đến thăm. Thấy cậu ta đến, tôi quay lưng để rót cho cậu ta một cốc trà.
Đột nhiên, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, một thanh kiếm dài hướng về phía ngực tôi.
Tốc độ nhanh chóng và lực lượng mạnh mẽ. Tôi không né tránh. Nhìn thanh kiếm cắm vào ngực, tôi xoay người và nghiêng đầu.
Cửu hoàng tử nhìn tôi bằng ánh mắt đầy căm thù, đôi mắt đỏ ngầu.
“Chết đi! Chết đi!”
Tôi vẫn nghiêng đầu nhìn cậu ta, máu tươi từ vết thương chảy xuống áo.
“Thưa điện hạ, có phải nô tì đã làm gì không đúng để khiến ngài tức giận?”
“Cô… cô chính là… ngươi đã giết Trương Lạc Dự.”
Cửu hoàng tử trông như phát điên, hai tay đầy máu, nước mắt chảy xuống nhưng miệng lại nở nụ cười.
“Trương Lạc Dự đã chết! Chết trước cửa thái y viện của cô… Đầu anh ta bị người ta chặt đứt! Xác bị treo ngược trước cửa…”
Cửu hoàng tử nói rất nhiều, lộn xộn không theo trật tự, nhưng đều là nói rằng tôi đã giết Thái tử. Đến khi cậu ta mệt mỏi và hỏi: “Đầu anh ấy đâu rồi?”