Người Vợ Nghèo Hèn Của Phò Mã Gia - Chương 1
1.
Người cứu ta là một lang y, có vài phần bản lĩnh.
Vận khí của ta còn khá tốt, sau khi rơi xuống vực, liên tục được dây leo và cành cây trên không đỡ lấy vài lần, cuối cùng rơi vào một nhánh cây ngang, giữ lại được nửa cái mạng để kéo dài hơi tàn.
Cánh tay và chân của ta gần như đã gãy hết, cơn đau âm ỉ khắp người từ từ ập đến, cuối cùng trở thành cơn đau dữ dội không thể chịu đựng được, ta nằm trên cây, không ngừng cầu xin trời cao cho ta thêm một cơ hội nữa.
Ta vẫn chưa thể chôn cất tử tế thi thể nhỏ bé của Thanh Nhi, vẫn chưa gặp lại vị phu quân đã bỏ rơi ta, vẫn chưa đưa những kẻ thù đã hại ta vào tuyệt lộ, ta không thể chết được.
Ngày đầu tiên, ông trời không nghe thấy, mưa như trút nước, ta bị xối đến ướt sũng, đêm đó liền sốt cao, nhưng không chết.
Ngày thứ hai, một con rắn bò đến bên cạnh ta, không chút do dự cắn ta một cái, may mắn là nọc rắn này không quá độc, ta mới không bị độc chết ngay lập tức.
Ngày thứ ba, nhánh cây đỡ ta, không hiểu sao lại có dấu hiệu sắp gãy, ta tự thấy trời muốn diệt mình, liền chửi bới ông trời không có mắt, chửi hết những lời tục tĩu mà cả đời ta chưa từng chửi, cuối cùng chửi đến mức một lang y đang hái thuốc trên cây dùng dây thừng đu xuống.
Ông ta mất rất nhiều sức lực mới kéo ta lên khỏi vách đá, đưa ta đến một túp lều gỗ nhỏ nơi ông ấy ở.
Lang y là một ông già lẩm cẩm, nói rất nhiều, trông có vẻ bình thường, nhưng y thuật của ông ấy thực sự rất cao siêu.
Ta chưa từng thấy ai dám cầm dao rạch cơ thể người khác, rồi dùng kim chỉ khâu lại, còn nói rằng đây là chữa bệnh.
Nhưng phương pháp của ông ấy quả thực có hiệu quả kỳ diệu.
Ta ở trong túp lều gỗ nửa năm, đến khi lão già xuống núi, ngoại trừ vết thương trên người mà ta ngăn không cho ông chữa, thì những vết thương khác đều đã lành lại bảy tám phần.
Lão già khuyên ta rằng: “Ngươi có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi, sau này hãy buông bỏ chuyện cũ trước kia, sống cuộc sống của chính mình đi!”
Ta gật nhẹ đầu, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm.
Trước huyết hải thâm cừu, ta không thể buông bỏ được.
Sau khi lão già đi, ta ngựa không ngừng vó lập tức vào kinh thành.
2.
Phu Quân ta là phò mã gia nổi tiếng khắp kinh thành, nhưng ta lại không phải là Trưởng Công Chúa quyền khuynh thiên hạ.
Kể từ khi vào kinh thành, ngày nào ta cũng nghe thấy mọi người truyền tụng câu chuyện ân ái của Trưởng Công Chúa và phò mã.
Đi lại trong phố xá, ta cũng may mắn được thấy trưởng Trưởng Công Chúa và phò mã cùng nhau đi ra ngoài vài lần, ân ái vô cùng, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Có lẽ mọi người không biết rằng, phò mã gia từng có một người vợ nghèo hèn, còn từng có hai đứa con.
Mọi người chỉ thấy hắn một sớm thành danh, từ hàn môn trở thành hoàng thân, phong quang vô hạn.
Ta đội mũ che mặt, ẩn mình trong đám đông, bình tĩnh nhìn hai người.
Trưởng Công Chúa rất cảnh giác, nhưng chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, liền cau mày sai người đuổi đi.
Đến tên thị vệ cũng chẳng khách khí gì, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, giật phăng mũ che mặt của ta, miệng lẩm bẩm chửi rủa: “Thứ dân đen lớn mật, trước mặt Trưởng Công Chúa còn dám…”
Tiếng kinh hô của những người xung quanh át đi lời hắn.
Ta đứng tại chỗ, cúi đầu, không nói một lời.
Trưởng Công Chúa đã quay đầu đi với vẻ mặt ghê tởm: “Bản cung còn tưởng là thứ gì trong lòng có quỷ không dám gặp người, hóa ra chỉ là một thứ xấu xí.”
Tên thị vệ trả lại mũ che mặt cho ta, ta khom người chào, đội mũ che mặt lên, quay người rời đi.
Khuôn mặt này của ta đã hủy hoại hoàn toàn, hiện tại trải đầy vết sẹo, cũng coi như là chuyện tốt.
Với khuôn mặt không ai muốn nhìn kỹ này, ta trở thành một y nữ lang thang khắp kinh thành.
Lúc đầu, ta chỉ chữa cho mọi người những bệnh nhỏ như cảm lạnh, tiêu chảy, dùng thuốc thận trọng, không dám tùy tiện đưa ra kết luận,
Đến sau này, ta đã có thể dựa vào sách thuốc mà lão già để lại cho ta để chữa cho mọi người một số bệnh nan y, trở thành “thần y” trong miệng nhiều người.
Trong thời gian đó, ta chưa bao giờ chủ động tiếp cận bất kỳ ai trong phủ Trưởng Công Chúa, cũng không chủ động đi dò hỏi tin tức về phủ Trưởng Công Chúa.
Ta vốn không phải là người nóng vội, huống hồ là bây giờ, ta đã không còn gì để mất, đương nhiên là có đủ kiên nhẫn.
Cho đến ba tháng sau, phủ Trưởng Công Chúa đột nhiên bùng phát dịch bệnh.
Lúc đầu, chỉ có người hầu phụ trách ra ngoài mua sắm của phủ Trưởng Công Chúa bị bệnh, toàn thân nổi mẩn đỏ, sốt cao không ngừng.
Không ai coi trọng chuyện này, chỉ đợi đến khi người hạ nhân này sốt đến sắp chết, liền cuốn chiếu mỏng ném nàng ta ra khỏi phủ.
Sau đó chỉ ngắn ngủi trong vòng hai ba ngày, hầu hết mọi người trong phủ Trưởng Công Chúa đều ngã bệnh.
Sốt cao, phát ban đỏ, nôn mửa, ho khan, hoàn toàn là triệu chứng của bệnh dịch, những hộ dân xung quanh đều hoảng sợ.
Hoàng đế cũng nghe tin này, liền phái trọng binh canh giữ phủ Trưởng Công Chúa, đuổi hết những người dân trong phạm vi vài dặm xung quanh, phủ Trưởng Công Chúa chỉ được vào chứ không được ra.
Từng đoàn thái y được đưa vào, nhưng mười mấy ngày trôi qua vẫn không có tiến triển gì, chỉ có số người chết ngày càng nhiều.
Khi đến lượt cả quân cấm vệ canh giữ phủ Trưởng Công Chúa cũng ngã bệnh, hoàng đế cuối cùng cũng dán hoàng bảng, chiêu mộ dân y.
Sau khi ba bốn người yết bảng vào phủ mà không có kết quả gì, Trưởng Công Chúa nóng lòng chữa bệnh đã triệu tập tất cả những đại phu có chút danh tiếng trong kinh thành đến phủ của nàng.
Là “thần y”, ta đương nhiên đến một cách thuận lợi.
5.
Trưởng Công Chúa lúc này ngay cả vẻ ngạo mạn cũng không thể bày ra được, chỉ nằm nghiêng trên giường, thở thoi thóp mà buông lời độc ác: “Nếu không chữa khỏi cho bản cung, thì cẩn thận cái đầu của các ngươi.”
Ta núp ở giữa đám đại phu đang run rẩy, cúi đầu vâng dạ.
Tất nhiên là phải chữa khỏi, nếu cứ chết như vậy thì quá hời cho ả.
Các đại phu từng người một quỳ xuống bắt mạch cho ả, ta cũng tiến lên, dò xét mạch đập cho nàng ta.
Có lẽ là vì khuôn mặt hiện tại của ta quá ấn tượng, Trưởng Công Chúa ho vài tiếng, cau mày: “Là ngươi?”
Ánh mắt nghi ngờ và cảnh giác của ả đảo qua đảo lại trên người ta, ta tùy ý để nàng ta liếc nhìn, bình tĩnh quỳ xuống bắt mạch cho nàng ta, xem xong mới cúi người: “Thần nữ bái kiến Trưởng Công Chúa điện hạ.”
Ả đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, ma ma bên cạnh lập tức tiến lên ngăn cách ta và ả: “Ngươi lui xuống đi.”
Ma ma này họ Lâm, là nhũ mẫu mà Trưởng Công Chúa tín nhiệm và ỷ lại nhất, cũng là cánh tay đắc lực nhất của Trưởng Công Chúa trong việc làm điều ác hại người.
Ta gật gật đầu, lui ra ngoài.
Lúc lui ra khỏi phòng, còn nghe thấy giọng yếu ớt của Trưởng Công Chúa dặn dò: “Phái người theo dõi ả, đừng để rước họa vào phủ.”
Lâm ma ma gật đầu vâng dạ.
Những kẻ ở địa vị cao, vừa cảm thấy mình quyền cao chức trọng nên người khác không dám phạm thượng, lại vừa cảm thấy ai cũng muốn kéo mình xuống khỏi vị trí này để phạm thượng.
Ta mặt không biểu cảm.
Những đại phu bên cạnh đang thảo luận sôi nổi, có một đại phu nhỏ tuổi quay đầu hỏi ta: “Vị nữ y này có thấy gì không ổn không?”
Ta lắc đầu: “Ta là người ngu dốt, mạch tượng của Công Chúa có chút kỳ lạ, nhưng ta lại không nói ra được kỳ lạ ở chỗ nào. Theo lý mà nói, nếu là bệnh dịch thì những bài thuốc mà các thái y trước đây kê hẳn là có tác dụng.”
“Chỉ không biết vì sao… Công Chúa uống những bài thuốc đó rồi thì triệu chứng lại nặng hơn, chẳng lẽ Công Chúa không phải mắc bệnh dịch?”
Vị đại phu nhỏ tuổi đó nhìn vào phòng của Trưởng Công Chúa với vẻ khó nói, hạ giọng: “Theo ta thấy mạch tượng đó, không giống bệnh dịch, mà giống như trúng độc…”
Ta nghe vậy giật mình, vội vàng nhìn xung quanh, cũng hạ giọng: “Xin cẩn trọng lời nói, ta đến đây chỉ để tìm ra cách tốt nhất chữa bệnh cho Công Chúa, những chuyện khác đều không liên quan đến chúng ta.”
Hắn gật đầu.
Phía sau có một bóng người lặng lẽ rời đi, ta cụp mắt xuống.
6.
Vào phủ Công Chúa, đương nhiên sẽ gặp lại người phu quân trước đây của ta, chính là phò mã đương triều Từ Khâm Sinh.
Khi hắn đến, một đám đại phu chúng ta đang chen chúc trong sân thảo luận về tình hình bệnh của Trưởng Công Chúa, vẫn chưa lui xuống.
Hắn mặc một bộ quần áo giặt đến bạc màu, phía sau có mấy tên hoạn quan đi theo, chậm rãi đi đến.
Một đại phu bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đó là phò mã phải không? Lúc này còn không quên đến thăm Trưởng Công Chúa, quả nhiên là ân…”
Chữ “ái” còn chưa kịp nói ra, tên hoạn quan sau lưng Từ Khâm Sinh đã đá vào chân hắn, quát lớn: “Tên tiện nô này, còn không mau lên, Trưởng Công Chúa điện hạ đang chờ đấy!”
“Nếu đi trễ mà bị mắng, gia gia sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Ta đột nhiên cứng lại.