Người Tình Stockholm - Chương 1
1
Khi Đoàn Gia Ngôn mang cháo tới, tôi chỉ liếc qua rồi hất đổ ngay xuống đất.
“Tôi nhớ là tôi đã nói, tôi không thích ăn cháo.”
Cháo này do nhà bếp làm, thật ra chẳng liên quan gì đến hắn.
Nhưng Đoàn Gia Ngôn vẫn dịu dàng đáp lời, cúi người xuống định dọn dẹp.
Ánh mắt hắn trầm lặng như mặt nước.
Tôi nhấc mũi chân, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên.
“Không được dùng tay, liếm sạch đi.”
Ánh mắt Đoàn Gia Ngôn thoáng thay đổi.
Hắn cụp mắt nhìn xuống chân tôi, yết hầu khẽ chuyển động.
Lại liếc qua bát cháo đổ trên sàn.
Nhàn nhạt nói một chữ: “Bẩn.”
Tôi phớt lờ.
“Cậu tự liếm, hay để tôi gọi người hầu ấn cậu xuống?”
Chưa kịp để Đoàn Gia Ngôn trả lời, hệ thống trong đầu tôi đã ré lên đầy giận dữ:
“Nhiệm vụ của cô là công lược nhân vật phản diện, phải dùng tình yêu cùng sự thiện lương cảm hóa hắn, để hắn yêu cô.”
“Nhưng hành vi của cô bây giờ so với nữ phụ độc ác của truyện còn quá đáng hơn!”
“Thế nếu nữ chính làm điều này, kết quả sẽ thế nào?”
“Đương nhiên là Đoàn Gia Ngôn sẽ coi cô ấy là ánh sáng duy nhất!”
“Phải, ánh sáng duy nhất.”
Ánh sáng bị giam cầm, sống không bằng chết.
Hệ thống: “Đó chẳng phải vì nữ chính không yêu hắn sao, nếu cô yêu hắn thì mọi chuyện sẽ khác!”
Tôi nở nụ cười: “Hệ thống, ngươi không biết, đối đãi với sói con, chỉ dùng tình yêu cùng sự thiện lương là không đủ để thuần phục được nó.”
Tôi nhìn đôi tay của Đoàn Gia Ngôn đang dần siết chặt, thúc giục: “Nếu không nhanh lên, hôm nay cậu không cần đi học.”
Lúc này, Đoàn Gia Ngôn vẫn đặt hi vọng xoay chuyển tương lai của mình vào việc học hành.
Nghe vậy, hắn cúi đầu, từ từ tiến về phía bát cháo bị đổ.
Đúng lúc đó, một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn từ phòng bếp lao ra.
“Đoàn Gia Ngôn, cậu đừng ăn!”
Là nữ chính Trần Du.
2
Cô ta nhanh chóng lấy khăn giấy lau sạch mặt đất.
Sau đó nhìn tôi, nói: “Kim Ngọc Dao, dù sao chúng ta cũng là bạn học cùng lớp, có cần phải bắt nạt người khác như vậy không?”
“Tôi đang ở nhà mình, bắt nạt người của mình, bạn học Trần à. Cậu chỉ ở nhờ nhà tôi, xen vào liệu có đáng không? Không sợ liên lụy đến mẹ cậu sao?”
Mẹ của Trần Du là người hầu trong nhà tôi.
Nghe tôi nói như vậy, Trần Du cắn môi nhìn về phía Đoàn Gia Ngôn bên cạnh, dường như hy vọng hắn có thể nói một câu.
Nhưng Đoàn Gia Ngôn giống như một người gỗ, cụp mắt nhìn xuống mặt đất.
Trần Du đành phải kiên trì uy hiếp: “Cậu không sợ tôi vạch trần cậu ở trường sao?”
Tôi bật cười.
“Thư viện và tòa nhà thí nghiệm của trường đều là nhà tôi quyên góp.”
Coi như là đám quý tộc trong trường cũng không có mấy người dám ở trước mặt khiêu khích tôi.
Chỉ có Trần Du mới chuyển từ trường khác đến nên chưa hiểu rõ tình hình.
“Thu hồi câu nói ngây thơ của cậu đi, nể mặt dì Quan, lần này tôi không so đo với cậu.”
Dì Quan chính là mẹ của nam chính.
Trần Du chính là bởi vì vô tình cứu dì ấy một mạng, mới có thể từ nông thôn chuyển tới trường học của quý tộc.
Từ đây bắt đầu câu chuyện tình yêu từ học đường đến công sở giữa cô và nam chính.
Còn tôi trở thành nữ phụ độc ác, không chỉ vì ngược đãi Đoàn Gia Ngôn hay gây khó dễ cho Trần Du, mà còn vì dám tranh đoạt tình yêu, khao khát có được nam chính.
Chậc, quả thực là một cốt truyện vô cùng nhàm chán.
3
Trong truyện nữ phụ độc ác đối với người ngoài vẫn là dáng vẻ ôn hòa biết lễ nghĩa. Tất cả sự xấu xa của cô đều giống như sóng ngầm dưới mặt hồ yên tĩnh.
Ngay từ đầu ngay cả Trần Du cũng bị lừa.
Người duy nhất biết chân tướng chỉ có Đoàn Gia Ngôn, kẻ luôn bị cô hành hạ.
Nhưng giờ tôi chẳng còn hứng thú duy trì cái vỏ bọc đó nữa.
Một tiếng “chát” giòn tan, cả lớp học đều quay lại nhìn.
“Tôi chỉ uống nước ấm 35 độ, cậu không hiểu à?”
Trên khuôn mặt trắng trẻo của Đoàn Gia Ngôn in đậm dấu tay đỏ rực.
Hắn cúi đầu, phủi nhẹ vết nước dính trên đồng phục.
Khi ngẩng lên, trong mắt hắn thoáng hiện một tia oán hận.
Trong nháy mắt, một cảm giác hưng phấn khiến người ta run rẩy dâng lên trong lòng tôi.
Chính là loại ánh mắt này, loại cảm giác rõ ràng căm hận nhưng không có cách nào động đến tôi, thật làm cho người ta mê muội.
“Trả lời tôi!”
“Tôi xin lỗi, tôi sẽ ghi nhớ, lần sau đảm bảo không tái phạm, thưa đại tiểu thư.”
Cũng không biết hắn nói ghi nhớ, là ghi nhớ khoản thù này hay là ghi nhớ lời tôi nói chỉ uống nước ấm 35 độ.
Nhìn Đoàn Gia Ngôn ngồi xuống với dáng vẻ chật vật, phần bụng với cơ bụng mảnh khảnh thấp thoáng sau chiếc áo đồng phục ướt đẫm.
Tôi cất tiếng hát khe khẽ, cảm giác cực kỳ hài lòng.
Lúc này, hệ thống đột nhiên nói: “Tôi chưa từng thấy qua ký chủ hư hỏng giống như cô!”
“Ngươi biết cái gì gọi là buông đồ đao xuống, lập địa thành Phật không?”
Hệ thống: “Ý cô là gì?”
“Ý tôi là nếu không có sự đối lập, thì lòng tốt không đáng một xu.”
Hệ thống: “Vậy chẳng phải cô đang giúp Trần Du sao?”
“Trần Du đối xử tốt với Đoàn Gia Ngôn, nhưng cô ta cũng đối tốt với mọi người. Nói với ngươi thì ngươi cũng không hiểu đâu, sau này ngươi sẽ thấy.”
Sau khi tan học, Trần Du không biết từ đâu nghe được chuyện này.
Cô ta mang một bộ đồng phục mới đến cho Đoàn Gia Ngôn.
Đoàn Gia Ngôn nhìn tôi một cái, không nhận đồ của Trần Du.
4
Mấy ngày như thế, tôi bỗng nhiên phát hiện có chỗ không thích hợp.
Trước đây, Đoàn Gia Ngôn chỉ là công cụ giúp tôi xây dựng hình tượng.
Bên ngoài, tôi luôn tuyên bố hắn là học sinh nghèo được gia đình tôi tài trợ.
Tôi không bao giờ làm khó hắn trước mặt người khác.
Điều này dẫn đến sự giúp đỡ của Trần Du đối với hắn luôn diễn ra trong âm thầm.
Trong nguyên tác, hai người họ cũng vì thế mà càng ngày càng gần gũi hơn.
Nhưng mấy ngày nay tôi phát hiện, không chỉ tôi thay đổi.
Trần Du cũng thay đổi.
Cô ta luôn xuất hiện đúng lúc khi Đoàn Gia Ngôn chật vật nhất, đôi khi còn dẫn theo nam chính Quan Dịch.
Ví dụ như hiện tại.
Tôi nói tâm tình mình không tốt, bảo Đoàn Gia Ngôn quỳ xuống bò hai vòng dỗ tôi vui vẻ.
Trần Du giống như có camera theo dõi, lập tức dẫn Quan Dịch xuất hiện trước trước cổng khu vườn trên sân thượng.
“Đoàn Gia Ngôn, thầy tìm cậu có việc, bảo cậu lập tức đến văn phòng một chuyến.”
Tôi ngồi trên xích đu, cười nhạt khi chứng kiến cảnh này.
Đoàn Gia Ngôn không nói gì, thân thể vốn nửa quỳ lại đứng thẳng lên.
Thấy vậy, Trần Du cắn môi, kéo vạt áo Quan Dịch.
“Thật mà, Quan Dịch có thể làm chứng.”
Quan Dịch nhìn tôi và Đoàn Gia Ngôn bằng ánh mắt chán ghét, nhưng vẫn gật đầu.
Qua một lúc lâu, thấy tôi và Đoàn Gia Ngôn vẫn không nói lời nào, Trần Du có chút khó xử cúi đầu.
Đến đây, tính khí nóng nảy của Quan Dịch không chịu được nữa.
Hắn bắt đầu buông lời mỉa mai, khi thì nói tôi ỷ thế hiếp người, làm người ta buồn nôn.
Khi thì nói Đoàn Gia Ngôn hèn hạ như chó, không đáng được thông cảm.
Hắn vừa nói, vừa quở trách Trần Du quá lương thiện.
Tôi nghe mà cười tươi như hoa, đúng là một màn kịch hay.
“Nếu thầy giáo đã gọi cậu, thì cậu đi theo bọn họ đi.”
Đoàn Gia Ngôn nhìn tôi một cái: “Được, đại tiểu thư chờ tôi trở về.”
Hắn rất thông minh, biết cách xoa dịu tôi.
Trần Du thì bực bội, giữ khoảng cách với Quan Dịch.
Đoàn Gia Ngôn yên lặng đi theo phía sau bọn họ.
Tôi nhìn bóng lưng họ rời đi, lòng tràn ngập suy nghĩ.
Đầu tiên, cô ta kéo Quan Dịch đến để chứng kiến sự độc ác của tôi, sau đó lại giúp Đoàn Gia Ngôn thoát khỏi tình huống khó xử, rồi lợi dụng tôi để làm nổi bật sự lương thiện của cô ta.
Tâm cơ và thủ đoạn này hoàn toàn không giống với tác phong của nữ chính trong nguyên tác.
5
Không ngoài dự đoán, tôi đợi cả buổi chiều trên sân thượng, nhưng Đoàn Gia Ngôn không quay lại.
Thu dọn đồ đạc, tôi bước ra ngoài cổng trường.
Khi đi qua khúc quanh sau tòa nhà, đột nhiên tôi nghe thấy giọng của Đoàn Gia Ngôn.
Một giọng nữ vừa cười vừa nói: “Tôi có nghe nói về cậu, Đoàn Gia Ngôn, chó săn của Kim Ngọc Dao, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, không nghĩ đến cậu lại đẹp trai như vậy.”
Đoàn Gia Ngôn bảo họ tránh đường, lại bị nữ sinh cùng mấy người đi cùng ngăn cản đường đi.
“Các cậu cho rằng tôi không đánh con gái sao?”
“Cậu đương nhiên không dám, cậu sợ rước họa hơn bất cứ ai. Nhưng mà nói thật, Kim Ngọc Dao đã cho cậu lợi ích gì để cậu cam tâm tình nguyện làm chó săn cho cô ta thế? Vì cô ta tài trợ cho cậu à? Tôi cũng có thể, tôi trả gấp đôi, cậu làm tình nhân của tôi được không?”
“Hừ, cậu không sợ đại tiểu thư tìm cậu gây rắc rối à?”
“Haha, đại tiểu thư? Tôi cũng là đại tiểu thư, người khác sợ Kim gia, chứ tôi thì không. Đừng nói Kim Ngọc Dao không có ở đây, dù cô ta có ở đây đi nữa, với cái thói giả vờ của cô ta, cậu cũng chỉ có nước ngoan ngoãn để tôi chơi đùa mà thôi.”
“Vậy sao?”
Tôi từ chỗ bóng tối chậm rãi đi ra.
Nữ sinh nhìn thấy tôi cũng không hoảng hốt, cô ta nói mình là đại tiểu thư Hà gia.
Cô ta lập tức khiêu khích nói muốn mượn Đoàn Gia Ngôn chơi vài ngày.
Đoàn Gia Ngôn nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cười một tiếng, đột nhiên lạnh mặt.
“Không được.”
“Kim Ngọc Dao, nhà cậu đang hợp tác với nhà tôi một dự án lớn, tôi khuyên cậu nên thức thời*.”
*Hiểu biết về mọi sự việc đang sảy ra.
Nói xong không đợi tôi phản ứng, cô ta đã bảo mấy người đi theo tiến lên giữ Đoàn Gia Ngôn lại.
Đoàn Gia Ngôn nhìn tôi một cái, không phản kháng.
Trong nguyên tác kỳ thật cũng từng xuất hiện tình huống này.
Nhưng lúc đó, Đoàn Gia Ngôn cố tình thiết kế tình huống này để thu hút sự chú ý của Trần Du.
Giờ không hiểu sao tình tiết lại đến sớm, và tôi lại vô tình bắt gặp.
Hệ thống trong đầu thúc giục tôi mau chóng giải cứu Đoàn Gia Ngôn, tốt nhất là bị thương nặng để tăng cảm tình.
Tôi làm ngơ, lấy bình nước trong túi ra uống một ngụm chầm chậm.
Tiểu thư Hà gia thấy vậy liền đắc ý cười, giơ tay định chạm vào mặt Đoàn Gia Ngôn.
Ngay lúc đó, tôi đột nhiên ném vỡ bình nước.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, tôi lao tới, quật ngã cô ta xuống đất.
Tôi bóp cổ cô ta, mảnh vỡ lơ lửng ngay trên mắt cô ta.
Sau đó tôi ghé sát, dịu dàng nói: “Tôi vừa nói là không được, cô có nghe không?”
Mảnh vỡ cắt vào lòng bàn tay tôi, máu nhỏ xuống khuôn mặt cô ta.
Trong tiếng hét của cô ta, tôi giơ tay lên, rồi mạnh mẽ cắm mảnh vỡ xuống bãi cỏ bên cổ cô ta.