Người Thua Cuộc Là Ai? - Chương 6
18.
Tôi trả thù ba người nhà họ rất nhanh, tôi đã giao nộp toàn bộ chứng cứ thu thập được cho các cơ quan liên quan.
Thẩm Húc chẳng phải muốn đóng vai một vị thánh đại nghĩa diệt thân sao?
Giờ tôi lại muốn cướp vai diễn đó, trở thành người thánh thiện đẩy hắn xuống địa ngục.
Lúc cảnh sát tới cửa bắt Thẩm Húc, tôi nhìn vẻ mặt không thể tin của hắn, tiến lên giúp hắn sửa lại cà vạt, chậm rãi nói:
“Việc thách thức chỉ dành cho những người dám gánh chịu hậu quả.”
Chứng cứ vi phạm pháp luật của Thẩm Húc đã quá rõ ràng, hắn sẽ đối mặt với án tù từ 5 đến 10 năm.
Tôi bảo Lục Hằng Tri chào hỏi tất cả các luật sư hàng đầu, không ai dám nhận ủy thác của hắn, cuối cùng chỉ có thể tìm được một luật sư vô danh.
Văn Nhàn tìm tới tôi, bà ta thoạt nhìn rất mệt mỏi, ấm ức nói: “Nó dù nói thế nào cũng là em trai của cô, cô không thể dồn nó vào đường cùng được!”
Tôi liếc khuôn mặt tràn ngập tuyệt vọng của bà ta, nói ra điều kiện của tôi:
“Bà quỳ trên mặt đất cho tôi trước, dập đầu với tôi, nói với tôi bà sai rồi, cầu xin tôi tha cho bà và con trai bà.”
Văn Nhàn không chút do dự quỳ trên mặt đất, than thở khóc lóc: “Tôi sai rồi, xin cô tha cho tôi và con trai tôi.”
Quả nhiên co được dãn được, người như vậy làm sao tôi có thể để tiếp tục ở bên ngoài.
Tôi khinh thường cười lạnh, trong mắt tràn đầy châm chọc: “Nhưng tôi không muốn tha thứ cho bà.”
“Các người phạm tội là sự thật, bị pháp luật trừng phạt là phải, tôi đây gọi là vì dân trừ hại.”
Văn Nhàn bị tôi đùa giỡn ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy hận ý.
Bà ta gào thét xông lên muốn cùng tôi đồng quy vu tận, nhưng bị vệ sĩ giữ chặt.
Vệ sĩ bịt miệng bà ta lại, bà ta chỉ có thể rên rỉ vài tiếng.
Đúng lúc này, cảnh sát nối đuôi nhau vào, nhờ bà ta trợ giúp điều tra.
Tôi nhìn khuôn mặt ngơ ngác của bà ta, mỉm cười nói: “Quên nói, chứng cứ phạm pháp của bà tôi cũng đã trình lên cảnh sát, tôi làm sao có thể để bà nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật chứ?”
Tôi chính là muốn cho bà ta vì con trai mà chạy vạy khắp nơi nhưng không tìm được lối thoát, và khi bà ta tuyệt vọng, tôi sẽ tung đòn kết liễu, đưa bà ta vào ngục.
Thẩm Húc có sở thích đặc biệt, thích ra tay với các cô gái nhỏ, Văn Nhàn luôn ra mặt giúp hắn giải quyết, ép buộc những cô bé đó phải im lặng.
Giờ tôi cũng chỉ đang đòi lại công lý cho những cô bé đó.
Đối mặt với phóng viên đưa tin về mẹ con Thẩm Húc ùn ùn kéo đến, tôi tổ chức họp báo.
Trong buổi họp báo, tôi đóng vai một người chị đại nghĩa diệt thân, muốn trừ hại cho xã hội.
Tôi lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Sau khi tôi biết tội của Thẩm Húc, tôi đã không chọn cách giúp hắn che giấu. Công lý ở trong lòng mọi người, cùng là phụ nữ, tôi muốn đòi lại công lý cho những nạn nhân bị tổn thương. Trong quá trình điều tra, tôi còn tìm thấy những chứng cứ khác về hành vi phạm tội của họ, tôi đã giao chứng cứ cho cảnh sát. Tôi tin rằng pháp luật sẽ nghiêm trị họ, và tôi sẵn sàng hợp tác vô điều kiện với cảnh sát.”
Giá cổ phiếu của Thẩm thị bởi vì ảnh hưởng của mẹ con bọn họ mà giảm không ít.
Dư luận giống như sóng biển, chỉ cần vượt qua thì sẽ bình yên trở lại.
Tôi muốn Thẩm thị vượt qua sóng dư luận, nhưng càng muốn mẹ con họ bị sóng to gió lớn nuốt chửng hoàn toàn, không còn cơ hội quay lại.
Tôi biết thủ đoạn bỉ ổi, đê tiện của tôi, nhưng người lăn lộn trên thương trường làm gì có thiện ý?
Tôi chẳng qua chỉ đang lấy lại những gì vốn dĩ thuộc về mình.
Giờ đã là thế kỷ 21 rồi, giới tính của tôi lẽ ra không nên là rào cản.
Cha tôi muốn Thẩm Húc kế thừa gia nghiệp, chẳng qua chỉ vì hắn là con trai.
Tôi đã thắng được bao nhiêu dự án, khiến thành tích của tập đoàn tăng trưởng gấp nhiều lần, kết quả chỉ vì tôi không phải con trai mà có thể phủ nhận công lao của tôi, muốn biến tôi thành bàn đạp cho đứa con riêng của ông ta.
Hãy để ông ta mơ giấc mộng giữa ban ngày đi!
19.
Lúc tôi nhận được điện thoại của quản gia, tôi vừa mới kết thúc khoảng thời gian quấn quýt với Lục Hằng Tri.
Cha tôi đã bị liệt.
Bởi vì không chấp nhận được con trai và vợ yêu quý vào tù, trong cơn tức giận xuất huyết não, lúc bị phát hiện đã không nhúc nhích được.
Tôi nghĩ rất nhiều loại phương thức tra tấn ông ta, nhưng không ngờ trời phạt cuối cùng cũng đến.
Làm cho tôi không khỏi cảm khái ông trời có mắt.
Ông ta bị liệt, không còn khả năng hồi phục, chỉ có thể tiếp tục sống trong cảnh dặt dẹo.
Tôi bảo bác sĩ kéo dài mạng sống của ông ta, tôi sẽ không để ông ta chết dễ dàng như thế.
Tôi muốn ông ta sống mà không có chút tôn nghiêm nào, cứ mãi sống như vậy.
Tôi cúi người, tàn nhẫn nói: “Tôi nghĩ tới rất nhiều biện pháp trả thù ông, nhưng ông đã bị trời trừng phạt, tôi sẽ bảo đảm ông vẫn còn sống, ông hưởng thụ loại cuộc sống không có tôn nghiêm trong địa ngục đi.”
Ông ta trợn to mắt nhìn tôi, nhưng chẳng thể làm được gì.
Thật sảng khoái!
20.
Tôi hoàn toàn tiếp nhận Thẩm thị, tình yêu của tôi và Lục Hằng Tri cũng dần ổn định.
Tạ Nhân Nhân bảo tôi thành thật khai báo toàn bộ quá trình tôi và Lục Hằng Tri ở bên nhau.
Tôi kể về việc tôi giám sát hắn thế nào, sau khi tôi tháo hệ thống giám sát ra, Lục Hằng Tri đã xông vào văn phòng khóc lóc yêu cầu tôi lắp lại như thế nào, và cả chuyện hắn cũng tìm người giám sát tôi nữa.
“Anh ta không phải là có bệnh rồi sao!”
Tạ Nhân Nhân vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi: “Thông thường với kiểu này, chúng ta thường phải xem ngoại hình, vóc dáng, giọng nói, tiền tiết kiệm, học vấn, nhà cửa, xe cộ và cả chiều cao.”
“Nhưng Lục Hằng Tri thỏa mãn hết thảy, nha đầu chết tiệt, cậu thật là tốt số!”
Tôi có chút không hài lòng: “Những thứ cậu nói, mình cũng có mà.”
Khóe miệng Tạ Nhân Nhân nhếch lên một nụ cười đê tiện: “Cậu cũng có thể chơi vài trò tình yêu bệnh hoạn đấy, chẳng hạn như giam cầm anh ta, tạo cho anh ta một cái lồng vàng chỉ thuộc về anh ta, để hắn làm con chim trong lồng của cậu.”
Tôi có chút khó xử: “Ban ngày anh ấy còn phải đi làm, giam cầm anh ấy không tốt lắm. Thân là tổng giám đốc không đi làm, sẽ ảnh hưởng đến công việc của nhân viên.”
Tạ Nhân Nhân không thể tin nhìn tôi, trong mắt tràn ngập im lặng: “Cậu đúng là một tổng giám đốc vì nước vì dân thật đấy.”
Tôi kiêu ngạo nhướn mày: “Chúng ta phải có trách nhiệm với nhân viên, nếu không sẽ trở thành sâu mọt của xã hội.”
Tạ Nhân Nhân đảo mắt: “Hai người các cậu đúng là đôi tình nhân điên loạn hợp cạ. Để mình nói thẳng, hai người tốt nhất nên khóa chặt nhau lại, đừng để ra ngoài hại những người bình thường như bọn mình.”
Tôi cũng không có ý định tách khỏi Lục Hằng Tri, tôi muốn ở bên hắn cả đời.
Cả đời……
Tôi bị ý nghĩ đột nhiên toát ra làm cho hoảng sợ, sau đó tôi nghĩ lại, nếu Lục Hằng Tri có ý định rời bỏ tôi, tôi sẽ giam cầm hắn, khiến hắn không bao giờ dám nghĩ đến chuyện rời xa tôi nữa.
21.
Ngày kỷ niệm ba tháng tôi và Lục Hằng Tri yêu nhau, anh dẫn tôi vào căn phòng được khóa bằng mật mã.
Trong phòng treo đầy ảnh của tôi, rất nhiều góc độ đều là chụp lén, hẳn là người của anh phái đi chụp tôi.
Tôi thậm chí còn nhìn thấy bức ảnh tôi đi uống cà phê một tuần trước, và ngay cả khi chúng tôi ở bên nhau, sự giám sát của anh vẫn không dừng lại.
Lục Hằng Tri quan sát biểu cảm của tôi: “Sợ không, ngoan ngoãn chưa?”
Anh nắm cằm tôi: “Em không phải thích nhìn lén anh nhất sao?”
Tôi nhún vai, khuôn mặt không hề lộ vẻ sợ hãi, ngược lại còn có chút phấn khích.
Tôi chỉ vào những bức ảnh trên tường và nói: “Anh thay người đi, tìm ai có kỹ thuật chụp ảnh tốt hơn một chút. Chụp thế này là gì? Mặt em đẹp như vậy mà lại chụp ra thế này à!”
Nụ cười trên môi anh đột nhiên cứng lại, có vẻ rất bất ngờ trước phản ứng của tôi.
Tôi đá nhẹ vào chân anh: “Nghe thấy chưa? À, tìm luôn một cái máy ảnh có chế độ làm đẹp chụp em.”
Anh cười bất đắc dĩ, đồng ý: “Được, được, được.”
Lục Hằng Tri ôm tôi vào lòng, tôi lật trang sách trong tay, đột nhiên anh ấy hỏi:
“Hồi đó người giám sát em không phải là anh, mà là người khác, em có để mặc họ làm vậy không?”
Tôi không chút do dự lắc đầu: “Em sẽ báo cảnh sát.”
Tôi không khỏi tự hỏi, có phải tôi thật sự vì muốn lấy được dự án mới theo dõi Lục Hằng Tri không?
Nếu tôi chỉ đơn thuần muốn dự án, tôi chỉ cần cử người giám sát anh, không cần phải lắp đặt camera trong nhà riêng của anh.
Tôi đã nảy sinh ý định lắp camera trong nhà riêng của Lục Hằng Tri kể từ ngày tôi biết anh ấy đang giám sát mình.
Tôi muốn biết tại sao Lục Hằng Tri lại say mê làm việc này như vậy.
Nhưng tôi cần một lý do chính đáng, và đúng lúc dự án đó che chở cho tôi.
Ngày đầu tiên rình coi Lục Hằng Tri, tôi đã tìm được niềm vui.
Trong lòng tôi tràn ngập cảm giác phấn khích không thể diễn tả bằng lời, đến nỗi thái dương của tôi cũng đập thình thịch vì hưng phấn.
Ngay lúc đó, tôi đã hiểu tại sao Lục Hằng Tri lại mê mẩn việc này.
Có lẽ tôi chính là biến thái.
Nhưng nghĩ lại, nếu để tôi đi giám sát bất cứ người nào ngoại trừ Lục Hằng Tri, tôi không vui chút nào.
Dù khi cuộc chiến giành quyền thừa kế diễn ra căng thẳng nhất, tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc lắp camera trong nhà của cậu em trai cùng cha khác mẹ.
Thậm chí, chỉ là ngẫm lại cũng sẽ cảm thấy ghê tởm.
Nhìn tiểu tử kia trần truồng đi tới đi lui trong phòng, tôi nhất định sẽ hận không thể chọc mù chính mình!
Tôi nghĩ chúng tôi đúng là một cặp trời sinh, ông trời đã cho chúng tôi gặp nhau, tìm thấy con người thật sâu thẳm trong tâm hồn, để linh hồn chúng tôi đồng điệu với nhau.
Chuyện tình của tôi và Lục Hằng Tri rất tuyệt vời, đến mức linh hồn tôi cũng rung lên vì phấn khích.
Như thể cuối cùng tôi đã tìm thấy một nửa số phận của mình, cơ thể và tâm hồn của chúng tôi đã hòa hợp với nhau.
Chúng tôi thực sự là những người bạn tâm giao, tôi nghĩ.
Anh nói: “Anh có em là đủ rồi.”
Giọng nói trầm thấp của anh nổi lên ý cười: “Anh hy vọng, em có anh là đủ rồi.”
Tôi lại gần hôn anh, khàn giọng cam đoan: “Em có anh là đủ rồi.”