Người Thua Cuộc Là Ai? - Chương 5
Tôi biết hắn chắc chắn vẫn còn nhớ.
“Anh nói tôi vĩnh viễn sẽ không yêu ai, sự vô trách nhiệm của cha mẹ tôi đối với hôn nhân đã hủy hoại tất cả niềm tin của tôi đối với hôn nhân.”
“Anh nói anh ở bên tôi chỉ là bởi vì tôi là người thích hợp, chúng ta biết rõ, gia thế xứng đôi, sau này anh còn có thể giúp tôi một tay trong cuộc tranh đoạt thừa kế giữa tôi và Thẩm Húc.”
“Anh nói anh ở bên tôi có rất nhiều lý do, nhưng duy nhất không có tình yêu.”
“Nhưng anh sai rồi, cho dù cha mẹ tôi phá hủy niềm tin của tôi vào hôn nhân, làm cho tôi sợ hãi yêu một người, nhưng lúc đó tôi vẫn lựa chọn yêu anh không chút do dự. Tôi đã yêu anh nhiều hơn những gì anh nghĩ rất nhiều.”
“Tôi từng yêu anh, mong được lấy anh, và muốn sống cùng anh cả đời, vì thế tôi đã chuẩn bị cầu hôn.”
“Yêu sẽ làm cho người ta bao dung hết mọi lỗi lầm của đối phương, anh bao dung tôi, tôi cũng bao dung anh. Chỉ có anh cảm thấy anh yêu nhiều hơn tôi yêu anh.”
“Tôi không có niềm tin đối với hôn nhân, nhưng tôi rất chờ mong gả cho anh. Đêm anh ngoại tình, tôi còn đang trò chuyện với nhà thiết kế về cách tổ chức lễ cầu hôn.”
Cố Trầm Uẩn sửng sốt, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn về phía tôi, hô hấp của hắn thậm chí giống như dừng lại vào lúc này.
Hắn không thể tin mở miệng: “Cầu hôn?”
“Đúng, lúc ấy tôi chuẩn bị cầu hôn anh.”
“Chúng ta ở bên nhau bảy năm, là thời điểm nên trở thành bạn đời được pháp luật công nhận, tôi biết anh luôn luôn không câu nệ để cho đàn ông mở miệng trước mà.”
“Lúc ấy tôi yêu anh, muốn gả cho anh, muốn sống cùng anh cả đời, cho nên tôi chuẩn bị cầu hôn anh.”
Tôi lấy hộp nhung từ trong túi ra đặt lên bàn, trong hộp đặt hai chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản.
Kiểu dáng nhẫn không phức tạp, đơn giản thuần túy, giống như tình yêu đã từng có giữa chúng tôi.
“Từ ngày tôi gặp anh ở quán bar, ánh mắt anh nhìn tôi thì tôi đã biết mục đích anh về nước. Vì thế ngày nào tôi cũng mang nhẫn theo bên mình. Anh đã không muốn giữ thể diện, vậy tôi còn cần giữ thể diện cho mối quan hệ giữa chúng ta làm gì?”
Cố Trầm Uẩn rũ mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đôi, cắn chặt hàm răng, đầu ngón tay hắn run nhẹ, lồng ngực phập phồng.
Hắn nhắm mắt lại, hít thở sâu để kiềm chế cảm xúc đang dâng trào như sóng thần.
Khi hắn lần nữa mở mắt nhìn về phía tôi, đáy mắt đỏ tươi, viền mắt ướt đẫm nước mắt.
Hắn với giọng nói mang theo hơi khóc: “Anh không biết…”
“Anh đương nhiên là không biết, anh lúc ấy còn đang cùng cô gái khác thân thiết, đóng vai chúa cứu vớt, lo cứu vớt cô ta khỏi mớ hỗn độn.”
“Tôi kiên cường, kiêu ngạo, không biết yếu thế, tôi không cần bất kì ai tới cứu vớt, anh không cách nào cứu vớt tôi. Cho nên khi cô ta rưng rưng nhìn anh, coi anh là cọng rơm cứu mạng, anh liền rơi vào tay giặc.”
Cố Trầm Uẩn cuống quít giải thích: “Giữa anh và cô ta không có tình yêu! Tất cả đều là bởi vì tối hôm đó anh uống say.”
Tôi nhìn Cố Trầm Uẩn ba năm vẫn còn nói dối, không khỏi có chút thất vọng.
“Vậy anh cùng cô ta đi ra ngoài ăn cơm, giúp cô ta giải quyết nợ cờ bạc của cha, giúp mẹ cô ta chuyển viện ra nước ngoài tìm bác sĩ làm giải phẫu, thanh toán phí chữa bệnh, còn điều động quan hệ để cho em của cô ta học trường tư nhân, những lúc này anh đều uống say sao?”
Hắn há miệng muốn giải thích, lại bị tôi cắt ngang:
“Anh đừng nói là anh thương người không đành lòng nhìn người khác chịu khổ, tôi với anh cùng nhau lớn lên, anh không phải là loại người nhiệt tình làm từ thiện. Cho dù là anh có lòng tốt, thì anh chỉ có thể đưa cho cô ta thêm chút tiền, mà không phải tự mình ra mặt giúp cô ta xử lý mọi việc trong cuộc sống của cô ta.”
“Lúc ấy anh sắp xếp căn hộ của cô ta ngay sát vách căn cứ bí mật của chúng ta, lúc ấy anh có ý đồ gì?”
“Anh định gần gũi với tôi, rồi sau khi tôi ngủ say, đi qua bên đó cùng cô ta âu yếm sao?”
Tôi nói trúng tâm tư Cố Trầm Uẩn, hắn há miệng, nhưng không phát ra tiếng gì.
Thực ra, đây là nhược điểm của việc lớn lên cùng nhau, chúng tôi quá hiểu nhau, chỉ cần đối phương nhấc mông lên, chúng tôi đã biết hắn sắp làm gì.
“Cho nên lựa chọn của em là Lục Hằng Tri?”
Bây giờ tôi có một lựa chọn chắc chắn khác.
Lục Hằng Tri.
Tôi kiên định lựa chọn Lục Hằng Tri.
“Mặc kệ Lục Hằng Tri có thể giúp tôi hay không, tôi đều sẽ chọn anh ấy.”
Về phần Thẩm thị, tôi sẽ dựa vào năng lực của mình mà thắng, không cần dựa vào một người đàn ông để có được thứ tôi muốn.
Phụ nữ chúng tôi chính là như vậy, không cần dựa vào đàn ông, dựa vào chính mình là có thể đánh bại thiên hạ.
Tôi đứng lên, Cố Trầm Uẩn giương mắt nhìn tôi, với vẻ mặt phức tạp.
Tôi nhìn hắn từ trên cao, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh nhạt: “Mối quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc từ khi tôi nói lời chia tay. Sau này, giữa tôi và anh sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào.”
“Đừng liên lạc với tôi, tôi không muốn bạn trai hiểu lầm.”
Sau khi ra khỏi phòng trà, điện thoại của tôi vang lên, tôi bắt máy.
“Cô Thẩm, mẹ cô sắp không qua khỏi, xin cô hãy nhanh chóng đến bệnh viện.”
17.
Đã nhiều năm tôi không gặp lại bà ấy.
Không ngờ lần gặp lại này, lại là trong hoàn cảnh như thế.
Bà ấy không còn giữ được vẻ ngoài của một quý bà được tiền bạc bao bọc như trước nữa, toàn thân cắm đầy ống, phát ra mùi hôi thối của người sắp chết.
Tôi chưa từng nhận được nhiều tình mẫu tử từ bà, nhưng bây giờ quyền quyết định sinh tử của bà lại nằm trong tay tôi.
Bởi vì tôi là huyết thống duy nhất của bà còn lại trên thế gian này.
Vụ ly hôn năm đó của cha mẹ tôi đã làm ầm ĩ khắp Giang Thành.
Năm xưa họ cũng đã từng yêu nhau say đắm.
Kết cục, tình yêu ấy kết thúc thành kiện tụng giữa nguyên đơn và bị đơn.
Mẹ tôi dùng tiền của ông ngoại để lập ra một đội ngũ luật sư hùng mạnh, luật sư của cha tôi hoàn toàn không phải đối thủ của họ.
Mẹ tôi lấy đi hơn nửa gia sản của cha tôi, trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Bà ấy muốn mang theo rất nhiều thứ từ Thẩm gia, nhưng bỏ lại duy chỉ có tôi.
Sự phản bội của chồng gần như đã hủy hoại bà ấy.
Sau khi ly hôn, bà ấy bao nuôi rất nhiều trai trẻ, hầu như trong mỗi thành phố bà thường xuyên đến đều có trai trẻ mà bà ấy nuôi dưỡng.
Ngày cha tôi đưa mẹ con Thẩm Húc về nhà, tôi đã khóc và chạy đến nhà bà ấy.
Bà ấy nằm trong vòng tay của một người đàn ông tầm hai mươi tuổi, gương mặt đỏ ửng vì dục vọng.
Bà ấy rất không vui khi tôi cắt ngang chuyện tốt của bà ấy, tôi nói cha mang theo mẹ con bọn họ vào Thẩm gia, tôi không muốn ở trong nhà đó, tôi có thể sống cùng bà ấy hay không.
Bà ấy trả lời tôi thế nào?
Bà ấy nói: “Tôi không có tranh quyền nuôi dưỡng cô, cũng đã nói rõ tôi không muốn cô, mang theo chỉ vướng víu, tôi sao có thể sống tự do được?”
“Đa số đàn ông đều rất thực tế, không muốn liên lạc với một người phụ nữ có con.”
Bà ấy nhấn mạnh từng chữ, sợ tôi nghe không rõ: “Tôi không cần cô nữa.”
Đó là mùa hè nắng chói chang, sau khi tôi từ biệt thự đi ra, một đường trở về Thẩm gia.
Tôi cho rằng sẽ giống như trong tiểu thuyết, khi tôi tuyệt vọng trời sẽ mưa to tầm tã, nhưng cũng không có.
Chờ sau khi tôi về đến nhà, tôi nhìn thấy cha ôm Thẩm Húc vào lòng, trên mặt ông là vẻ yêu thương mà tôi chưa từng thấy.
Ông ta cam đoan với Thẩm Húc: “Sau này tất cả mọi thứ của cha đều là của con, bởi vì con là con trai của cha.”
Tôi nhớ tới đủ loại chuyện đã qua, tôi rốt cuộc tìm được lý do ông ta coi thường tôi.
Bởi vì giới tính của tôi, bởi vì tôi không phải là đứa con trai ông ta muốn.
Mà hiện tại, ông ta có con trai trong mơ của mình, mặc dù hắn là sản phẩm của ngoại tình, là con riêng.
Tôi không có cãi nhau, im lặng xoay người trở về phòng.
Bởi vì tôi đi dưới ánh mặt trời chói chang quá lâu, đi đến mức mất nước, cộng thêm sự thay đổi cảm xúc quá lớn, tôi sốt suốt ba ngày ba đêm.
Cha tôi còn không buồn liếc mắt nhìn tôi một cái, người ở bên cạnh tôi chỉ có người quản gia đã nhìn tôi lớn lên từ nhỏ.
Quản gia lặng lẽ lau nước mắt, đau lòng cho tôi.
Tôi sốt đến mơ mơ màng màng, nhưng vẫn cố gắng lấy lại tinh thần an ủi:
“Con sẽ khá hơn, đừng khóc mà.”
Tôi biết mình nhất định sẽ tốt lên, tôi nhất định phải tốt lên.
Tôi không có gia đình, không có chỗ dựa, tôi chỉ còn lại một mình.
Tôi thực sự đã khá hơn và đến ngày thứ tư, tôi đã hồi phục.
Tôi ăn một bát cháo lớn, tôi tự nói với mình, chỉ cần còn có thể ăn được cơm, thì tôi vẫn có thể sống.
Tôi buộc bản thân phải mạnh mẽ lên và không còn nhớ đến ký ức đó nữa.
Tôi chọn lãng quên.
Tôi nghĩ rằng từ ngày hôm đó, tôi đã trở nên lạnh lùng, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục tiêu.
Tôi chăm chỉ học tập, nhưng không còn vì muốn được cha công nhận, mà hoàn toàn vì bản thân mình.
Sau khi tốt nghiệp, tôi vào làm trong công ty, bắt đầu từ những vị trí cơ bản nhất, mỗi bước đi đều là tự mình giành lấy.
Tôi cố gắng thoát khỏi trí nhớ của mình và nói với bác sĩ:
“Rút đi.”
Bác sĩ tiến lên tắt dụng cụ kêu tít tít, rút ống ra.
Tôi hoàn toàn không ý thức được mình đã rời khỏi bệnh viện như thế nào, ký ức ập về như cơn sóng dữ, tôi tưởng rằng mình đã đủ mạnh mẽ, sẽ không bị những cảm xúc gần như tuyệt vọng đánh gục nữa.
Nhưng tôi sai rồi, sâu trong nội tâm của tôi vẫn khát vọng tình thương của mẹ, tôi vẫn muốn sửa chữa mối quan hệ này, nhưng từ giờ tôi sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
Nỗi buồn nghẹn ngào bóp cổ tôi và lấy đi hơi thở của tôi.
Khi xuống cầu thang, tôi trượt chân, suýt ngã, một đôi tay kịp thời đỡ lấy tôi, ôm tôi vào lòng.
Mùi quen thuộc tràn ngập sống mũi, tôi ngẩng đầu nhìn Lục Hằng Tri.
“Bây giờ tôi hoàn toàn không còn mẹ nữa rồi.”
Ánh mắt Lục Hằng Tri đầy đau lòng, tay ôm tôi không ngừng siết chặt, an ủi tôi hết lần này đến lần khác:
“Có anh ở đây rồi, đừng lo lắng.”
Trong tang lễ Lục Hằng Tri vẫn đứng bên cạnh tôi không rời nửa bước, tôi vẫn giữ được sự kiên cường, chỉ có ngày rút ống thở mới không thể kiềm chế được.
Tôi nghe thấy có người ở sau lưng thảo luận, nói tôi số hưởng, mấy năm trước bỏ được Cố Trầm Uẩn, hiện tại lại bám lấy Lục Hằng Tri.
Tôi chỉ im lặng lắng nghe cuộc bàn tán của họ.
Đột nhiên đám đông bắt đầu xôn xao, tôi nhìn theo ánh mắt của họ, thấy Văn Nhàn kéo khuỷu tay cha chậm rãi đi tới.
Tôi suýt nữa nghẹn thở, mặt đỏ bừng vì giận, hai bên cổ nổi rõ gân xanh.
Tạ Nhân Nhân xông lên trước mặt hai người bọn họ, đối diện với Văn Nhàn nổi giận đùng đùng mở miệng: “Bà cho rằng nơi này là nơi nào? Bà còn mặt mũi đến đây sao?”
Cô ấy cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Cũng đúng thôi, loại người như bà vốn dĩ không có liêm sỉ rồi!”
Văn Nhàn lướt qua cô ấy nhìn về phía tôi, trong mắt rưng rưng: “Tôi chỉ muốn cúng bái mẹ cô một chút.”
Tôi nhìn tay hai người họ nắm chặt, cùng với dáng vẻ bảo vệ của cha tôi dành cho bà ta, tôi không thể duy trì sự lịch sự bề ngoài nữa.
Tôi xông lên giơ tay tát một cái, bà ta bị tôi đánh lệch mặt.
Tôi mơ hồ nghe được có người nói tôi đánh hay, loại tiện nhân không biết trời cao đất rộng này nên bị giáo huấn một trận.
Cha muốn tiến lên chắn trước mặt bà ta, bị ánh mắt tràn ngập hận ý của tôi ngăn lại tại chỗ không thể nhúc nhích.
Lục Hằng Tri dặn bảo vệ kéo Văn Nhàn xuống.
Tôi hít một hơi thật sâu, kiềm chế sự tức giận, quay lại tiếp tục tiếp đón khách khứa.