Người Thua Cuộc Là Ai? - Chương 4
11.
Sáng sớm tôi bị tiếng điện thoại đánh thức, Tạ Nhân Nhân ở đầu dây bên kia rất sốt ruột:
“Sao cậu vẫn còn ngủ vậy? Bên ngoài đang truyền tai nhau rằng cha cậu sắp tuyên bố Thẩm Húc là người kế thừa rồi!”
Cổ họng tôi có chút khàn: “Mình biết.”
Tạ Nhân Nhân dừng lại, thăm dò nói: “Cậu sẽ không phải cứ như vậy mà buông tha chứ?”
“Làm sao có thể buông tha.” Tôi ngắt lời cô ấy: “Mình đã chuẩn bị một món quà lớn cho bọn họ.”
Nếu không cho tôi, thì tôi sẽ hủy diệt hết những kẻ khiến tôi ngứa mắt.
Tôi đứng dậy đi về phía két sắt, từ bên trong lấy ra một xấp văn kiện thật dày.
Trong gương phản chiếu khuôn mặt tôi, những mạch máu căng lên trên trán, đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy oán hận.
12.
Buổi trưa, thư ký nhắc tôi tối nay có bữa tiệc từ thiện phải tham dự.
Đến buổi tối, tôi diện đồ sang trọng đến dự tiệc, từ khi tôi bước vào, ánh mắt của mọi người liên tục dừng lại trên tôi, trong đó pha lẫn cả sự quan sát và thương hại.
Tạ Nhân Nhân đưa cho tôi ly sâm banh: “Đừng để ý đến bọn họ, chờ đến khi cậu thắng thì bọn họ sẽ đến nịnh nọt cậu.”
Tôi không nói tiếp, đổi đề tài: “Cố Trầm Uẩn đã trở lại.”
Tạ Nhân Nhân không có kinh ngạc, nghĩ là đã sớm biết.
“Mình biết, mình lo lắng cậu nghe được cái tên này sẽ cảm thấy xui xẻo nên không nói với cậu.”
“Mình gặp anh ta ở quán bar, anh ta còn tiến lên chào hỏi mình, nói đã lâu không gặp.”
Tạ Nhân Nhân cười lạnh nói: “Tên khốn này, còn không biết xấu hổ chào hỏi cậu.”
Cô ấy càng chửi càng hăng, chửi luôn cả tổ tiên của Cố Trầm Uẩn.
Tôi lặng lẽ nghe, âm thầm học cách chửi người.
Cảm nhận được ánh mắt dừng lại trên tôi, tôi quay đầu nhìn lại, đúng lúc đụng phải ánh mắt đen láy của Lục Hằng Tri.
Lúc tôi mới vào thì không thấy hắn, không chắc hắn đến từ lúc nào.
Có người đứng bên cạnh hắn đang nói chuyện, cũng không có gì lạ, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội trò chuyện với Lục Hằng Tri.
Tôi viện cớ đi trang điểm vào phòng vệ sinh, khi ra khỏi phòng vệ sinh và đi qua góc hành lang, tôi thấy Lục Hằng Tri đang tựa vào tường.
Hắn thư thái, ngón tay dài cầm một điếu thuốc, khói xanh trắng làm mờ khuôn mặt hắn.
Khi nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng lên nhìn tôi, sau đó dập tắt thuốc và bước về phía tôi.
“Tôi đã nghe được tin đồn.”
Tôi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Tôi tin rằng em có thể giải quyết được.”
Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn hắn.
Giờ phút này, theo kịch bản thông thường, hắn không phải nên bá đạo nói:
“Tôi sẽ giúp em giải quyết tất cả, cô gái của tôi.”
Sao?
Sao hắn lại không theo đúng kịch bản như vậy?
Hắn đưa tay vén những sợi tóc rơi bên tai tôi, ánh mắt dịu dàng:
“Em có thể cướp được dự án lớn từ tay tôi, hiện tại khó khăn đối với em chỉ là chuyện nhỏ.”.
“Thẩm tổng.”
Giọng đàn ông quen thuộc vang lên phía sau, tôi quay lại nhìn Thẩm Húc.
Gương mặt hắn đầy sự mỉa mai và ác ý, vẻ mặt như thể đã hiểu ra mọi chuyện.
“Tôi nghĩ Thẩm tổng làm sao giành được hạng mục lớn như vậy, thì ra là bám vào chân Lục Hằng Tri, ở trên giường dỗ người ta nhường hạng mục cho cô?”
Tôi khinh thường, đưa tay tát mạnh vào mặt hắn, hắn bị tôi tát nghiêng đầu, mắt kính trên mũi bay ra ngoài.
Tôi mỉa mai châm chọc: “Cậu cho rằng tôi là mẹ cậu sao? Dựa vào việc bán thân để leo lên?”
Thẩm Húc tức giận nhìn tôi, lúc chuẩn bị mở miệng phản kích, thư ký của tôi chạy tới bảo vệ tôi ở phía sau..
13.
Tôi vỗ vai thư ký: “Tháng này thưởng thêm cho cô.”
Mắt thư ký lập tức sáng lên, bảo vệ tôi quay trở lại hội trường.
Sau khi uống ly rượu mà người phục vụ đưa, chẳng bao lâu tôi cảm thấy toàn thân nóng bừng, lập tức nhận ra mình đã bị hạ thuốc.
Trong đầu tôi lóe lên hình ảnh khuôn mặt giận dữ của Thẩm Húc, xác định ngay đó là chiêu trò của hắn.
Bỏ thuốc, thật sự là kịch bản tầm thường tới cực điểm.
Tôi bảo thư ký đưa tôi đến phòng khách sạn, bảo cô ấy tìm thư ký của Thẩm Húc rồi dẫn tới.
Sau một trận đòn độc ác, thư ký của Thẩm Húc thú nhận tất cả.
Thẩm Húc bảo người ta bỏ thuốc cho tôi, còn chuẩn bị một cậu bé vị thành niên, chờ sau khi tôi chạm vào cậu ta dưới tác dụng của thuốc, Thẩm Húc sẽ đóng vai người chính trực, báo cảnh sát bắt tôi.
Những phóng viên mà hắn mua chuộc đã chờ sẵn, chỉ cần lệnh là sẽ chụp ảnh tôi bị bắt.
Thư ký hỏi tôi: “Bây giờ tôi gọi bác sĩ đến cho cô nhé.”
Tôi giơ tay ngăn cô ấy lại, mở màn hình, gửi tin nhắn cho Lục Hằng Tri:
[Tôi bị bỏ thuốc, phòng vip khách sạn Thời Việt.]
Sau đó tôi nhìn về phía thư ký, giơ tay bảo cô ấy đi xuống.
“Yên tâm, lập tức sẽ có người tới cứu tôi.”
Tôi nhấn mạnh từ “cứu” một cách đầy mờ ám.
Thư ký không nhịn được mà lườm tôi một cái, rồi quay người rời đi.
14.
Lục Hằng Tri đến rất nhanh, hắn vừa bước vào cửa tôi đã kéo hắn không theo quy tắc mà hôn hắn.
Miệng tôi lầm bầm: “Khó chịu quá, giúp tôi.”
Hắn đặt tôi lên sofa, quỳ bên chân tôi.
Hắn nắm lấy tay tôi, ngăn cản hành động của tôi, tôi nhăn mặt không hài lòng, ánh mắt hiện lên chút bất mãn.
“Đụng vào tôi rồi, em có chịu trách nhiệm với tôi không?”
Lông mi dài của hắn ướt đẫm nước mắt, mắt hơi đỏ, giọng điệu mang chút cầu xin, khiến người ta không kìm được muốn yêu thương hắn hơn nữa.
Ban ngày, hắn là một người nghiêm khắc đến mức cài cúc áo sơ mi lên đến cúc cao nhất, đứng trên cao, nắm giữ vận mệnh của nhiều người.
Nhưng giờ đây, hắn quỳ dưới đất, như một chú chó nhỏ cầu xin tôi chia sẻ chút tình cảm.
Lục Hằng Tri biết cách làm ra vẻ từ chối mà vẫn mời gọi, thậm chí khiến tôi nghi ngờ hắn có đi học qua nghệ thuật quyến rũ không.
Cách hắn lẩn tránh ánh mắt, ngượng ngùng, giờ tôi mới hiểu sự kích động của những ông già hói khi thấy những cô gái trẻ đẹp, càng lẩn tránh lại càng muốn chiếm đoạt mạnh mẽ.
Không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Tôi lập tức kéo cà vạt của hắn, kéo hắn từ dưới đất lên và ném hắn lên giường.
Tôi tắt đèn, phòng bị bóng tối nuốt chửng, không khí mờ ám lan tỏa đến từng góc của căn phòng.
Bóng tối làm gia tăng dục vọng, khiến người ta càng thêm dũng cảm.
Tôi kéo cà vạt của Lục Hằng Tri buộc tay hắn lại, trong bóng tối vô biên, mắt hắn sáng lấp lánh.
Tay tôi dần hạ xuống, từ từ tháo thắt lưng của hắn, cởi từng cúc áo.
Dưới sự quan sát của hắn, tôi từ từ cúi xuống, hắn phát ra một tiếng rên khẽ từ cổ họng.
Như một lời mời, rất quyến rũ.
Chúng tôi cùng chìm đắm trong đại dương dục vọng, tận hưởng niềm vui tột đỉnh mà tạo hóa ban tặng cho chúng tôi.
15.
Tối qua, những mảnh ký ức còn sót lại tràn về, tôi vô thức liếm môi, cảm thấy chưa thỏa mãn.
Tôi đứng dậy, mặc quần áo chuẩn bị rời đi, thì bị tiếng nói từ phía sau làm cơ thể tôi cứng đờ.
Giọng Lục Hằng Tri không vui: “Em định chạy sao?”
Tôi vừa mặc quần áo vừa nói:
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh, nhưng sẽ không cho anh danh phận.”
“Hiện tại tôi sẽ rời khỏi hạng mục cạnh tranh ở ngoại ô phía Nam, sẽ không cạnh tranh với anh.”
Lục Hằng Tri nhíu mày, dùng ánh mắt lên án tôi: “Em định dùng hạng mục phía Nam đuổi tôi?”
Tôi trừng mắt kinh ngạc.
Không phải chứ, hắn có tham vọng lớn vậy sao?
Hạng mục phía Nam tôi đã phải đau lòng nhường lại, còn muốn gì nữa?
Lục Hằng Tri chẳng lẽ thật sự nghĩ mình đáng giá đến vậy sao?
Tôi tức giận: “Anh còn muốn gì nữa, tôi đã rất hào phóng rồi!”
“Tôi muốn danh phận, để tôi làm bạn trai em, cộng thêm hạng mục ở ngoại ô phía Nam tôi sẽ cho em thêm ba dự án khác.”
Tôi không hề do dự: “Được!”
Trước tiền bạc thì ai lại lưỡng lự chứ?
Chỉ là bạn trai thôi mà, không phải chồng.
Đợi lấy được mọi thứ rồi chia tay cũng được, kết hôn còn có thể ly hôn, yêu đương chia tay thì có gì to tát?
16.
Khi lên xe, tôi thấy Lục Hằng đã trở thành người liên lạc được ghim trên WeChat của tôi.
Có lẽ tối qua hắn tự thêm vào và đặt ghim.
Tôi mở trang cá nhân của hắn, chỉ thấy một bài viết.
Đó là hình ảnh tôi ngủ say, kèm theo dòng chữ:
[Không có gì đặc biệt, chỉ là đã chiếm được người mình thích.]
Tôi mỉm cười, ấn vào nút thích, và khi chuẩn bị tắt màn hình thì bỗng nhiên hiện lên một tin nhắn:
[Anh muốn gặp em ở chỗ cũ.]
Tôi nhìn vào số điện thoại đã từng được tôi ghi vào danh bạ, nhíu mày.
Xóa tin nhắn, không trả lời.
Một người bạn cũ đủ tiêu chuẩn thì nên như đã chết, không nên như bây giờ thi thoảng lại xuất hiện.
Khi đến công ty, tôi thấy Cố Trầm Uẩn đang đứng chờ sẵn.
Nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ gây ra nhiều chủ đề mới, tôi chỉ có thể giữ vẻ mặt bình thản và để hắn lên xe.
Tôi đưa hắn đến phòng trà quen thuộc của tôi, bảo thư ký chuẩn bị trước.
Cố Trầm Uẩn cầm tách trà, hơi nước bốc lên che kín mặt hắn.
Tôi vốn đã không đoán được mục đích của hắn khi gặp tôi, giờ càng không rõ.
Hắn đặt tách trà xuống, dò xét tôi từng chút một.
“Em gầy rồi.” Hắn nói.
“Vậy xem ra tôi giảm cân có hiệu quả rồi.”
Cố Trầm Uẩn nói mấy câu hàn huyên không đến nơi đến chốn, tôi không kiên nhẫn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói với hắn: “Đừng nói mấy thứ này có được không, trực tiếp đi vào chủ đề đi.”
Hắn im lặng hai giây: “Anh nghe nói tình cảnh của em, anh có thể giúp em, chỉ cần em nguyện ý bắt đầu lại từ đầu với anh, anh sẽ giúp em.”
Tôi cười lạnh: “Tôi có bạn trai rồi, hôm đó anh cũng đã thấy rồi.”
Đôi mắt hắn trầm xuống, nhìn tôi lạnh lùng, cười khẩy:
“Lục Hằng Tri sao?”
“Ừm.”
“Thẩm Sơ Lê.”
Cố Trầm Uẩn giọng điệu thành khẩn: “Lục Hằng Tri có thể cho em, anh đều có thể cho em. Có sự ủng hộ của anh, hôn ước của chúng ta có thể cho em lợi thế tuyệt đối trong cuộc chiến giành quyền thừa kế, không ai có thể cản em.”
Tôi đặt mạnh tách trà xuống, tiếng va chạm sắc nhọn vang lên trong phòng trà.
Tôi hỏi hắn: “Còn nhớ ngày kỷ niệm ba năm chúng ta yêu nhau, chúng ta cãi nhau một trận lớn, và anh đã nói gì với tôi lúc đó không?”
Khóe miệng Cố Trầm Uẩn khẽ giật giật, theo bản năng dời tầm mắt.