Người Thua Cuộc Là Ai? - Chương 3
9.
Rời khỏi căn nhà cũ, tôi lái xe không mục đích, trong đầu có chút loạn, tôi dừng xe ở bên đường, mở phần mềm theo dõi.
Trong video không có bóng dáng Lục Hằng Tri, tôi kiểm tra báo cáo từ người được cử theo dõi hắn.
Hiện tại, hắn đang ra ngoài bàn chuyện hợp tác.
Thật đáng tiếc, mỗi lần nhìn thấy hắn qua camera, tôi lại thấy bình tĩnh hơn.
Tôi lái xe đến bờ biển, sau khi xuống xe, tôi hút hết điếu này đến điếu khác.
Nếu Thẩm Húc là người có bản lĩnh thật sự, thua hắn tôi cũng không oan uổng, tôi sẽ bình tĩnh tiếp nhận.
Nhưng chỉ vì hắn là con trai, hơn tôi một thứ mà tôi phải dâng hết mọi nỗ lực của mình cho hắn, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Khi tôi nghĩ ra cách, trời đã tối đen, dưới đất đầy tàn thuốc.
Tôi đạp chân ga lao thẳng đến quán bar, tối nay mà không uống chút rượu thì chắc chắn tôi không ngủ nổi.
Bartender rót cho tôi một ly theo yêu cầu.
Tôi gõ ngón tay lên bàn vì bực bội, uống cạn ly rượu rồi gọi thêm hai ly nữa.
Bên cạnh vang lên một giọng nam trầm thấp: “Tôi muốn một ly giống như cô gái này.”
Tôi quay đầu lại, không quan tâm, và nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Lục Hằng Tri đang nhìn tôi, khóe miệng hắn khẽ nở một nụ cười.
“Sao anh lại ở đây?”
“Em không có trả lời tin nhắn, cho nên tôi liền tới nơi này thử vận may.”
Tôi nhướng mày: “Vận may của anh cũng khá tốt đấy.”
Lục Hằng Tri nhấp một ngụm rượu: “Sao không trả lời tin nhắn?”
Tôi đáp qua loa: “Điện thoại hết pin rồi.”
Chiếc cúc áo trên cùng của áo sơ mi hắn vẫn được cài kín, nhìn như một ông chủ cấm dục, nếu tôi chưa xem quá nhiều màn kịch hay, có lẽ tôi đã bị vẻ ngoài này lừa rồi.
Tôi cười nhẹ, chế giễu nhìn hắn: “Dưới vẻ ngoài đứng đắn đó ẩn chứa một linh hồn không đứng đắn chút nào.”
Lục Hằng Tri từ chối cho ý kiến, xem như ngầm thừa nhận.
“Chỉ trước mặt em mới vậy thôi.”
Tôi khinh thường cười nhạt, miệng đàn ông toàn lời dối trá, ai tin đàn ông sẽ gặp xui xẻo cả đời.
Tôi hỏi thẳng: “Anh có hứng thú với tôi à?”
Lục Hằng Tri không chút do dự, trả lời chắc như đinh đóng cột: “Có.”
Tôi nhíu mày: “Chỉ vì tôi theo dõi anh sao?”
“Cũng không hẳn.”
Hắn thờ ơ lắc ly rượu: “Tôi để ý đến em từ rất lâu trước khi em nghĩ tới.”
Tôi lười hỏi tiếp, không để ý nói qua loa: “Nói thật, Lục tổng cũng rất hấp dẫn với tôi.”
“Nhà tôi có nhiều thứ còn hấp dẫn Thẩm tổng hơn.”
Tôi nhướn mày, nhận ra trong lời nói của hắn ẩn chứa một chút ám chỉ.
Bầu không khí càng ngày càng mập mờ.
Tôi hơi nghiêng về phía sau, kéo ra một khoảng cách.
Phụ nữ thông minh luôn biết cách khiến đàn ông lo lắng.
Càng không chiếm được, càng làm cho hắn phải trân trọng.
Tại cửa quán bar, có chút hỗn loạn vang lên, tôi và Lục Hằng Tri theo âm thanh nhìn sang.
Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, được một nhóm người vây quanh bước vào, gã đàn ông có gương mặt nổi bật, trong đôi mắt hiện rõ sự phóng túng và bất cần.
Dáng vẻ khinh miệt cả thế giới đó, dù hóa thành tro tôi cũng nhận ra được.
Cố Trầm Uẩn, người yêu cũ của tôi, chúng tôi đã yêu nhau 7 năm.
Ánh mắt Cố Trầm Uẩn hướng về phía tôi, sau khi nhìn thấy tôi, hắn đi thẳng tới:
“Lâu rồi không gặp.”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn hắn với ánh mắt thờ ơ, giọng nói cũng lạnh lùng:
“Lâu rồi không gặp.”
Không khí mờ ám ban đầu đột ngột bị cắt đứt.
Cố Trầm Uẩn nhìn về phía Lục Hằng Tri ngồi bên cạnh tôi, lên tiếng chào hỏi: “Lục tổng.”
Lục Hằng Tri khẽ hất cằm, xem như đáp lại, cũng không mở miệng.
Cố Trầm Uẩn nhướn mày, tôi biết hắn bất mãn với thái độ của Lục Hằng Tri.
Đôi mắt của Lục Hằng Tri trầm xuống, họ nhìn nhau không nói lời nào.
Không gian xung quanh dường như ngưng đọng lại.
Tôi cụp mắt nhấp một ngụm rượu, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng về mối thù oán giữa hai người họ là gì, mà lại có bầu không khí căng thẳng đến mức tưởng chừng như muốn xử lý đối phương ngay tại chỗ.
Nhưng dù tôi có nghĩ thế nào cũng không thể tìm ra bất cứ sự liên kết đặc biệt nào giữa họ.
Trong ký ức của tôi, hai người này chỉ gặp nhau tại buổi dạ tiệc từ thiện, không có mối liên hệ nào trong công việc, còn ngoài đời, họ thuộc về hai vòng tròn khác nhau, chẳng có giao điểm nào.
Chẳng lẽ, lúc Cố Trầm Uẩn ở nước ngoài từng có chuyện gì với Lục Hằng Tri?
Tôi nghĩ ra cả trăm khả năng khác nhau, cuối cùng nhìn về phía Cố Trầm Uẩn và nói: “Người của anh đang đợi kìa.”
Ý đuổi khéo đã rõ ràng, Cố Trầm Uẩn chỉ nhìn tôi một cái thật sâu, sau đó quay người rời đi.
Khuôn mặt của Lục Hằng Tri vẫn còn lạnh lùng, tôi ngập ngừng hỏi: “Anh có mâu thuẫn gì với Cố Trầm Uẩn à?”
Hắn liếc nhìn tôi: “Hắn là người yêu cũ của em, tôi ghét hắn.”
10.
Tôi ngâm mình trong bồn tắm, bên tai vang vọng câu “Đã lâu không gặp” của Cố Trầm Uẩn.
Tôi và Cố Trầm Uẩn từng là cặp đôi hoàn hảo trong mắt mọi người, hai bên đều có gia thế đáng ngưỡng mộ, thanh mai trúc mã, chúng tôi quả thật đã đến với nhau, tất cả đều giống như trong tiểu thuyết.
Chỉ có điều Cố Trầm Uẩn không phải nam chính trong tiểu thuyết.
Khi đối diện với cám dỗ, hắn không giữ được ranh giới.
Hắn đã ngoại tình.
Đối phương là một nữ sinh đại học bình thường đến không thể bình thường hơn.
Tôi không hề có chút hứng thú tìm hiểu cô ta là loại người như thế nào, nhưng xung quanh luôn có người muốn thấy tôi mất bình tĩnh, cố ý vô tình nói cho tôi biết thông tin về cô ta.
Tôi biết cô gái làm thêm ở câu lạc bộ Cố Trầm Uẩn thường đến, có một người cha thích đánh bạc, người mẹ ốm yếu, em gái đang đi học.
Tạ Nhân Nhân nói cô ta quả thực chính là tiêu chuẩn của nữ chính, tôi cũng chỉ cười khẽ.
Vừa mới bắt đầu Cố Trầm Uẩn cũng không tỏ ra hứng thú gì với cô ta, chỉ cảm thấy cô ta đáng thương, tiền bo vô cùng hào phóng.
Sau đó, cô gái gõ cửa phòng Cố Trầm Uẩn, Cố Trầm Uẩn uống say kéo cô ta vào phòng.
Thẩm Húc muốn nhìn thấy bộ dạng sụp đổ của tôi, liền gửi video theo dõi cho tôi.
Nhưng tôi chỉ nhìn thoáng qua, gửi video cho Cố Trầm Uẩn.
[Chúng ta chia tay đi.]
Chỉ với năm chữ, tôi đã kết thúc mối tình kéo dài bảy năm.
Tôi sẽ không để mình hao mòn trong một mối quan hệ.
Trên thế giới này có 3,5 tỷ đàn ông.
Rời khỏi Cố Trầm Uẩn, sẽ có Vương Trầm Uẩn, Trương Trầm Uẩn.
Từ kinh nghiệm quan sát của mình, điều quan trọng nhất mà tôi rút ra là chi phí chìm không nên tham gia vào quyết định quan trọng.
Một khi đàn ông đã ngoại tình thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba.
Cố gắng níu giữ một cái cây đã cong vẹo sẽ chỉ làm mình tổn thương thêm.
Cố Trầm Uẩn không ngừng giải thích với tôi, nói hắn uống say, không khống chế được bản thân, chỉ muốn một cơ hội làm lại từ đầu.
Ai không say?
Say rượu làm loạn chỉ là cái cớ mà đàn ông dùng để biện hộ cho việc ngoại tình suốt hàng trăm năm qua.
Sẽ có rất nhiều phụ nữ trên thế giới sẽ tự lừa mình tin vào những lời nói dối tồi tệ như vậy, chỉ tiếc rằng tôi không phải là một trong số họ.
Hắn nói: “Chỉ cần em tha thứ cho anh, anh cái gì cũng nguyện ý làm.”
Tôi không muốn dây dưa nhiều, đứng dậy muốn rời đi, nhưng hắn níu chặt tay áo tôi: “Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì, miễn là em ở bên anh.”
Tôi từ trên cao nhìn xuống hắn, không chút do dự gỡ tay hắn ra.
Giọng điệu của tôi rất nhạt, không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào:
“Nghe không hiểu tiếng người sao?”
“Cố Trầm Uẩn, đừng để tôi khinh thường anh.”
Tạ Nhân Nhân rất nể phục tôi, tình cảm bảy năm nói cắt là cắt, huống chi giữa chúng tôi còn có bao nhiêu lợi ích chồng chéo.
Tôi nói với cô ấy: “Làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm, việc làm ăn của mình với nhà anh ta vẫn sẽ tiếp tục làm, mình không dại gì mà từ chối tiền.”
Tạ Nhân Nhân cười nhẹ một tiếng, nói tôi nhất định sẽ thành tài.
Cố Trầm Uẩn không ở cùng một chỗ với cô gái kia, trưởng bối nhà hắn ra mặt dùng một tờ chi phiếu một trăm vạn giải quyết trò khôi hài này.
Thật nực cười, một trăm vạn thậm chí còn chưa bằng một phần nhỏ trong dự án hợp tác của hai nhà chúng tôi.
Chuyện Cố Trầm Uẩn ngoại tình dẫn đến tình cảm của chúng tôi tan vỡ chọc giận trưởng bối nhà hắn, hắn bị đưa ra nước ngoài, phụ trách hạng mục ở nước ngoài.
Mọi người trong giới đều nói Cố Trầm Uẩn lần này bị lưu đày, không biết khi nào mới có thể trở về.
Quả thật, sau đó một khoảng thời gian rất dài Cố Trầm Uẩn đều không có về nước.
Hôm nay gặp hắn ở đây là một bất ngờ.
Có lẽ người lớn trong nhà hắn nghĩ rằng ba năm bị đày xa đã giúp hắn khôn ngoan hơn, nên để hắn trở về nước.
Tôi nghĩ rằng khi gặp lại, tôi sẽ đau đớn đến không thể thở nổi như trong tiểu thuyết, nhưng thực tế, tôi không có nhiều cảm xúc.
Tôi đưa tay lấy điện thoại, mở phần mềm theo dõi, nhìn bộ dáng Lục Hằng Tri ngủ say, không hiểu sao cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Ngón tay chỉ lên mặt Lục Hằng Tri, tôi vô thức gọi tên hắn: “Lục Hằng Tri.”
Giọng nói của tôi lúc đó mang theo chút quyến luyến mà ngay cả tôi cũng không nhận ra.