Người Thua Cuộc Là Ai? - Chương 2
6.
Khi lấy lại được lý trí, tôi đột ngột đẩy hắn ra.
Đôi mắt Lục Hằng Tri đỏ ngầu, lông mi dài lấm tấm những giọt nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
“Làm sao mà anh biết?”
Hắn dùng mu bàn tay cố sức lau nước mắt, đến mức mí mắt đỏ bừng lên.
“Em nghĩ nếu không có sự cho phép của tôi, người của tôi có thể lắp đặt camera giám sát trong nhà tôi sao?”
Khóe miệng tôi giật giật, nhớ lại khi đó thư ký quả thật đã nói quá trình lắp camera diễn ra suôn sẻ đến kỳ lạ, khiến cô ấy nghi ngờ liệu có phải Lục Hằng Tri đã biết chúng tôi muốn lắp đặt giám sát từ trước rồi không.
Hóa ra, hắn thực sự đã biết.
Lục Hằng Tri với vẻ tự đắc: “Tôi còn âm thầm điều chỉnh lại vị trí của camera để em có thể nhìn tôi rõ hơn từ một góc đẹp nhất.”
Tôi cảm thấy sốc trước mức độ vô sỉ của hắn.
Vậy những cảnh hay ho tôi thấy mỗi sáng chẳng phải đều là do hắn cố tình diễn cho tôi xem sao?
Thấy tôi không nói gì, Lục Hằng Tri càng khóc dữ dội hơn.
Không phải chứ, sao một người đàn ông khóc mà lại có thể đẹp đến thế?
Tôi lập tức gạt bỏ ý định muốn dỗ hắn ngừng khóc, thay vào đó là chiêm ngưỡng vẻ đẹp mong manh của hắn khi nước mắt giàn giụa.
“Em nhìn tôi làm gì?”
Hắn vừa hỏi, nước mắt vừa lăn dài trên gương mặt, toàn bộ khuôn mặt đẫm nước như một chú cún nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi bên đường.
Tôi không chút e dè:
“Lục tổng khóc đẹp như thế này, ai có thể cưỡng lại việc nhìn?”
Lục Hằng Tri trừng mắt nhìn tôi.
Tôi tiến tới, giơ tay giúp hắn lau đi giọt nước mắt trên mặt, ngón tay khẽ lướt qua gương mặt hắn, động tác thật chậm rãi, bầu không khí dần trở nên mờ ám.
Tôi ngắm nhìn từng chút khuôn mặt của Lục Hằng Tri, cuối cùng nhấn mạnh ngón tay lên đôi môi vừa cưỡng hôn tôi.
Lục Hằng Tri khẽ co rụt vai lại, nhưng không hề tránh né sự đụng chạm của tôi.
“Đau.”
Âm cuối kéo dài, mang theo chút ý tứ làm nũng.
Tôi khẽ nhướn mày:
“Yếu đuối thế sao?”
“Ừ.”
Giọng hắn khàn khàn, cũng đầy ám muội.
Tôi hỏi hắn: “Làm thế nào để khiến Lục tổng hài lòng đây?”
“Nếu lắp lại camera, liệu có thể khiến Lục tổng ngừng khóc không?”
Đôi mắt hắn sáng lên trong thoáng chốc, gật đầu.
“Tôi sẽ cho người lắp lại camera và để luật sư của tôi soạn thảo một bản thỏa thuận miễn trách nhiệm, để tránh việc sau này anh báo cảnh sát rằng tôi lắp camera giám sát trái phép trong nhà riêng của anh.”
Lục Hằng Tri nhướng mày, có vẻ không ngờ tôi lại thận trọng đến vậy.
“Tôi sẽ không báo cảnh sát, em cứ yên tâm.”
Tôi bình thản nhìn hắn, không nói gì.
Một người trẻ tuổi có thể chiến đấu và giành lấy chỗ đứng trong thương trường không thể là hạng người dễ đối phó, nhỡ đâu đây là cái bẫy thì sao?
Đến lúc đó, hắn trở mặt, tôi chỉ còn nước ngồi tù.
Sở thích đen tối của tôi quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến bản thân mình.
Chỉ khi có văn bản đen trắng rõ ràng, tôi mới yên tâm được.
“Khi nào tôi thấy tên của Lục tổng trên bản thỏa thuận, khi đó tôi sẽ cho người lắp lại camera.”
Nói xong, tôi chỉ về phía cửa, ra hiệu rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc, hắn nên rời đi.
Hắn nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm, không còn chút dáng vẻ mềm yếu khi nãy.
Hắn quay người rời đi, tay vừa chạm vào nắm cửa thì tôi gọi lại: “Lục tổng, giúp tôi lắp thêm chức năng làm đẹp vào camera ở văn phòng nhé.”
Lục Hằng Tri khựng lại, tay nắm chặt lấy nắm cửa, từ cổ họng phát ra một chữ: “Được.”
7.
Luật sư nhanh chóng đưa thỏa thuận đến luật sư nhanh chóng soạn thảo xong hợp đồng và gửi đến công ty của Lục Hằng Tri.
Hắn ta vui vẻ ký ngay, thậm chí còn không để luật sư của mình kiểm tra hợp đồng.
Tôi nhíu mày, sao con người này lại khác với lời đồn đến vậy, thật là thiếu thận trọng?
Tuy nhiên, tôi vẫn không hề do dự mà sắp xếp người lắp lại camera giám sát.
Buổi tối, khi tôi đang bận rộn với một buổi xã giao, chiếc máy nhắn tin vốn chưa bao giờ kêu lại vang lên một tiếng, là một tin nhắn:
[Đang giám sát tôi à?]
Tôi đáp:
[Đang bận, không rảnh.]
[Thật đáng tiếc, tôi còn chuẩn bị một vở kịch thú vị hơn nữa.]
Chậc, người đàn ông này thật biết cách khơi dậy sự tò mò, khiến người khác ngứa ngáy không yên.
Chiếc ghế bỗng nhiên như có gai đâm vào mông tôi, tôi uống cạn ly rượu vang đỏ, nói vài câu bâng quơ rồi lao về nhà.
Đây là lần đầu tiên tôi bỏ dở buổi xã giao, quả nhiên nhan sắc đàn ông thật dễ làm người ta mất lý trí.
Tôi thậm chí còn không kịp thay đồ, liền mở ngay màn hình lớn trên tường.
“Tôi về đến nhà rồi.”
Trên màn hình, Lục Hằng Tri đang ngồi trên ghế sofa, mắt cúi xuống nhìn điện thoại.
Áo vest mở ra, hắn không thắt cà vạt, cổ áo sơ mi cũng bung hai cúc, không còn vẻ nghiêm khắc cứng rắn thường ngày mà thay vào đó là chút phóng túng, lười biếng.
Lục Hằng Tri đứng dậy, ngay sau đó quỳ xuống đất, tôi cảm thấy hơi thở của mình nặng nề hơn, thái dương đập mạnh.
Hắn từ từ bò đến gần camera, vẫn quỳ trên đất, hờ hững ngước mắt nhìn lên màn hình.
Qua màn hình, tôi chạm phải ánh mắt hoa đào lơ đễnh của hắn.
Một cảm giác hưng phấn kỳ lạ từ ngực lan ra khắp cơ thể.
Bàn tay của Lục Hằng Tri từ từ đưa xuống, mở thắt lưng, sau đó cởi cúc quần, kéo khóa xuống, rồi từ chiếc quần lót màu xám giải phóng ra khát vọng đang ngẩng cao đầu.
Cả quá trình, mắt hắn vẫn dán chặt vào camera, như thể đang nhìn thẳng vào tôi.
Qua màn hình, tôi vẫn cảm nhận được cơn bão cảm giác cuốn lấy đầu óc.
Đồ dâm đãng.
Tôi nghĩ thầm.
8.
Tối hôm qua sau khi thưởng thức một vở kịch hay, tôi ngủ rất ngon.
Theo kế hoạch ban đầu, tôi đến nhà cũ ăn trưa với cha tôi.
Đồ ăn trên bàn vẫn không hợp khẩu vị của tôi, mẹ kế Văn Nhàn ân cần gắp thức ăn cho tôi, tôi đem đồ ăn bà gắp đều ném vào trong khay rác.
Cha không đồng ý nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì.
Em trai riêng Thẩm Húc của tôi không nhịn được, đòi lại công bằng cho mẹ: “Mẹ tốt bụng gắp thức ăn cho cô, cô làm cái gì vậy?”
Tôi thờ ơ giương mắt nhìn hắn, đẩy khay rác về phía trước mặt hắn.
“Thương mẹ cậu đến vậy? Vậy cậu ăn đi.”
Tôi nhìn Văn Nhàn: “Bao năm qua, cái dáng vẻ khúm núm thấp hèn của các người, tôi không học được chút nào, thật đáng tiếc.”
Thẩm Húc mặt mày khó chịu, trừng mắt liếc tôi một cái, lồng ngực phập phồng dữ dội, đang chuẩn bị mở miệng đối đầu với tôi, lại bị cha mở miệng ngăn lại: “Đừng nói nữa.”
Thẩm Húc tức tối nhìn tôi, tôi lười để ý đến hắn ta.
“A Lê, con chuẩn bị tháng sau đến chi nhánh Hải Thành báo danh đi.”
Tôi sửng sốt một chút, hỏi: “Cái gì?”
Cha không lặp lại, chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi chất vấn ông ta: “Tôi lấy được hạng mục kia, ông không thăng chức cho tôi mà còn muốn lưu đày tôi đến chi nhánh công ty, muốn vứt bỏ tôi sao?”
Tôi liều chết liều sống lấy được hạng mục đó, nghĩ như vậy vị trí người thừa kế của tôi liền nắm trong tay, kết quả ông ta lại muốn vứt bỏ tôi.
Vẻ mặt Văn Nhàn hiện lên một tia đắc ý khó nhận ra, nhưng tôi vẫn nhìn thấy hết.
Tôi tiếp tục ép hỏi: “Ông là chuẩn bị vứt bỏ tôi đi, để dọn đường cho thằng con hoang vô dụng của ông à?”
Thẩm Húc vỗ bàn đứng dậy: “Cô nói ai vô dụng? Cô nghĩ cô giỏi nhất sao?”
Tôi liếc hắn, vẻ mặt đầy mỉa mai: “Chỉ cần là cậu phụ trách bộ phận nào, dưới sự dẫn dắt của cậu nhất định sẽ liên tục thua lỗ, không phải cậu vô dụng thì là cái gì?”
Cha đập mạnh bàn: “Đủ rồi!”
Ông ta nhìn về phía tôi, trong mắt tràn đầy xa cách lạnh lùng: “Cha đã nói với con từ lâu rồi, dù con có cố gắng thế nào, nhà họ Thẩm cũng không bao giờ thuộc về con.”
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, tôi hỏi ông:
“Tôi đã vì công ty liều mạng làm việc, tôi uống đến chảy máu dạ dày trên bàn nhậu, tôi làm việc tăng ca đến khuya mỗi đêm, giành được hết dự án này đến dự án khác cho công ty, hiệu quả công ty dưới sự quản lý của tôi tăng trưởng gấp nhiều lần, nhưng cuối cùng tất cả những gì tôi làm đều để cho thằng con hoang của ông hưởng hết sao?”
Cha không nói lời nào, yên lặng nhìn tôi, nhưng lúc này im lặng cũng đã là đáp án.
Khóe miệng Thẩm Húc nhếch lên một nụ cười thắng lợi, trong ánh mắt nhìn về phía tôi lộ vẻ đắc ý.
Lúc này Thẩm Húc cũng không còn giả bộ nữa: “Chị luôn miệng nói tôi là con hoang thì sao chứ? Cuối cùng, tất cả những nỗ lực của chị không phải đều thuộc về tôi sao?”
Tôi đứng dậy, mặt không biểu cảm, nhấc đĩa thức ăn gần nhất trước mặt mình và mạnh mẽ ném vào giữa bàn.
Chiếc đĩa sứ vỡ tan thành từng mảnh, các mảnh vỡ bắn lên làm xước mặt Thẩm Húc.
Văn Nhàn hét lên và chạy về phía Thẩm Húc, quát tôi: “Nó là em trai cô! Sao cô có thể làm nó bị thương như vậy?”
Cha cũng trừng mắt nhìn tôi: “Hỗn láo!”
Tôi cầm lấy chén trà hung hăng ném vào Văn Nhàn, chén trà đập trúng trán bà ta, máu tươi theo trán bà ta chậm rãi chảy xuống, bà ta ôm trán khóc lóc.
Tôi thở dài một hơi, sảng khoái.
Cha đứng lên, giận không kìm được chỉ vào tôi: “Mày…… Mày……”
Tôi chỉ vào mũi Văn Nhàn mắng:
“Bà cái đồ không biết xấu hổ, đồ tiểu tam kỹ nữ, hao hết tâm tư làm lớn bụng, sinh ra một tạp chủng, thật sự nghĩ rằng bà có thể thăng tiến nhờ sinh con sao?”
“Chỉ cần tôi còn sống một ngày, thì loại tiện nhân như bà không có quyền lên tiếng với tôi.”
Tôi quay đầu nhìn về phía cha bị khí thế của tôi dọa đến câm miệng, lạnh nhạt cảnh cáo: “Nếu tôi không có được thứ tôi muốn, tôi sẽ đốt cả ba người các người xuống địa ngục.”