Người Phụ Nữ Điên Không Cần Thể Diện - Chương 1
1
Ra khỏi bảo tàng Tình yêu tan vỡ, trời đổ mưa lớn nên tôi không bắt được xe.
Tâm trạng của tôi cực kỳ tồi tệ, cứ thế mà đi, mặc cho mưa tạt vào người.
Lúc tôi về đến nhà, cả người đã ướt đẫm.
Cố Thừa Trạch vẫn chưa về, con gái đã được bảo mẫu dỗ ngủ. Tôi không bật đèn, cả căn biệt thự rộng lớn rơi vào tĩnh lặng.
“Tích” Ổ khóa vân tay mở ra, Cố Thừa Trạch về rồi.
Tôi ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, lúc bật đèn, Cố Thừa Trạch bị bộ dạng của tôi dọa sợ hết hồn.
“Sao em không bật đèn? Sao toàn thân lại ướt hết thế này? Em mau lau khô người đi.”
Cố Thừa Trạch lấy khăn lông, định lau người giúp tôi nhưng tôi tránh né động tác của anh ta.
Nhận ra tôi đang tức giận, Cố Thừa Trạch thở dài, dịu dàng nói: “Anh xin lỗi, kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, anh sẽ bù đắp sau được không? Chị anh về rồi, anh phải đi đón chị ấy.”
Phải đi?
Cố Thừa Trạch, mặt anh thật là dày.
Nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm qua, trước khi phát điên, tôi quyết định cho anh ta một cơ hội để giải thích.
Tôi lạnh lùng nhìn anh rồi nói: “Cố Thừa Trạch, Phương Nhiêu là gì của anh? Anh coi cô ta là chị gái ruột, hay là tình nhân mang danh nghĩa chị gái?”
Trên mặt Cố Thừa Trạch thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó anh ta lập tức xụ mặt, ném mạnh chiếc khăn lên ghế sô pha.
“Đinh Huyên, cô đang nói chuyện điên khùng gì thế?”
Quá rõ ràng rồi, biểu hiện của Cố Thừa Trạch quá nhạy cảm.
Trước đây, mỗi khi tôi ghen vì anh ta tiếp xúc với khách hàng nữ, anh ta chỉ nói đùa rằng: “Vậy thì em phải trông chừng anh thật chặt vào nhé.”
Bây giờ người bị nghi ngờ đổi thành Phương Nhiêu, Cố Thừa Trạch ngày lập tức bị mất kiểm soát.
Cố Thừa Trạch đứng dậy, cố kìm nén cơn giận dữ mà nói với tôi: “Nếu em rảnh rỗi như vậy thì nên nghĩ cách dỗ dành cha mẹ đi. Cha vẫn đang chờ bế cháu trai đấy!”
Cố Thừa Trạch, tôi đã cho anh cơ hội rồi đấy.
Là chính anh không cần, vậy thì đừng trách tôi.
2
Hôm sau, Cố Thừa Trạch liếc nhìn bàn ăn, sắc mặt u ám.
“Bà Trần, cà phê Blue Mountain của tôi đâu?”
Cố Thừa Trạch là đại thiếu gia rất kén ăn, mỗi sáng đều phải uống một tách cà phê Blue Mountain được pha thủ công.
Cố Thừa Trạch không nghe được câu trả lời, anh tiếp tục gọi thêm mấy tiếng nữa.
Thật ồn ào.
Tôi lau miệng rồi đứng dậy.
“Anh đừng gọi nữa, em đã bảo bà Trần đưa Quả Quả đến trường mẫu giáo rồi, hôm nay em sẽ đến công ty cùng anh.”
Tôi lấy chìa khóa xe của Cố Thừa Trạch.
“Thế còn đồ ăn của anh thì sao?”
Tôi đẩy đĩa đồ ăn phương Tây đã nguội lạnh đặt trước mặt anh ta, đây là đồ tôi đã đóng gói từ nhà hàng hôm qua.
Dù sao cũng là đồ ăn phương Tây sang trọng được đặt trước ở nhà hàng cao cấp, không thể lãng phí được.
“Ông xã, đây là hình phạt dành cho anh nhé…”
Sắc mặt Cố Thừa Trạch cứng đờ nhưng tự biết bản thân có lỗi nên không dám cãi lại.
Tôi quay người, khẽ nhếch môi.
…
Tôi ngồi trên chiếc xe Maybach của Cố Thừa Trạch chờ đợi.
Khi Cố Thừa Trạch vừa chạm vào tay nắm cửa xe, tôi đột ngột nhấn mạnh chân ga.
Xe lao vút về phía trước, Cố Thừa Trạch bị dọa sợ hết hồn đến nỗi ngã ngồi xuống đất.
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Cố Thừa Trạch đuổi theo chiếc xe đang chạy.
Tôi thò tay ra ngoài cửa sổ, vẫy tay chào anh ta.
Tôi liếc mắt nhìn qua bên cạnh, nơi đó đang để rất nhiều chìa khóa xe.
Hôm nay Cố Thừa Trạch đừng hòng lái xe đi làm.
Giờ này đang là giờ cao điểm buổi sáng, tôi đoán chắc chắn anh ta cũng không bắt được xe.
Tôi để lại cho Cố Thừa Trạch một chiếc xe điện nhỏ, anh ta làm đại thiếu gia lâu như vậy, cũng đến lúc nếm trải nỗi khổ của người thường rồi.
Cố Thừa Trạch, trò chơi chỉ mới vừa mới bắt đầu thôi.
Thế nhưng Cố Thừa Trạch chưa đuổi theo được mấy bước đã ngồi xổm xuống, bộ dạng ỉu xìu đi về.
Ừm…
Tôi vô cùng hài lòng với kết quả này.
Bây giờ Cố Thừa Trạch chắc đang sốt ruột lắm, dù sao thì Phương Nhiêu bảo bối của anh ta vẫn đang đợi ở công ty.
3
Cố Thừa Trạch muốn để Phương Nhiêu thay thế vị trí của tôi.
Chuyện này là do Tiểu Hứa ở phòng nhân sự nói cho tôi biết.
Tiểu Hứa là người do một tay tôi nâng đỡ lên, có thể coi là thân tín của tôi ở trong công ty.
Sau khi phát hiện ra mối quan hệ của đôi nam nữ chó má đó, tôi đã đoán được lần này Phương Nhiêu về nước e rằng không đơn giản như vậy.
Chỉ là không ngờ, Cố Thừa Trạch lại nóng vội đến thế.
Sao nào? Anh coi Đinh Huyên tôi đã chết rồi sao?
Sống những ngày tháng sung sướng quá lâu rồi, Cố Thừa Trạch thực sự cho rằng tôi là người vợ hiền lành cam chịu sao?
…
Hai tiếng rưỡi sau, Cố Thừa Trạch xuất hiện.
Trong phòng làm việc, tôi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Hứa tiến đến bên tai tôi nói nhỏ: “Chị Huyên, tổng giám đốc Cố đến rồi.”
“Không biết hôm nay tổng giám đốc Cố bị làm sao nữa, lúc đến công ty, phía sau lưng áo đã ướt một mảng to, trên người nồng nặc mùi nước hoa.”
Quần áo ướt? Vậy thì có lẽ là do mồ hôi thấm ra.
Mùi nước hoa? Chẳng lẽ là muốn che giấu mùi… phân trên người anh ta sao?
“Ha ha ha.”
Trước ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Hứa, tôi đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
Quả nhiên, Cố Thừa Trạch vừa đến đã vội vàng tuyên bố Phương Nhiêu gia nhập công ty.
Đồng thời, không quên liếc tôi một cái thật dữ tợn.
“Từ hôm nay trở đi, cô Phương Nhiêu sẽ thay thế vị trí của giám đốc Đinh. Chúng ta hãy chào đón cô Phương Nhiêu gia nhập vào đại gia đình Cố thị này.”
Cố Thừa Trạch vỗ tay đầu tiên nhưng không ai hưởng ứng.
Lãnh đạo mới đột nhiên gia nhập vào công ty vốn là điều tối kỵ trong chốn công sở.
Huống hồ trước đây, khi các lãnh đạo cũ của Cố thị ra đi đã mang theo rất nhiều nhân viên lâu năm đi cùng.
Bây giờ, những người trong công ty này, hầu hết đều là do tôi đào tới, là những mối quan hệ mà tôi tích lũy được trong khoảng thời gian đi xã giao.
Họ đến Cố thị là vì tin tưởng tôi, đương nhiên không hài lòng với quyết định này.
“Bốp bốp bốp.” Trong bầu không khí yên tĩnh này, tiếng vỗ tay của tôi trở nên đặc biệt chói tai.
Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, giống như không hiểu hành động của tôi vậy.
“Chào mừng chị! Chị Phương Nhiêu!”
“Thế nhưng chồng à, để chị gái ngồi vào vị trí của em có phải là quá lãng phí nhân tài rồi hay không?”
“Tổng giám đốc Cố, hay là để chị gái ngồi vào vị trí của anh thì sao?”
Tôi vừa vỗ tay vừa tiến lại gần Phương Nhiêu, ghé vào tai cô ta, lạnh lùng nói: “Chị gái, chị thấy thế nào?”
Cố Thừa Trạch cau mày nhìn tôi, kéo Phương Nhiêu ra sau lưng anh để che chở.
Phương Nhiêu dùng ánh mắt oán hận trừng tôi một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thừa Trạch, thôi bỏ đi, chức vụ này không hợp với chị.”
Hừ, chỉ mới như vậy mà đã nhụt chí rồi sao?
Thật nhàm chán.
4
Một tiếng trước, Phương Nhiêu cũng không có ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Cô ta dựa vào ghế giám đốc của tôi, mài móng tay.
Giọng điệu khiêu khích nói: “Đinh Huyên, chuyện này không liên quan đến cô, nhân lúc bây giờ còn giữ được thể diện thì mau cút đi.”
Thể diện?
Xin lỗi, thứ tôi không quan tâm nhất chính là thể diện.
Tôi đi giày cao gót tiến đến trước bàn làm việc, tháo chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay xuống.
Nắm lấy tóc của Phương Nhiêu, kéo cô ta vào nhà vệ sinh trong phòng làm việc.
“Á á á, cô muốn làm gì?”
Phương Nhiêu đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Tôi mở vòi nước, sau đó chặn lỗ thoát nước lại.
Dùng sức ấn mặt Phương Nhiêu xuống bồn rửa tay.
“Ô ô ô.” Phương Nhiêu đau đớn giãy giụa.
Tôi thích thú nhìn khuôn mặt méo mó của cô ta, nói: “Bảo tôi cút?”
“Cô là cái thá gì?”
Giật tóc cô ta lên, mặt Phương Nhiêu đỏ bừng, đường kẻ mắt màu đen lem luốc trên mặt, cô ta thở hổn hển, dáng vẻ nhếch nhác trông như ma vậy.
“Đinh Huyên!” Phương Nhiêu tức giận hét lớn.
Tôi lại tiếp tục ấn đầu cô ta xuống nước, cứ thế lặp đi lặp lại.
Đến khi tôi buông tay, Phương Nhiêu sợ hãi nằm rạp trên bồn rửa mặt, cơ thể run rẩy.
“Đinh, Đinh Huyên, Thừa Trạch sẽ không tha cho cô đâu.”
Tôi cười khinh bỉ, cúi xuống vỗ nhẹ lên mặt cô ta.
“Muốn cướp vị trí của tôi, có giỏi thì thử xem.”
“Cô có tin tôi sẽ ấn đầu cô vào bồn cầu hay không?”
Phương Nhiêu run rẩy lùi về sau, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng, điên cuồng lắc đầu.
Tôi lau tay, cầm lấy chiếc túi Hermes của Phương Nhiêu rồi mở ra đổ hết đồ bên trong vào thùng rác.
“Đinh Huyên! Cô điên rồi!”
“Đây là quà mà Cố Thừa Trạch tặng cô đúng không? Tôi tịch thu, đây là tài sản chung của vợ chồng chúng tôi.”
Hôm trước đến cửa hàng Hermes lấy túi, nhân viên bán hàng nói với tôi rằng Cố Thừa Trạch đã đặt một chiếc túi cầm tay.
Tôi đợi mãi đợi mãi, không ngờ lại tặng cho con tiện nhân này.
Tôi nắm lấy mặt Phương Nhiêu lên, búng vào trán cô ta.
“Còn nữa, cô nói đúng, tôi điên rồi.”
Khuôn mặt Phương Nhiêu nhăn nhó như trái khổ qua nhưng không dám nói thêm lời nào.