Người Mẹ Trần Thanh Thuỷ Của Tôi - Chương 7
31
Tôi vội chạy đến kiểm tra Trần Thủy Thanh xem có bị thương chỗ nào không.
“Không sao chứ?”
“Nó không cắn được em.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ý bảo Trần Thủy Thanh sửa soạn quần áo lại trước đi.
Cặp mắt tam giác kia của Hàn Thư Anh khi nhìn tôi lại tỏa ra ánh sáng khiếp người.
“Hoặc là từ bỏ việc dự thi, hoặc là từ bỏ căn nhà này. Nếu không, hôm nay hai người đừng hòng bước ra khỏi đây!”
Bà ta quay đầu về phía tôi, khuôn mặt không chút biểu cảm.
“Một giáo viên từ nơi khác đến bị mất tích sẽ không ai phát hiện ra đâu. Cô giáo Khương, cô thấy sao?”
Tôi chắn trước người Trần Thủy Thanh.
“Tôi chỉ biết rằng giết người thì phải đền mạng.”
“Hôm nay dù ai bị thương, bà đều phải trả giá đắt!”
“Nó là con gái tao, dù tao có chém chết nó vẫn sẽ không ai nói gì tao.”
Hàn Thư Anh cười lạnh lùng, từng bước tiến đến gần.
“Con bé không phải món đồ của riêng bà, dù bà chỉ chém đứt một đốt ngón tay của con bé thì bà vẫn sẽ ngồi tù.”
Hàn Thư Anh run rẩy: “Làm sao mày biết tao muốn làm gì?”
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Làm sao tôi biết được không quan trọng… quan trọng là hôm nay bà chắc chắn sẽ không thực hiện được.”
“Trần Thủy Thanh! Chạy đi!”
Trần Thủy Thanh run rẩy cả người, cô bé muốn tiến đến giúp tôi nhưng bị tôi ngăn lại.
Ngay lúc đó, tôi gào thét lên, tiếng gào thét vang vọng từ sâu thẳm bên trong cơ thể:
“Phải thi đậu đó Trần Thủy Thanh.”
“Chạy đi, đừng ngoảnh đầu lại!”
Mẹ ơi!
Khi đó bước lên tầng cao rồi gieo mình xuống, là vì mẹ rất thích bay lượn đúng không?
Vì vậy, con van xin mẹ, mẹ nhất định phải bay đi.
Đừng bao giờ, đừng bao giờ quay lại chốn bùn lầy này nữa!
Tôi cưỡi lên người Hàn Thư Anh, cố gắng giành lấy con dao trong tay bà ta. Bằng tay còn lại, tôi nắm chặt lấy mắt cá chân của Trần Thủy Thanh.
Giống như phải dốc hết toàn lực, dùng cả cơ thể để quấn lấy hai người họ, biến bản thân thành một cái cây vặn vẹo.
Cái cây ấy đang cố gắng vươn lên phía trước, muốn nâng cô bé đang mơ mộng kia cao hơn, cao hơn nữa.
Trên cổ tay truyền đến những cơn đau nhói buốt tận xương.
Trên trán cũng rỉ xuống những giọt chất lỏng ấm nóng.
Hàn Thư Anh với gương mặt dữ tợn, liên tục phản kháng, chúng tôi quấn lấy nhau mà vật lộn.
Nhưng trong mắt tôi chỉ có hình bóng Trần Thủy Thanh đang rưng rưng chạy vội, trong lòng chỉ tràn ngập hạnh phúc và thỏa mãn.
32
“Hu hu hu, cô Tiểu Khương…”
“Đã bảy ngày rồi sao cô Tiểu Khương vẫn chưa tỉnh lại chứ?”
“Nghe nói hung thủ bị cảnh sát bắt đi rồi.”
…
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mọi thứ xung quanh sao lại trở nên mơ hồ thế này?
Bỗng nhiên, tôi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang lơ lửng giữa không trung.
Các học trò của tôi vây quanh chiếc giường bệnh, khóc nức nở.
Và trên chiếc giường đó, chính là cơ thể của cô Khương, đang nhắm chặt hai mắt.
Khi vươn tay ra, tôi mới nhận ra đôi tay mình đã trở nên trong suốt.
Tôi cố gắng hết sức để quay trở lại cơ thể của cô Khương, nhưng dù làm thế nào cũng không thể thành công.
Cơ thể cô Khương được bao bọc bởi một lớp kết giới, khiến tôi bị ngăn cách bên ngoài.
Cuối cùng, tôi đành từ bỏ nỗ lực quay trở lại.
Trần Thủy Thanh ngồi ở một góc phòng, không vây quanh giường bệnh như những người khác mà chỉ lặng lẽ nhìn “tôi” từ xa.
Cô bé ôm chặt một chiếc túi vải, đôi mắt to rưng rưng nước mắt.
“Đừng khóc, Trần Thủy Thanh.”
Tôi vươn tay ra, tưởng tượng như bình thường sẽ lau nước mắt cho cô bé, tuy nhiên tay tôi lại xuyên qua khuôn mặt Trần Thủy Thanh.
Lòng tôi chùng xuống.
“Tỉnh! Cô Khương tỉnh rồi!”
“Mau gọi bác sĩ đến đây!”
Mọi người xôn xao, vội vã chạy đến trước giường bệnh, vô cùng lo lắng.
Cô Khương đã tỉnh lại!
Nhưng giờ đây, người nằm trên giường bệnh không còn là tôi.
33
Trần Thủy Thanh lao đến trước giường bệnh, từ trong túi vải lấy ra một tờ giấy chứng nhận màu đỏ rực.
Cô bé vội vàng mở tờ giấy thông báo đó ra.
Trên mặt giấy là những dòng chữ in vàng óng ánh cùng tên của Trần Thủy Thanh.
Cuối cùng là một con dấu với dòng chữ to “Đã trúng tuyển”.
Cô bé nghẹn ngào nói:
“Cô Khương ơi, em thi đậu rồi!”
“Cô có vui không?”
Trên giường bệnh, cô Khương mở mắt ra, trên mặt hiện vẻ mơ hồ ngắn ngủi.
“Thi đậu cái gì?”
Trần Thủy Thanh bỗng chốc nao nao.
Cô bé vội vàng giơ cao tờ giấy thông báo trong tay, nở nụ cười rạng rỡ:
“Cô Khương ơi, em thi đậu phi công rồi! Chúng ta đã từng ước mơ điều này, và giờ đây em đã làm được.”
“Sau này em sẽ đến thành phố lớn kiếm thật nhiều tiền, mua Nike cho cô, mua cho cô rất nhiều thứ…”
Cô bé lục tung túi vải, lấy ra một chiếc mô hình máy bay.
Chiếc mô hình này thoạt nhìn giống hệt chiếc đã ném trúng đầu tôi ngày hôm đó.
Tuy nhiên, chiếc mô hình này được làm bằng nhựa, chứ không phải bằng gỗ như do chính tay Trần Thủy Thanh làm.
Trần Thủy Thanh nâng niu chiếc mô hình đến trước mặt cô Khương.
“Cô ơi, em tặng cô cái này.”
Trần Thủy Thanh từng kể với tôi rằng cô bé thích nhất chiếc J-20, vì đây là một bước đột phá lớn trong lịch sử hàng không Trung Quốc, đồng thời cũng là một cột mốc lịch sử quan trọng.
Tuy nhiên, rõ ràng là cô Khương trên giường bệnh không hiểu cô bé đang nói gì.
Nụ cười trên môi Trần Thủy Thanh dần phai nhạt.
Cô bé không hiểu nổi tại sao cô Khương, người luôn ủng hộ và khích lệ cô bé, lại trở nên lạnh nhạt như vậy.
“Trần Thủy Thanh, cô ở đây!”
Tôi cố gắng gọi tên cô bé, nhưng dù tôi có dùng bao nhiêu sức lực đi chăng nữa, Trần Thủy Thanh vẫn không nghe thấy.
Ngược lại, người trên giường bệnh lại từ từ nhìn về phía tôi.