Người Mẹ Trần Thanh Thuỷ Của Tôi - Chương 4
17
“Trần Thủy Thanh, nếu hôm nay mày dám đi theo con nhỏ đó, thì đừng bao giờ quay về đây nữa!”
Hàn Thư Anh trẻ tuổi vẫn luôn đáng ghét như vậy.
Bà ta có đôi mắt tam giác, tính tình lại hung hăng.
Cặp mắt tam giác của bà ta luôn lóe lên tia căm phẫn.
Trước đây, vì là bậc bề trên, nên tôi không thể giải thích được hành vi của bà ngoại, tôi đều cho rằng đó là “sự khác biệt”.
Nhưng giờ đây tôi nhận ra, đôi khi, chỉ đơn giản là kẻ xấu già đi mà thôi.
“Thu dọn đồ đạc rồi đi theo cô.”
“Tiểu Thanh, đừng sợ.”
Tôi khoác thêm áo cho Trần Thủy Thanh.
Cô bé nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh, bàn tay nắm lấy ngón tay tôi run rẩy.
“Cô… Có thể chứ ạ?”
Tôi gật đầu kiên định.
Hàn Thư Anh gào lên:
“Hôm nay nếu mày dám bước ra khỏi nhà này, mẹ con ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ. Sau này tao sẽ không bao giờ quan tâm đến mày nữa!”
Nghe lời bà ta, Trần Thủy Thanh dừng bước, tự giễu nói:
“Mẹ, trong nhà này chỉ cần một đứa con là em trai thôi.”
“Mẹ hãy buông tha con đi.”
Nói xong, Trần Thủy Thanh bước nhanh vào phòng, không chút do dự.
Cô bé không ngoảnh lại nhìn.
Rời khỏi sân nhà họ Trần, tôi kéo Trần Thủy Thanh đi về phía đầu ngõ.
Bỗng nhiên, cô bé cúi đầu nức nở:
“Cô giáo Tiểu Khương, tay cô chảy máu.”
Lúc này tôi mới phát hiện ra tay mình có vết thương.
Chắc là do lúc giằng co với Hàn Thư Anh để lấy ghế mà bị xước qua.
Tôi không để ý đến vết thương.
Còn Trần Thủy Thanh thì nâng niu bàn tay tôi, khóc lớn hơn.
“Cô giáo Tiểu Khương, cảm ơn cô.”
“Cảm ơn cô điều gì?”
“Cảm ơn cô đã dẫn em đi, học phí rất đắt, giờ em không có tiền, sau này em sẽ trả lại cô dần dần, được không ạ?”
Cô bé khóc nức nở, khiến tôi vô cùng đau lòng.
Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé.
“Em có ngốc không vậy? Việc của em là học tập cho tốt, cô không cần em trả lại tiền.”
“Với cả, hồi nãy em nói đúng lắm.”
“Phụ nữ không nhất thiết phải kết hôn sinh con.”
Trần Thủy Thanh trước mặt tết tóc bánh quai chèo, mang đôi giày vải cũ kỹ, trông mộc mạc, giản dị.
Tuy nhiên cô bé lại có tư tưởng tự do lạ thường.
“Em còn nhớ câu cô nói trong bài giảng không? Vạn vật cạnh tranh để được sống tự do.”
“Vạn vật đều có quyền tự do, thì cuộc đời người con gái đương nhiên cũng sẽ có vô vàn hy vọng.”
“Không ai có thể định nghĩa được bản thân em, em đừng sống theo mong muốn của người khác, dù đấy có là bố mẹ.”
“Trần Thủy Thanh, hãy luôn ghi nhớ những gì hôm nay em đã nói.”
Cô bé khựng lại một chốc, hơi chần chừ: “Mà…”
Sau đó, cô bé đưa tay vào túi tiền, lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm.
Tờ giấy đó vì bị chủ nhân vò nát nhừ nên khó có thể đọc được chữ viết trong đó nữa.
Trần Thủy Thanh gom hết vũ khí, hỏi tôi:
“Em thật sự có thể làm được đúng không?”
19
Đây là tờ thông báo tuyển phi công.
Thông báo cho biết năm nay sẽ đặc biệt tuyển nhận một nhóm phi công nữ.
Mặc dù số lượng tuyển dụng rất ít và điều kiện tuyển chọn vô cùng khắt khe, nhưng đây là cơ hội hiếm có trong mười năm đối với thành phố nhỏ này.
Thời gian tuyển chọn sẽ diễn ra vào nửa tháng sau.
Nói cách khác, nếu Trần Thủy Thanh vượt qua được kỳ thi tuyển chọn trong thời gian này, cô bé sẽ trở thành nữ phi công đầu tiên được nhận vào trường.
Tay tôi run run, không thể tin nổi những gì mình đang nhìn thấy.
Tôi lật đi lật lại tờ thông báo tuyển dụng nhiều lần.
“Trần Thủy Thanh, đây là cơ hội ngàn vàng, em nhất định phải tham gia.”
“Tin cô đi, em có thể làm được!”
“Cô giáo Tiểu Khương, vậy cô sẽ luôn bên cạnh em chứ?”
Nhờ có sự ủng hộ của tôi, ánh mắt Trần Thủy Thanh dần mất đi sự do dự, nhưng vẫn còn chút lo lắng.
Tôi gật đầu một cách nặng nề.
“Cô sẽ.”
—— Tôi sẽ dốc hết sức mình, dùng mọi khả năng có thể, cho dù phải đánh đổi bằng cả sinh mệnh.
Mẹ không biết rằng ở một chiều không gian khác, mẹ đã từng thành công một lần.
Dù thêm một lần nữa, việc tôi có thể làm, chỉ là thêu hoa trên gấm.
Chính mẹ đã tự mình đạt được thành tựu, chứ không phải ai khác.
Là Trần Thủy Thanh kiêu hãnh của tôi, mẹ không nên bị trói buộc bởi căn bếp, làm những việc nhà tầm thường.
Mẹ nên giống như bây giờ, trở thành một con chim tự do, bay đến bầu trời của riêng mình.
20
Trần Thủy Thanh chuyển đến ký túc xá dành cho giáo viên của trường tôi.
Ban ngày, chúng tôi cùng nhau đến trường học, buổi tối thì trò chuyện trên giường ngủ, tình bạn ngày càng thân thiết.
Trần Thủy Thanh thường xuyên kể cho tôi nghe về ba của mình, cũng chính là ông ngoại của tôi.
Ông ngoại là một người hoạt động trong lĩnh vực văn hóa, ham đọc sách, nhưng lại bị gia đình ép buộc cưới Hàn Thư Anh, một người phụ nữ mù chữ.
Hai người vốn không có tình cảm, lại không có tiếng nói chung, dẫn đến nhiều mâu thuẫn trong cuộc sống.
Ví dụ, Hàn Thư Anh cho rằng đọc sách là vô bổ, nên thường xuyên lén lút vứt bỏ sách của ông ngoại.
Hay như mỗi lần cãi nhau, Hàn Thư Anh đều đến đơn vị của ông ngoại gây rối, nói rằng ông ấy ngoại tình với phụ nữ khác, thậm chí còn chửi bới các đồng nghiệp nữ của ông.
Danh tiếng của ông ngoại bị hủy hoại hoàn toàn.
Mối quan hệ vợ chồng của ông ngoại và Hàn Thư Anh càng thêm rạn nứt, trong nhà không ai nói chuyện với ai.
Tuy nhiên bà ngoại không nhận ra vấn đề nằm ở bản thân mình.
Bà ta cho rằng, sau khi sinh con gái, chồng mới bắt đầu chán ghét mình.
Con gái chính là nguyên nhân khiến bà ta không hạnh phúc.
Vì vậy, bà ta tìm đủ mọi cách chữa bệnh theo phương pháp cổ truyền, chỉ mong có thể sinh thêm một người con trai, cũng thường xuyên cảm thấy Trần Thủy Thanh thật xui xẻo.
Ban đầu, bà ta chỉ mắng chửi Trần Thủy Thanh, sau lại dùng bạo lực thể xác để trừng phạt con gái, điều này trở thành chuyện thường ngày.
Hàn Thư Anh càng như vậy, ông ngoại càng cảm thấy áy náy.
Ông yêu thương con gái gấp bội phần.
Ông khuyến khích con gái đi học, mua cho con gái dụng cụ làm mô hình, còn lén lút mua cho con gái nhiều tạp chí về phi hành.
Nhờ vậy nên dù có sống dưới hoàn cảnh khó khăn, thành tích học tập của Trần Thủy Thanh vẫn có thể tốt như vậy.
Nghĩ kỹ lại, có lẽ là vì kiếp trước ông ngoại mất vì bệnh, mẹ không còn chỗ dựa, nên Hàn Thư Anh mới trở nên ngang ngược như vậy.
Tôi khẽ ho vài tiếng, ngắt lời cô bé:
“Lần sau gặp bố của em, nhớ dặn ông ấy đi khám sức khỏe.”
Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên của cuộc sống.
Mình không thể ngăn cản được, nhưng nếu có thể phòng ngừa trước, có lẽ mẹ sẽ được hưởng niềm vui thêm một chút.
Trần Thủy Thanh nở nụ cười bí ẩn với tôi.
“Cô giáo Tiểu Khương, đôi khi em thấy cô giống như một nhà tiên tri vậy.”
Ánh mắt của cô bé khiến tôi bỗng dưng lo lắng:
“Em nói gì vậy?”
“Thật ra, em đã biết tin tuyển dụng phi công từ lâu rồi, tuy nhiên em luôn do dự không biết có nên báo cho người nhà.”
“Em nghĩ là mẹ sẽ không đồng ý đâu.”
“Hôm đó cô có nói với em là đừng tin vào bất kỳ ai, nên em mới quyết định giấu chuyện này.”
“Với lại, rõ ràng là lần đầu gặp Trần Viêm, mà cô lại có thể biết chính xác tên của nó.”
Tôi hoảng hốt.
Hôm đó chắc chắn là tôi tức quá mất lý trí, mới có thể bật thốt lên tên của cậu.
Cô bé chớp đôi mắt to, gối đầu lên cánh tay.
“Có phải hồi nãy cô đang nhắc nhở cho em biết chuyện tương lai đúng không?”
Khi tôi cố vắt não, tìm một lý do.
Trần Thủy Thanh đã tinh nghịch chớp mắt:
“Cô Tiểu Khương là người đến từ tương lai đúng không?”