Người Mẹ Trần Thanh Thuỷ Của Tôi - Chương 1
1
“Ôi trời ơi, có người phụ nữ nhảy lầu kìa!”
“Khiếp quá, cái đầu của bà ấy như quả dưa hấu nát bét trên đất ấy…”
“Trẻ con không được nhìn, mau chạy đi báo người lớn!”
Dưới lầu bỗng chốc có rất đông người tập trung.
Tôi đeo cặp sách đi ngang qua, cũng không định chen vào hóng chuyện.
Cho đến khi nghe thấy câu nói:
“Hình như người nhảy lầu là một bác gái, nghe nói thiếu một ngón tay.”
Hai chân tôi như bị đóng đinh tại chỗ.
Vội vã đẩy đám đông, chen lấn lên hàng đầu tiên.
Trên mặt đất, một người phụ nữ đang nằm bất động trên vũng máu, được phủ bởi tấm vải trắng. Bàn tay phải lộ ra ngoài, có ngón út ngắn hơn so với bình thường.
Lúc đó, tôi mới tin rằng người nhảy lầu chính là mẹ mình.
Mẹ của tôi, bà Trần Thủy Thanh, đã qua đời ở tuổi bốn mươi tám.
Cuộc đời bà bình dị, lặng lẽ.
Chỉ có cái chết đột ngột này là ồn ào náo động.
2
Ngồi trước bàn thờ của mẹ, tôi dùng tay áo lau đi lau lại bức ảnh của bà.
Bức ảnh chụp mẹ thời trẻ.
Bà tết hai bím tóc bánh quai chèo, đôi mắt to hơi cong lên, hoàn toàn khác với hình ảnh hiện tại.
Đây là hình ảnh mẹ mà tôi chưa từng gặp qua.
Trong đầu tôi không ngừng hiện về cảnh cãi nhau với bà mấy ngày trước:
“Mẹ, con thật sự rất phiền.”
“Con đã vào đại học rồi, con đi chơi với ai cũng được, sao mẹ cứ lén lút theo con ra ngoài… Sao mẹ luôn như vậy?”
“Bạn bè con đều chê cười con có một cái đuôi đeo theo, con muốn chết quách đi cho rồi, mẹ có biết không!”
Lúc đó, mẹ tôi bỗng nhiên nổi giận.
Bà như biến thành một con người khác, lao tới bóp chặt cổ tôi, hai mắt đỏ ngầu, gào lên hỏi tôi sao còn không chết đi.
Tôi khóc lóc chạy ra khỏi nhà.
Nhưng tôi không ngờ rằng đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.
“Mẹ, con xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi, người chết thì không nghe thấy gì cả.”
Giọng bà ngoại lạnh lùng vang lên.
Bà ta dẫn theo một nhóm người, giơ tay ra, chỉ vào di ảnh mẹ tôi.
“Cả lũ các ngươi còn không mau dọn dẹp cái bàn thờ đen đủi này cho tôi!”
3
“Số tao khổ thật đó chứ, sinh ra một đứa con gái, từ nhỏ tới lớn chỉ thích cãi lời tao, tính tình cứng đầu thích phản nghịch với người trong nhà.”
“Mẹ mày bình thường tay chân vụng về, cứ thích cãi nhau với tao thì thôi đi, giờ tới nhảy lầu mà cũng chọn đúng hôm nay.”
Trên mặt bà ngoại không có tí buồn bã nào, chỉ tràn ngập chán ghét.
Giọng điệu của bà ta khiến tôi thấy rất khó chịu.
“Mặc kệ hôm nay là ngày gì, nhưng người chết là chuyện lớn.”
Tuy nhiên bà ngoại hoàn toàn không để ý đến tôi, bà ta tiếp tục nói:
“Hôm nay là ngày cậu mày lên chức.”
“Đơn vị mới của cậu mày có quy định, không được phép tổ chức tang lễ ở nơi công cộng. Mẹ mày đã đi rồi, cũng không thể vì vậy mà làm cậu mày mất việc đúng không?”
Lời nói này khiến tôi vô cùng tức giận.
Bà ngoại suốt đời chỉ biết cưng chiều đứa con trai út của mình.
Ngay cả khi con gái ruột tự sát, bà ta cũng chỉ nghĩ đến việc làm vậy sẽ chắn đường con trai út.
Tôi cảm thấy châm chọc, đáp trả bà ta:
“Chị gái qua đời mà còn không thèm đến nhìn mặt lấy một lần.”
“Loại em trai như vậy, cho mất việc cũng chả sao.”
Bà ngoại thấy thái độ kiên quyết của tôi, đành từ bỏ ý định đàm phán, trực tiếp cướp di ảnh của mẹ tôi.
Miệng bà ta còn chửi ầm ĩ:
“Đúng là đồ con hoang của con khốn kia, mày với mẹ mày ghê tởm, ích kỷ y như nhau!”
“Nó cố ý chết hôm nay, là định chống đối lại tao hay sao!”
“Chuyện năm đó, tao còn chưa nói gì, con nhóc chết tiệt kia đã dám hận tao trước rồi!”
“Mấy người phân xử giúp tôi xem, công việc kia nguy hiểm đến cỡ nào? Cả ngày bay trên trời, còn không bằng vào nhà máy làm công nhân.”
“Làm gì có thằng đàn ông nào chịu cưới một phi công nữ chứ? Nó có được ngày hôm nay, phần lớn là nhờ tôi.”
“À mà nhắc mới nhớ, nó định bỏ rơi gia đình, trốn đi hưởng thụ cuộc sống yên bình à, nó mơ đi!”
Cả người tôi như sôi lên vì tức giận.
“Bà nói cái gì?”
4
Bà ngoại lại tỏ ra đắc ý, bà ta xoa xoa eo.
“Năm đó Trần Thủy Thanh thi đỗ phi công, tao nhân lúc nó không chú ý cắn lỗ tai nó đó.”
“Sau đó, trước ngày nó đi kiểm tra sức khỏe, tao không yên tâm nên làm cho nó đứt một đốt ngón tay, từ đó về sau nó mới từ bỏ hoàn toàn.”
“Khương Tinh Vẫn, mày nên cảm ơn bà ngoại mới đúng. Nếu không có bà ngoại giữ mẹ mày lại, có lẽ bây giờ cũng không có mày.”
Bà ta hừ lạnh, như thể cho rằng tôi phải mang ơn bà ta.
Nhưng những lời nói của bà ngoại như sét đánh giữa trời quang.
Lần đầu tiên tôi biết mẹ tôi không phải tật nguyền bẩm sinh.
Từ khi tôi có ký ức, hình ảnh của bà dường như đã luôn như vậy.
Hóa ra, vành tai của bà bị tật, ngón tay của bà không duỗi thẳng được, tất cả đều là do bà ngoại cố tình gây ra.
Thậm chí bà chưa bao giờ kể cho tôi nghe về những chuyện thời trẻ của bà.
“Còn đứng ngơ ra đó làm gì! Mau động thủ!”
Bà ngoại quát lớn.
Cả đám họ hàng ùa lên, ném nhang đèn của mẹ tôi xuống đất, rồi giẫm đạp lên.
Còn tôi thì cố gắng bảo vệ di ảnh của mẹ, vội vàng cầm lấy một cây gậy:
“Mẹ nó, tôi liều mạng với các người…”
Bỗng nhiên tôi cảm thấy đau nhói ở sau gáy.
Hai mắt tôi tối sầm lại, ngất lịm đi.
5
“Reng —”
Tiếng chuông báo giờ vào lớp vang lên trong đêm tối, âm thanh thanh thoát lọt vào tai tôi.
“Cô giáo Tiểu Khương, cô tỉnh lại đi!”
“Mau! Mau đưa cô đến phòng y tế tìm giáo viên y tế!”
…
Có người lay lay cơ thể tôi.
Tôi choáng váng mở mắt ra.
Trước mặt là một nhóm học sinh.
Họ mặc đồng phục thể dục kiểu dáng đồng phục học sinh, đeo cặp sách trên vai, chân đi giày nhựa.
Thoạt nhìn, họ có chút giống học sinh cấp ba thời trước.
“Mọi người là ai?”
Vừa mở miệng, tôi lại thấy đau nhói ở sau gáy, rít một tiếng hít vào.
“Cô giáo Tiểu Khương, em là lớp trưởng mà, cô không nhớ em sao?”
Một học sinh nam sắp khóc đến nơi.
Cậu ấy đang nói gì vậy? Ai là cô giáo Tiểu Khương?
Tuy rằng tôi là sinh viên sư phạm, nhưng tôi vẫn chưa tốt nghiệp mà.
Tôi hoang mang lắc đầu.
Thấy vậy, lớp trưởng nghiêm túc hỏi các bạn học sinh khác:
“Ai đã đánh cô giáo mới đến thành như vậy! Mau ra xin lỗi!”
“Là Trần Thủy Thanh!”
“Bạn ấy dùng mô hình máy bay đánh, tớ thấy!”
Tất cả học sinh đều đồng loạt hướng về một phía.
Cái tên quen thuộc khiến tôi chấn động.
Tôi từ từ ngẩng đầu, nhìn về hướng đó.
Trần Thủy Thanh tết hai bím tóc bánh quai chèo, mắt to tròn, có chút lo lắng đứng im tại chỗ.
Rõ ràng đó là hình ảnh thời trẻ của bà, hay nói đúng hơn, là hình ảnh bà thời học sinh.
Lúc này, tôi bỗng muốn khóc.
Trần Thủy Thanh áy náy xin lỗi:
“Cô giáo Tiểu Khương, em xin lỗi.”
Tôi lao đến ôm chầm lấy bà.
“Mẹ, con xin lỗi ——!”
Tiếng nức nở vang vọng khắp hành lang.
“Mẹ, con sai rồi, con sẽ không bao giờ cãi nhau với mẹ nữa, hu hu hu…”
Cơ thể Trần Thủy Thanh trong vòng tay của tôi dần cứng lại.
Các bạn học sinh khác cũng dần im lặng.
Trần Thủy Thanh khó khăn quay sang lớp trưởng:
“Lớp trưởng.”
“Tớ nghĩ là mình đã đánh hỏng đầu cô giáo Tiểu Khương rồi, phải làm sao đây?”