Người Mẹ Thiên Vị Tái Sinh Rồi! - Chương 5
18
Ngày đi, mẹ đưa tôi đến ga tàu cao tốc, bà thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
“Hiểu Hiểu, bắt đầu từ học kỳ này trở đi, mỗi tháng mẹ cho con 5 ngàn tệ sinh hoạt phí.”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Mẹ, như vậy thì nhiều lắm!”
Tôi biểu thị cho tôi một ngàn rưỡi là hoàn toàn đủ xài rồi.
“Cho bao nhiêu là tâm ý của mẹ, dùng thế nào là chuyện của con. Con là một đứa trẻ hiểu chuyện, mạnh hơn em trai gấp trăm ngàn lần.”
Mẹ nói xong hai mắt đỏ lên, thì ra bà căn bản không phải là người không thích khóc.
Nhưng giữa mẹ con chúng tôi đã có mười tám năm xa cách và ghẻ lạnh, không phải chỉ hơn một tháng này là có thể lập tức tiêu trừ. Tôi không biết nên an ủi bà ấy như thế nào, hoặc là nói cái gì mới thích hợp, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể xấu hổ im lặng.
Mẹ nín khóc mỉm cười, lau nước mắt đẩy tôi vào trạm: “Được rồi được rồi, đi đi, Hiểu Hiểu, ở đại học phải chăm chỉ học tập, kết giao nhiều bạn bè, tận hưởng cuộc sống của chính con một cách trọn vẹn nhất nhé!”
“Đúng rồi, có chuyện gì, hoặc là bất cứ lúc nào nhớ nhà cứ gọi điện thoại cho mẹ, được không?”
Tôi mím môi, gật gật đầu.
Tàu cao tốc rời khỏi sân ga, cảnh sắc quen thuộc dần dần đi xa, nghĩ đến vừa rồi sau khi tôi vô tình quay đầu lại, nhìn thấy mẹ đang cố gắng kiễng chân thò cổ tìm tôi, nước mắt của tôi bỗng nhiên rơi xuống.
Lần trước rời nhà đến trường đại học cách xa ngàn dặm, trong lòng tôi chỉ có niềm vui vì được trốn .
Nhưng lúc này đây……
Thì ra, tôi vậy mà trong lúc bất tri bất giác lại nảy sinh cảm giác lưu luyến sao?
Lúc tôi lên năm ba đại học, Lâm Bân Bân thi đậu vào một trường đại học địa phương, cả nhà vô cùng vui sướng.
Ngay cả bà nội cũng không thể không thừa nhận hai năm nay nhờ có sự nghiêm khắc của mẹ, Lâm Bân Bân mới có thể thi đậu khoa chính quy. Mà tật xấu của Lâm Bân Bân, dưới sự hung hăng dạy dỗ của mẹ, đã sớm thu liễm.
Hai năm nay, mẹ bày mưu tính kế cho ba tôi, ở trong đơn vị nên chung hàng với ai, nên tặng quà cho ai, nên nghiêm túc biểu hiện với ai, sau khi ba tôi làm theo toàn bộ, trong vòng hai năm đã thăng lên ba cấp, đãi ngộ nước lên thì thuyền lên, miễn bàn có bao nhiêu thuận lợi.
Quan hệ giữa tôi và Lâm Bân Bân, hai năm nay cũng hòa hoãn không ít.
Mẹ luôn cố gắng hết sức truyền thụ cho nó: “Hiểu Hiểu là chị ruột của con, con có trách nhiệm bảo vệ chị gái không bị người khác bắt nạt, chờ mẹ và ba con không còn nữa, chị gái chính là người thân duy nhất còn lại trên đời này của con, con không tốt với chị gái thì con đối tốt với ai?”
19
Lúc sắp tốt nghiệp, ba tôi muốn tôi về quê, mẹ lại nói: “Hiểu Hiểu, con không cần phải lo lắng, con muốn về nhà mẹ ủng hộ con, con muốn đi nơi khác phát triển, mẹ cũng toàn lực ủng hộ con. Nếu tương lai con chuẩn bị phát triển ở thành phố nào, mẹ sẽ bán căn nhà năm đó mua cho con, dùng làm tiền mua nhà cho con.”
“Mẹ vô cùng hy vọng con có cuộc sống của riêng mình, nhìn con kết hôn, sinh con, xây dựng gia đình của riêng mình.”
“Mẹ còn phải yêu quý thân thể, chờ con sinh con, muốn mẹ trông con giúp con, mẹ nhất định không từ chối. Nếu con chê mẹ phiền, mẹ sẽ hỗ trợ tài chính cho con.”
Đầu bên kia điện thoại mẹ nói liên miên không ngớt, không biết sao từ chuyện tìm việc làm lại nói đến chuyện tôi sinh con, hốc mắt tôi bất tri bất giác đã ướt đẫm.
Bốn năm trước rời khỏi nhà để học đại học, tôi hạnh phúc vì đã rời xa ngôi nhà khiến tôi nghẹt thở.
Hôm nay khi sắp đến tốt nghiệp, tôi có thể đi được xa hơn, lại sinh ra cảm giác vô cùng không nỡ, muôn vàn vướng bận.
Tôi không có nhiều chí hướng, tôi lựa chọn về nhà, sau đó thuận lợi thi đậu công chức.
Mẹ cực kỳ vui vẻ, nói muốn đặt hơn mười bàn ở khách sạn năm sao thành phố, mở tiệc chiêu đãi người thân bạn bè để chúc mừng tôi, bị tôi lấy lý do phải khiêm tốn ngăn lại.
Sau khi quyết định công việc, mẹ liền thu xếp muốn tìm đối tượng cho tôi. Ba tôi không hiểu.
“Hiểu Hiểu mới bao nhiêu tuổi đâu, em gấp cái gì?”
Mẹ lại trách cứ ba cái gì cũng không hiểu.
“Đàn ông tốt bây giờ dễ bị c//ướp mất lắm! Hiểu Hiểu gặp được người tốt, trước hai năm, tính cách thích hợp thì kết hôn là vừa vặn. Rồi trước ba mươi tuổi sinh hai đứa con, sau đó em đến trông con giúp, Hiểu Hiểu chỉ cần chuyên tâm vào sự nghiệp là được rồi!”
Tôi nhịn không được xen vào: “Mẹ, con chỉ muốn sinh một đứa là đủ rồi…”
Mẹ không cần nghĩ ngợi: “Được! Một đứa cũng tốt! Con nói bao nhiêu thì bấy nhiêu!”
Ba tôi “chậc chậc chậc” lắc đầu.
“Mẹ con đây chính là cái gì nhỉ? Cái gì mà giới trẻ các con hay gọi đó, à, là nô lệ của con gái!”
Mẹ tôi vỗ tay ba tôi.
“Đừng ba hoa, chiều nay đã hẹn kiểm tra sức khỏe, anh đừng quên!”
Lúc này trong nhóm bỗng hiện lên một tin nhắn thoại, là Lâm Bân Bân gửi tới.
“Mẹ, con lại nhận được học bổng hạng ba rồi! 500 tệ, trời ạ! Con trai mẹ có tiền đồ rồi!”
Tôi gửi một like trong nhóm.
“Chị, sinh nhật chị không phải sắp đến rồi sao, em mua son môi cho chị được không?”
Mẹ trêu chọc.
“Thằng nhóc thối, quà sinh nhật con nói trước còn có ý nghĩa gì nữa?”
Ba mừng rỡ không thôi.
“Không sai không sai, con trai giống anh, có tài lớn thành đạt muộn!”
“Cái rắm mà tài lớn thành đạt muộn, vẫn là câu nói kia, tốt nghiệp xong tên nhóc này phải tự mình tìm công việc, tự phấn đấu mua nhà ở, đừng mơ tưởng vào việc ăn bám!”
“Em nhìn em xem, thật sự quá nghiêm khắc với Bân Bân, thằng bé được học bổng rất vui vẻ, em cứ nhất định phải nói lời này. Hơn nữa hiện tại có đứa nhỏ nào có thể dựa vào chính mình mua nhà chứ…”
Ba mẹ lại bắt đầu đấu võ mồm, sau giờ ngọ ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu đến trên người ấm áp, trong đầu tôi bỗng nhiên hiện lên một câu nói.
“Ánh mặt trời ấm áp, năm tháng tĩnh lặng.”
Đó là lý do tại sao tôi chọn về nhà.