Người mẹ Thánh Mẫu - Chương 4
7.
Ở đồn công an, mẹ tôi rất tức giận, tát tôi trước mặt mọi người:
“Chỉ là một trường đại học thôi, học trường nào mà không được? Nếu em họ mày đã muốn học ở Đại học Thanh Hoa thì để em ấy học đi. Mày còn dám báo cảnh sát?”
“Hai đứa là chị em họ, sao mày lại làm ra loại chuyện như vậy? Em họ là em gái mày, mày lại không lo nghĩ cho em gái mình sao? Tao thật sự không biết sao có thể sinh ra loại người vô lương tâm như mày!”
Mặt bị nghiêng sang một bên bởi cái tát của mẹ, những lời nói của mẹ làm tam quan của tôi về cuộc sống sụp đổ. Tôi nhìn mẹ với sự thất vọng tột độ, lòng tôi ngứa ngáy.
Tôi đưa tay ra tát mẹ một cái.
Bà ấy mở to mắt, sờ vào khuôn mặt của mình, sừng sờ nhìn tôi: “Tao là mẹ của mẹ, mày lại dám đánh tao, đồ bất hiếu!”
Tôi vuốt cái má đau nhức của mình, cười giễu cợt.
“Đúng vậy, tôi bất hiếu, chỉ có cháu trai cháu gái, người thân, bạn bè suốt ngày lợi dụng mẹ mới có hiếu thôi!”
“Mẹ cho họ vay tiền, cho họ nhà, làm trâu làm ngựa, như một thánh mẫu đáp ứng yêu cầu của họ, nhưng mẹ có biết ở sau lưng họ đối xử với mẹ như thế nào không?”
“Họ coi mẹ như một cái máy rút tiền miễn phí. Khi họ nhắc đến mẹ, họ gọi mẹ bằng một cái gì đó, chứ không bao giờ gọi bằng tên của mẹ. Tất cả họ đều gọi mẹ là một tên ngốc bệnh hoạn!”
“Mẹ nghĩ rằng những gì mẹ làm sẽ khiến họ nghĩ mẹ là người vị tha, tuyệt vời, tốt bụng, giàu tình cảm rồi tất cả sẽ ghi nhớ lòng tốt của mẹ sao? Mẹ mở mắt ra rồi nhìn cho rõ, không một ai biết ơn mẹ hết. Họ dùng những chiếc điện thoại di động đời mới nhất, mặc những bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền nhất, lái những chiếc xe ngầu nhất và sống trong những ngôi nhà đẹp nhất. Còn tôi? Tôi là con gái ruột của mẹ! Mẹ tặng nhà cho người khác, tôi phải ở trong một căn nhà cũ nát, mẹ cho vay hết tiền, tôi phải nhặt phế liệu rồi bán chúng để kiếm tiền tiêu vặt từ khi còn học cấp 2, tôi chưa bao giờ được mặc quần áo mới và chưa bao giờ có một bữa ăn đàng hoàng.”
“Mẹ luôn đưa đùi gà cho anh em họ hàng khi đi ăn. Khi đi mua sắm, tôi muốn mua một cây kem, mẹ nói con gái nên học cách sống tiết kiệm. Nhưng giây tiếp theo, mẹ lại mua hai chiếc dùi trống cho em họ tôi. Chỉ cần em họ thích đồ của tôi, bất kể thế nào, mẹ cũng sẽ đưa nó cho em ấy mà không thèm để ý đến cảm xúc của tôi. Bây giờ mẹ lại muốn lấy đi tương lai của tôi để đưa nó cho người không phải con ruột của mình?”
Mỗi lần tôi nói thêm một câu, tôi lại bước một bước về phía mẹ.
Bà ấy bị tôi ép từng bước một cho đến khi ngã xuống đất, rồi nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, bà há miệng kinh hãi, muốn phản bác tôi nhưng lại không biết phản bác ở chỗ nào.
Đôi mắt lạnh lùng của tôi liếc qua từng kẻ đạo đức giả đang đứng xung quanh. Họ đều không dám nhìn thẳng vào tôi.
Bởi vì trong thâm tâm họ biết rằng những gì tôi nói chính là những gì họ nghĩ.
Họ từ lâu đã lợi dụng mẹ tôi và coi bà như kẻ ngốc không cần báo đáp.
Mẹ tôi là người duy nhất không nhìn thấy.
Tôi không chấp nhận hòa giải, kiên quyết yêu cầu các đồng chí cảnh sát xử lý vụ việc này một cách nghiêm túc.
Tôi nắm chặt giấy thông báo nhập học trong tay, lần này, tôi sẽ không bao giờ cho phép ai lấy đi những gì thuộc về mình!
8.
Mẹ tôi quỳ xuống trước mặt tôi.
Bà ấy lớn tiếng buộc tội tôi.
“Tao là mẹ của mày, mày tàn nhẫn đến mức tống tao vào tù sao? Tao đã luôn làm việc chăm chỉ để nuôi mày, đồ vô tâm! Đó không phải chỉ là một tờ giấy báo nhập học rác rưởi thôi sao? Mày bị gì à?”
Mẹ tôi lao vào vòng tay bố, nước mắt lưng tròng.
“Ông mau nhìn xem con gái của mình giờ đã thành người như thế nào đi.”
Mẹ nghĩ rằng bố sẽ giúp mình. Nhưng lần này bà đã tính sai.
Bố tôi thất vọng nhìn mẹ, lạnh lùng hất tay bà ra và nói: “Ly hôn đi.”
Mẹ tôi choáng váng.
Mẹ nhìn bố với vẻ khó tin, miệng run run: “Ông nói gì vậy?” Bố nhìn tôi, tôi có thể thấy rõ đôi mắt phiếm hồng của ông ấy.
“Hãy để con bé yên, tôi không thể để bà hủy hoại con gái tôi nữa.”
Bố không quan tâm mẹ khóc lóc như thế nào mà nhất quyết đòi ly hôn.
Mẹ tôi về sống với cậu tôi, bà nói dù thế nào đi nữa bà cũng sẽ không bao giờ đồng ý ly hôn. Nhưng ba ngày trước phiên tòa, bà đến gặp bố.
Bà nói: “Ly hôn cũng được, nhưng ông phải rời khỏi nhà và con gái sẽ đi theo tôi.”
Bố tôi không đồng ý. Ông sẵn sàng rời khỏi nhà, nhưng tôi sẽ đi theo bố.
Hai người ly hôn trong cãi vã.
Buổi tối, tôi ra ngoài một mình để đi làm những công việc lặt vặt.
Mẹ tôi đến tìm tôi cùng với một người đàn ông.
Người đàn ông cao khoảng 1,6 mét, miệng nhọn và má khỉ, khuôn mặt lồi lõm và vẻ mặt nghiêm nghị.
Tôi nhận ra anh ta.
Anh ta là một người nổi tiếng ở làng bên và là họ hàng xa của mợ tôi. Anh ta 35 tuổi, chẳng làm được việc gì, suốt ngày ở làng lén lút trêu chọc mấy cô vợ trẻ của người khác.
Mẹ tôi hấp tấp kéo tôi lại và nói.
“Đến gặp anh Nhị Trụ của con đi. Anh Nhị Trụ của con cũng không dễ dàng chút nào. Anh ấy đã nhiều năm không tìm được vợ. Con hãy giúp anh ấy nhé. Hai con hãy hòa hợp trước, cùng nhau bồi dưỡng tình cảm. Từ giờ trở đi, anh ấy sẽ là chồng của con, con hiểu không?”
Tôi bùng nổ ngay tại chỗ. Đây không còn là thánh mẫu nữa mà là một kẻ bị bệnh tâm thần thực sự, loại bệnh cần phải nhập viện vĩnh viễn.
Anh ta không tìm được vợ thì liên quan gì đến tôi?
Tôi mới 18 tuổi, bà ấy lại muốn tôi cưới một gã 35 tuổi chưa có công việc!
Tôi thực sự muốn mở não bà ấy ra xem lượng nước Virgin Mary đã được đổ vào đó là bao nhiêu.
Tôi tức giận đến mức hét lên những lời như “Có kẻ bắt cóc”, “Có kẻ đang quấy rối”. Tôi thực sự sợ hãi trước một người mẹ như thế này.
Các đồng nghiệp đến không chế hai người họ, tôi cảm thấy rất thoải mái khi nhìn thấy mẹ và tên kia bị đè xuống đất rên rỉ vì đau đớn.
“Tao là mẹ của mày, đồ bất hiếu!”
“Nhìn xem, người phụ nữ này còn khẳng định mình là mẹ của tôi, một người mẹ thực sự sao có thể mang một tên côn đồ đến rồi ép con gái mình cưới hắn? Gọi cảnh sát đi.”
Mẹ đã đến đồn cảnh sát một lần, nghe tin mình lại sắp đến đồn cảnh sát, bà vội cầu xin: “Bây giờ mẹ đang ở nhà cậu của con, mẹ không thể gây rắc rối hay làm họ xấu hổ họ được, mẹ sai rồi, để mẹ đi đi.”
Tên kia chửi thề một cách tục tĩu, chung chung là hắn bực mình vì mẹ tôi không giữ lời hứa, thậm chí còn hét lên rằng khi về sẽ giải quyết chuyện này với mẹ tôi.
Vì đã có người sẽ giải quyết bà ấy nên tôi rất hài lòng.
Tôi nhờ đồng nghiệp thả hai người này ra, nhìn họ xấu hổ bỏ chạy, tôi thực sự bật cười.
Vài ngày sau, tôi kể lại chuyện này với bố. Bố tôi chạy đến nhà cậu tôi, kéo mẹ tôi ra ngoài và lần đầu tiên bố đánh mẹ.
Mẹ tôi vừa khóc vừa nói: “Họ đều là họ hàng, mẹ chỉ có ý tốt. Làm người sao lại vô tâm như vậy được?”
Vào ngày ra phán quyết ly hôn, tôi đã kể những điều này với thẩm phán.
Bố tôi đã đem chuyện mẹ tôi cho vay rất nhiều trong những năm qua ra, kiện những người vay tiền.
Tòa án ra lệnh họ phải trả lại trong vòng nửa tháng.
Tòa án phán quyết mẹ tôi phải rời khỏi nhà, thậm chí còn muốn ép bà vào bệnh viện tâm thần để điều trị nhưng bà không có tiền để vào đó.
Sau đó, câu chuyện về mẹ tôi bị tung lên mạng, mẹ tôi đã trở thành hình mẫu nổi tiếng của Madonna chỉ sau một đêm.
Từ đó, tôi không bao giờ gặp lại mẹ nữa, tôi nghe người khác nói rằng bà vẫn tỏa ra hào quang của thánh mẫu khắp nơi như trước. Bà bị lừa hết tiền, bị cậu đuổi ra khỏi nhà.
Và tôi đã đi học đại học.
Tôi nhìn thấy những khung cảnh mà tôi chưa từng thấy trước đây, gặp được nhiều người và đi theo một con đường hoàn toàn khác với kiếp trước.
Bố tôi cũng đã gặp được một người chân thành sống cùng ông và mọi chuyện dần trở nên tốt đẹp hơn.
[HẾT]