Người mẹ Thánh Mẫu - Chương 1
1.
Khi tôi tỉnh dậy, mẹ đang ngồi bên giường tôi, tẩy não tôi bằng những lời nói đầy chân thành.
Tôi biết.
Tôi được tái sinh, quay lại năm tôi 18 tuổi, thời gian đó tôi vừa thi đại học xong. Đó cũng là năm mà mẹ bắt tôi phải nghỉ học, đi làm trong nhà máy để kiếm tiền học phí cho em họ.
Năm nay, tôi được nhận vào Đại học Trùng Khánh với kết quả thi đại học xuất sắc, trong khi em họ tôi chỉ được nhận vào một trường cao đẳng địa phương.
Ba ngày trước, mợ tôi đến nhà tôi với vẻ mặt buồn bã. Mợ phàn nàn với mẹ tôi rằng nhà nghèo quá nên không có tiền cho em họ đi học. Mợ hỏi mẹ tôi có thể cho bà mượn một ít tiền không.
Mẹ tôi đồng ý không chút do dự.
Bố và tôi bất lực ngồi nhìn, cũng đã quá quen thuộc rồi.
Mỗi khi có người hỏi mẹ tôi vay tiền, mẹ đều đồng ý bất kể người đó là người thân hay bạn bè, hay người đó muốn vay bao nhiêu.
Khi bố tôi không đồng ý, mẹ sẽ nói: “Khi mọi người gặp khó khăn, họ đều là người thân, bạn bè của nhà mình, chúng ta nên giúp đỡ nếu có thể. Bây giờ chúng ta giúp đỡ họ, nếu có chuyện gì xảy ra với chúng ta trong tương lai, họ sẽ giúp lại chúng ta.”
Bà đưa tiền cho người khác mà bố tôi không hề hay biết, lúc đó bố tôi không còn cách nào khác là phải thỏa hiệp.
Chỉ là lần này gia đình tôi cũng không có tiền.
Tôi nghe bố tôi nói rằng mẹ đã cho vay tổng cộng hơn một triệu nhân dân tệ trong những năm qua, nhưng bà chỉ mới lấy lại được 100.000 nhân dân tệ.
Mẹ tôi nói người khác có thể không phải cố tình không muốn trả nợ, mà là họ thực sự chưa có tiền, tạm thời chưa trả được, nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, sao phải hối thúc người khác trả nợ? Làm vậy còn khiến mối quan hệ trở nên bất hoà.
Tôi nhìn lên trần nhà liên tục bị dột. Tự hỏi, gia đình chúng tôi thực sự không thiếu tiền ư?
Vì mẹ tôi đã luôn cho người khác vay tiền.
Thế nhưng, tôi chưa bao giờ mua một bộ quần áo mới trong suốt thời thơ ấu của mình.
Toàn bộ quần áo của tôi đều là quần áo cũ của bố mẹ đã được may lại size nhỏ hơn để tôi mặc, hoặc là mẹ tôi nhặt được rồi đem về giặt cho tôi mặc.
Mỗi khi nhìn những đứa trẻ khác mặc quần áo mới xinh đẹp, tôi lại ghen tị, nài nỉ mẹ mua cho.
Lúc đi mua mẹ tôi luôn nói: “Con là trẻ con, chỉ cần mặc quần áo bình thường có thể giữ ấm là được rồi. Con phải hình thành những thói quen tốt ngay từ khi còn nhỏ. Ghen tị với người khác là không tốt.”
Nhưng giây tiếp theo, mẹ sẽ mua những bộ quần áo hàng hiệu đẹp nhất, mới nhất cho anh em họ của tôi, rồi ăn một bữa cơm cảm ơn từ cậu mợ.
Những ngày nghỉ lễ, bố tôi dành dụm tiền rất lâu để mua rượu. Nếu không để ý, mẹ tôi sẽ đem rượu sang nhà họ hàng hay hàng xóm tặng mất.
Rõ ràng bố tôi là lãnh đạo trong đơn vị nhỏ, lương cũng không thấp.
Nhưng chiếc áo khoác ông đang mặc đã vá đi vá lại không biết bao nhiêu năm rồi, tôi chỉ nhớ rằng bố tôi đã mua chiếc áo khoác đó từ lúc tôi bắt đầu nhớ được.
Các đồng nghiệp bằng tuổi bố tôi đều đã mua ô tô, bố tôi hàng ngày lại chỉ có thể lái con xe điện ọp ẹp đi làm.
Nhưng cậu tôi, người luôn miệng nói rằng tiền bạc eo hẹp nên không có tiền để trả nợ cho nhà chúng tôi, đã mua một căn nhà trong thành phố và có vài chiếc ô tô trong gara.
Bốn năm trước, anh họ tôi lấy vợ nhưng chưa có nhà tân hôn nên cậu mợ đã đến nhờ mẹ tôi. Mẹ tôi vỗ tay trực tiếp chuyển quyền sở hữu căn nhà của chúng tôi cho anh họ.
Gia đình ba người chúng tôi phải chuyển về một ngôi nhà cũ nát đã bị bỏ hoang hơn mười năm.
Bây giờ đứa con thứ ba của anh họ tôi đã được một tháng tuổi, anh ấy thậm chí đã mua một căn nhà ở thành phố nhưng chưa bao giờ đề cập đến việc sẽ trả lại căn nhà cho chúng tôi.
2.
Mẹ đút cho tôi một ngụm cháo, tôi nhanh chóng bị kéo về thực tại.
Tôi nhìn mẹ đang nhẹ nhàng dỗ tôi ăn cháo, trong mắt lại chứa đầy vẻ giễu cợt.
Nếu tôi nhớ không lầm thì đây có lẽ là lần thứ hai mẹ đút cháo cho tôi một cách dịu dàng như vậy.
Lần trước là do Vương Đình nhà bên cạnh hút thuốc trong trường, bị cô giáo phát hiện tàn thuốc, sợ cô giáo phát hiện mình hút nên cậu ta đã đẩy tôi ra rồi nói là do tôi hút. Cậu ta đã quỳ xuống cầu xin mẹ tôi giúp đỡ.
Lúc đó, mẹ tôi nói: “Ồ, chuyện có gì đâu chứ, sao con không giúp Đình Đình? Đình Đình đã nói là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chỉ cần viết một lá thư xin lỗi thôi. Mẹ sẽ viết cho con.”
Nhưng mẹ không biết rằng, vì tôi nhận tội thay cho Vương Đình, mà tôi, vốn luôn là một học sinh ngoan trong lòng thầy cô, đã trở thành một học sinh sa đọa, hư hỏng, hay hút thuốc.
Tên tôi luôn có trong danh sách danh dự nhưng đây là lần đầu tiên tôi có tên trong danh sách kỷ luật.
Trước sự chứng kiến của hơn 3.000 học sinh trong trường, tôi phải đọc những lời cáo buộc không phải của mình, vừa đọc vừa khóc.
Và lần này.
Mẹ tôi đang cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ cơ hội học đại học, làm việc trong một nhà máy, chỉ để kiếm tiền học phí cho người em họ chỉ đỗ vào một trường cao đẳng nghề của tôi.
Hơn nữa, mẹ tôi có phải bị mù và điếc có chọn lọc không?
Mẹ không thấy là mợ, người nói rằng mình không có tiền để trả học phí cho con, đang cầm một chiếc điện thoại di động mẫu mới nhất và mang theo chiếc túi LV đắt tiền sao?
Rõ ràng mợ ấy chỉ muốn lợi dụng nhà chúng tôi mà thôi!
Mẹ vẫn đang cố gắng làm công tác tư tưởng cho tôi.
“Em họ của con nhỏ tuổi hơn con, con là chị, lo toan tiền học cho em gái mình là điều đương nhiên.”
“Hơn nữa, chẳng phải chỉ là một trường đại học thôi sao, không học đại học thì có sao đâu? Con thấy đấy, bố mẹ con không học đại học, hiện tại chúng ta sống cũng rất tốt, còn nuôi dạy con lớn như thế này.”
“Hơn nữa, nếu em họ của con được học hành đàng hoàng, sau khi tốt nghiệp có thể tìm được một công việc tốt, em ấy nhất định sẽ ghi nhớ những việc tốt mà con đã làm, chắc chắn sẽ không đối xử tệ với con. Các con là chị em họ, luôn có mối liên hệ vững chắc với nhau.”
“Mẹ con chỉ có một người em trai là cậu con, còn cậu của con chỉ có một người con, là em họ con. Nếu chúng ta không giúp họ thì ai sẽ giúp họ đây? Sau khi mẹ chet, mẹ cũng sẽ không xấu hổ khi gặp ông bà của con ở dưới hoàng tuyền.”
Mẹ tôi vừa nói vừa rơi nước mắt, như thể nếu tôi không đồng ý với mẹ sẽ là một đứa đầy tội lỗi.
Tôi cười thầm nói: “Mẹ ơi, sao mẹ không đi làm ở nhà máy để kiếm tiền học phí cho em họ? Mẹ đi làm kiếm tiền thì không những em họ của con được học đại học mà con cũng được học đại học.”
Mẹ tôi sửng sốt trước câu hỏi của tôi và có vẻ hơi bối rối.
Có lẽ mẹ chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ hỏi bà ấy câu hỏi này nên nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Chắc chắn mẹ nghĩ rằng tôi sẽ do dự một lát rồi đồng ý ngay.
Bà ấy lại có được danh tiếng tốt như một thánh mẫu
Ở kiếp trước, tôi đã làm theo lời mẹ.
Tôi không đến Đại học Trùng Khánh để báo danh. Thay vào đó, tôi nghe lời mẹ, vào một nhà máy điện tử do mợ tôi giới thiệu, làm việc quần quật suốt 5 năm.
Khi nhận được tiền lương hàng tháng, ngoại trừ 500 nhân dân tệ giữ lại để mua thức ăn, số tiền còn lại tôi gửi cho người em họ đang học đại học.
Tôi chăm chỉ làm việc để kiếm tiền nuôi em ấy nhưng em ấy lại dùng tiền đi ăn uống bên ngoài, đi bar hát karaoke với đàn ông, còn giả vờ làm một tiểu thư giàu có.
Khi tôi trở về nhà vào dịp Tết Nguyên Đán, mợ tôi thường giả bộ kể lể với vẻ mặt thương hại: “Cháu gái tôi đã nghỉ học khi còn nhỏ như vậy để đi làm. Thật đáng tiếc. Không giống như Tâm Tâm của chúng tôi được đi học đại học. Sau khi tốt nghiệp sẽ có được một công việc tốt.”
Lúc này, mẹ tôi sẽ nở một nụ cười thật tươi, gật gù đồng ý: “Đúng vậy, Tiểu Linh không giỏi giang bằng Tâm Tâm, chúng ta chỉ có thể trông chờ vào Tâm Tâm thôi.”
Nhưng kết quả là em họ tôi lại chỉ lo yêu đương, trượt rất nhiều môn ở trường trong ba năm liên tiếp, thậm chí còn không lấy được bằng tốt nghiệp. Cuối cùng, em ấy cũng vào làm ở một nhà máy như tôi, lại còn trơ trẽn c ướp tiền lương của tôi, rồi đ ẩy tôi xuống cầu thang để giet chet tôi.
Đời này tôi sẽ không bao giờ nghe bất cứ điều gì họ nói nữa!
Còn việc kiếm tiền học phí cho em họ, ai muốn thì tự đi mà làm.
Tôi không rảnh!
Mẹ tôi im lặng vài phút rồi nói: “Mẹ vẫn còn công việc của mình mà. Nếu mẹ vào làm ở nhà máy thì công việc hiện tại sẽ ra sao? Hơn nữa, mẹ đã già, việc trong nhà máy đều là việc chân tay nặng nhọc, mẹ không chịu nổi. Nào, con mới 18 tuổi, tuổi còn trẻ, con đi là hợp nhất.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ấy, lạnh lùng nói.
“Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy? Người ta nói phụ nữ 30 tuổi như hổ. Mẹ mới 38 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất. Bây giờ không đánh thì khi nào đánh?”
“Công việc hiện tại của mẹ chỉ được 2.800 tệ một tháng. Khi làm việc trong nhà máy, mẹ sẽ kiếm được ít nhất 5.000 hoặc 6.000 tệ một tháng! Bằng cách này, nếu mẹ đưa cho em họ 3.000 tệ một tháng để trang trải chi phí sinh hoạt, mẹ vẫn còn tới 3.000 tệ, tốt hơn công việc bây giờ của mẹ. Còn con dáng người lại nhỏ bé, chắc chắn không thể nhanh nhẹn bằng mẹ.”
“Hơn nữa, mẹ cũng chỉ có một đứa cháu gái, cậu mợ bình thường đối tốt với mẹ như vậy, mẹ không giúp họ, chắc họ sẽ thất vọng lắm.”
Nghe những lời tôi nói, ánh mắt mẹ chợt lóe lên, hình như mẹ có chút rung động.
Tôi lạnh lùng nhìn bà.
Lợi dụng người khác để thể hiện sự tốt bụng của mình thì có ích gì?
Chỉ có thánh mẫu tự mình trải nghiệm mới thú vị.
Nếu mẹ thích làm thánh mẫu đến vậy thì con sẽ để cho mẹ làm đủ!