Người Mẹ Giả Của Tôi - Chương 5
15
Tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Tiếng gõ cửa ngắn, dồn dập.
“Mở cửa ra! Đồ chet tiệt! Đồ chet tiệt! Thứ con gái hư! Đừng giả vờ không ở nhà, tao biết mày đang ở trong đó!
“A—” Tiếng khóc la từ bên ngoài truyền vào rõ mồn một: “Đồ vô ơn! Kiếm được tiền rồi thì không thèm ngó ngàng đến bố mẹ nữa hả?”
“Trời ơi! Ông trời ơi! Hãy nhìn xem đứa con bất hiếu này đi! Bố mẹ khổ cực nuôi lớn nó, giờ nó kiếm tiền được rồi thì không thèm nuôi bố mẹ nữa!”
Bên ngoài truyền đến những âm thanh hỗn loạn, hình như có người xúm lại xem. Ai ở bên ngoài vậy? Có phải đang tìm Triệu Điềm không?
Tôi từ từ mặc quần áo, định lại gần cửa xem thử. Nhưng ngay khi tôi đang mặc dở, đã nghe thấy tiếng “rầm rầm” đập cửa…
Khi cánh cửa bị xô tung ra, tôi vừa kịp xỏ giày xong.
Đối diện với tôi là một người đàn ông to cao, khoảng hơn năm mươi tuổi. Đằng sau ông ta là một người phụ nữ trạc tuổi, dáng vẻ hung dữ, rõ ràng tiếng chửi rủa vừa rồi chính là từ bà ta.
Người cuối cùng bước vào là một người đàn ông gầy gò, nhìn khoảng ba mươi tuổi. Người đàn ông lớn tuổi liếc tôi, trong mắt hiện lên chút bối rối: “… Cô là ai? Triệu Điềm đâu?”
Người phụ nữ ngay lập tức đổi giọng, giọng nói trở nên mềm mỏng, cố làm ra vẻ dễ chịu: “Xin lỗi nhé, chúng tôi tìm nhầm chỗ à? Nghe nói Triệu Điềm ở đây, nó là con gái của chúng tôi.”
“Ở đây không có ai tên Triệu Điềm cả.” Tôi trả lời: “Các người tìm nhầm chỗ rồi.”
Người đàn ông cười gượng gạo, ba người định lùi ra ngoài. Ông ta chỉ vào cánh cửa: “Xin lỗi nhé, cái cửa này…”
Ý là không định bồi thường.
Dĩ nhiên tôi cũng không dám bắt họ bồi thường. Với dáng vẻ này, tốt nhất là để họ đi càng nhanh càng tốt.
Tôi nín thở chờ họ rời đi. Nhưng không ngờ, người đàn ông ba mươi tuổi bỗng lùi lại vài bước, rồi lật lên cuốn <> trên bàn.
“Triệu Điềm!”
“Bố! Mẹ! Đây chính là nhà của con ranh Triệu Điềm!”
16
Nhà là gì?
Ngồi trong đồn cảnh sát, tôi tự hỏi. Là nơi có bố mẹ tôi, có Giang Nồng, cả ba người họ ngồi ăn cơm dưới ánh đèn vàng mờ, vui vẻ, đầm ấm sao?
Hay là căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô thành phố, nơi từng giam giữ Triệu Điềm hơn mười ngày, chỉ để cô ấy bỏ lỡ cơ hội nhập học cấp ba?
Nhà rốt cuộc là gì?
Không xa chỗ tôi, đôi vợ chồng kia đang cẩn thận chăm sóc cánh tay của “cậu con trai” ba mươi tuổi của họ, vừa xoa nhẹ vừa hỏi han xem có đau không.
Tôi nghĩ, đây chính là nhà.
Là nhà của anh trai Triệu Điềm, là nhà của Giang Nồng, nhưng không phải là nhà của tôi hay của cô ấy. Vậy nên, khi cảnh sát hỏi tên tôi, tôi nhất quyết không trả lời.
“Không phải…” Chú cảnh sát bất lực thở dài: “Dựa theo những gì cháu kể, trách nhiệm chính trong chuyện này không phải là của cháu. Cháu chỉ cần nói tên và thông tin liên lạc của phụ huynh, chú sẽ gọi người đến đón cháu về nhà.”
Tôi im lặng.
“Nhưng nếu cháu từ chối hợp tác…”
Tôi đã tự đưa mình vào đồn cảnh sát, nhưng tôi hoàn toàn không muốn để bố mẹ biết chuyện này.
Họ chỉ biết một người sẽ trách tôi phiền phức, một người khác thì cười khẩy với ánh mắt kiểu “Thấy chưa, dù bảo chúng tôi thiên vị, cuối cùng cô không phải vẫn tìm chúng tôi sao?”
Có lẽ, còn có một người nữa—Giang Nồng. Cô ta sẽ tỏ ra hả hê, cười nhạo tôi.
Dù vậy, tôi chỉ đơn giản muốn bảo vệ đồ đạc của Triệu Điềm.
Buổi sáng hôm ấy, sau khi xác định đây là căn phòng của Triệu Điềm, họ bắt đầu đập phá đồ đạc. Sau đó, họ lục tung giường cô ấy lên và tìm thấy một chiếc thẻ ngân hàng.
Khi thấy họ định nhét nó vào túi, tôi gần như theo phản xạ đoán được họ định làm gì. Tôi lao tới, cắn chặt tay người đàn ông!
Tôi không giữ lực, hắn giật mạnh tay theo bản năng.
“C//ướp! Có c//ướp!” Tôi nhân cơ hội giật lấy thẻ ngân hàng từ tay hắn, vừa chạy ra cửa vừa hét: “Mau báo cảnh sát! Có người đột nhập c//ướp tài sản!”
Trong đồn cảnh sát, cả hai bên đều khăng khăng ý mình. Tôi nói họ là những kẻ tr//ộm. Còn họ lại bảo tôi là kẻ lừa đảo, bằng không tại sao lại có một người lạ ở trong phòng con gái họ?
Khi chú cảnh sát hỏi tên tôi, tôi vẫn không nói.
Sự im lặng của tôi chỉ kết thúc khi Triệu Điềm xuất hiện. Cô ấy nhìn qua gia đình ba người nọ, sau đó quay sang tôi.
Cô ấy sẽ trách tôi xen vào chuyện của cô ấy sao? Cô ấy…
May thay, cô ấy bước về phía tôi.
“Cô bé tên là Hứa Yên,” cô ấy nói, “em gái tôi, tạm thời sống ở phòng thuê của tôi. Còn tôi là chủ căn phòng bị đạp cửa đó.”
“Họ là bố mẹ và anh trai tôi.”
Từ lúc đó, không ai còn lý do ở lại đồn cảnh sát nữa. Gia đình kia, lúc còn trong phòng trọ hung hăng bao nhiêu, giờ lại ngoan ngoãn bấy nhiêu. Nhưng sự ngoan ngoãn đó chỉ kéo dài đến khi ra khỏi cửa đồn cảnh sát.
Anh trai của Triệu Điềm chặn chúng tôi lại:
“Đưa tiền.” Hắn nói.
Ánh mắt hắn dán chặt vào túi áo tôi, trông như thể nếu không lấy được tiền thì sẽ không dừng lại. Tôi không quan tâm đến hắn, mà nhét chiếc thẻ ngân hàng vào tay Triệu Điềm.
Cô ấy nhìn anh trai mình với vẻ mặt vô cảm.
Lúc đó, đang là giờ tan ca buổi trưa, người qua lại trên đường khá đông. Bố mẹ Triệu Điềm liếc nhìn nhau, rồi ngay lập tức ngồi thụp xuống đất, kéo theo giọng quê nặng trịch: “Trời ơi! Trời cao đất dày ơi! Con tôi sao lại ra nông nỗi này?”
“Đứa con bất hiếu tên là Triệu Điềm!”
“Đừng khóc nữa,” Triệu Điềm lên tiếng, “cũng không cần phải gào lên. Tôi không phải loại người tử tế gì đâu, tiền cũng đừng hòng lấy được.”
Mẹ cô ấy toan khóc to hơn.
“Khóc tiếp đi,” cô nói, “tôi sẽ chạy tới nhà cô gái mà anh ta đang tính cưới, rồi khóc cho họ xem. Tôi sẽ nói, mẹ tôi suốt ngày đi ăn vạ người khác, cứ khóc là được việc, linh nghiệm lắm.”
“Tôi sẽ nói với họ rằng, mấy cô gái ngoan ngoãn tốt đẹp không nên lấy người nhà chúng tôi. Nếu lấy, không sinh được con trai thì chet, mà sinh con gái thì phải nuôi cả nhà. Tôi không sợ họ không tin, cứ để họ về làng hỏi thăm. Ai chẳng biết chuyện nhà mình?”
Mẹ cô ấy đứng dậy, tức giận chỉ trỏ: “Tao thấy mày đang ôn thi! Nếu mày dám không đưa tiền, tao chờ đến lúc mày thi đại học tìm mày!”
Bà ta tự tin đắc ý, như thể chờ Triệu Điềm nhượng bộ.
“Cũng được thôi,” Triệu Điềm đáp, “Dù sao tôi học thêm hai năm còn hơn học một năm mà thi trượt.”
“Mẹ, có chắc anh trai cũng đủ kiên nhẫn đợi không? Tôi nghe nói đàn ông đến bốn mươi tuổi vẫn có thể sinh con mà. Tôi thì chẳng sao cả, bởi vì cả đời này, tôi cũng sẽ không kết hôn đâu.”
17
Quay lại phòng trọ của Triệu Điềm, tôi muốn giúp cô ấy sửa cửa.
Nhưng cô ấy chỉ phẩy tay, đuổi tôi về giường:
“Biến biến biến! Lạnh chet rồi! Em mà bị lạnh đến nỗi bị thương, chẳng phải tôi phải mua thuốc chống lạnh cho em sao?”
Nghe lời cô ấy, tôi ngoan ngoãn bò lên giường.
Ở cửa, Triệu Điềm chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, sợ bẩn áo bông, vừa run rẩy vì lạnh, vừa cặm cụi đóng bản lề.
“May mà sửa được,” cô ấy nói, “nếu không ông chủ nhà keo kiệt kia lại đòi trừ tiền tôi.”
“Chủ nhà rất keo kiệt à?”
“Ừ.”
“Sao chị không chuyển đi?”
“Em ngốc à? Tuy ông ta keo kiệt, nhưng nhà này là rẻ nhất khu vực rồi.”
Khi tôi rảnh rỗi, tôi nằm trên giường giúp Triệu Điềm kiểm tra đáp án của các bài tập cô ấy làm.
“Sai nhiều thế này á!”
“Được thế là giỏi rồi, hiểu chưa?”
Hôm đó, Triệu Điềm sửa xong cửa trước khi trời tối. Khi nằm trên giường, cô ấy nhẹ nhàng nói với tôi: “Này, cảm ơn nhé.”
“Cảm ơn tôi mà gọi tôi là ‘này’?”
“Trong thẻ có 40,000 tệ,” cô nói, “là toàn bộ tiền tiết kiệm từ công việc làm thêm gần đây của tôi, dành cho học phí đại học.”
“Hứa Yên.” Cô ấy dường như đã nhìn thấu ý định của tôi, “Lúc đầu tôi là bất đắc dĩ. Em có thể ghét mẹ em, cũng có thể ghét bố em, nhưng bây giờ đừng cắt đứt với họ, đừng bỏ học. Bỏ học khổ lắm, thật sự rất khổ.”
18
Bảy ngày nhanh chóng trôi qua. Ngày thứ bảy, Triệu Điềm đi làm, tôi trở lại trường học.
Cô ấy nhét vào tay tôi hai trăm tệ. Vẫn là những đồng lẻ vụn vặt mà tôi đã đưa cô ấy trước đó.
“Đi mau,” cô ấy nói, “đừng quay lại nữa!”
Nhìn tôi chăm chăm vào số tiền trong tay, cô ấy giục: “Không lấy? Không lấy thì trả lại đây.”
“Muốn!” Tôi nhanh tay nhét tiền vào túi, cười toe toét: “Tôi đi đây! Cuối tuần tôi sẽ đến thăm chị!”
“Cút đi!” Cô ấy cười nhạo, “Đừng có đến nữa!”
Lâu thật lâu sau này, Triệu Điềm kể lại với tôi rằng, cô ấy đã chuẩn bị tâm lý cho việc sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.
Dù sao tôi cũng là một đứa trẻ thông minh. Cô ấy khuyên tôi về nhà, khuyên tôi xin lỗi bố mẹ, thì tôi chắc chắn sẽ nghe lời cô ấy. Vậy nên, cô ấy thực sự không ngờ rằng chúng tôi sẽ gặp lại nhanh như thế.
Khi tôi xuất hiện ở cổng trường, bố mẹ đã lao ra từ xa.
“Con đi đâu vậy?” Mẹ đẩy mạnh tôi một cái, rồi ôm chặt lấy tôi vào lòng, vừa khóc vừa trách: “Hứa Yên, đứa con vô tâm vô phế này! Làm sao mà mắng không được, đánh không được hả? Con đi đâu vậy chứ?”
Đây là lần đầu tiên bố tôi xuất hiện trước cổng trường tôi. Ông cúi đầu, né tránh ánh mắt tò mò của các bạn học đi ngang qua: “Được rồi, được rồi.”
Tôi đã từng nghĩ, giữa sự tồn tại của Giang Nồng, sự thiên vị của mẹ, và sự thờ ơ của bố, làm thế nào để khiến họ thực sự quan tâm tôi?
Thật ra, ban đầu tôi không hoàn toàn thua kém Giang Nồng.
Ngày Giang Nồng đến, tôi bị cảm nhẹ.
Tôi nằm trên chiếc giường tầng vừa được đổi, nhõng nhẽo với mẹ: “Mẹ, con muốn ngủ trên giường của con, con không quen cái giường này. Mẹ ơi, con mệt quá, mẹ, mẹ…”
Vừa gọi mẹ, tôi vừa khẽ khóc. Ngày hôm đó tôi sốt đến 38 độ, không phải quá cao, nhưng mẹ đã rất lo lắng.
Bà để bố đi đón Giang Nồng, còn bà thì ngồi cạnh tôi, không rời nửa bước. Nhưng sau này, mẹ ngày càng thiên vị Giang Nồng hơn.
Giang Nồng nhìn thấy món cánh gà Coca mà tôi thích, sẽ bất chợt rơi nước mắt.
Cô ta kể rằng mẹ ruột của cô ta khi còn sống cũng thích làm món cánh gà Coca này nhất.
Mẹ tôi, để tránh khiến Giang Nồng buồn lòng, đã không bao giờ làm món đó cho tôi nữa.
Khi Giang Nồng thấy mẹ ôm tôi, cô ta chỉ lặng lẽ không nói gì. Sau đó, mẹ rất ít khi thể hiện sự gần gũi đặc biệt với tôi trước mặt cô ta.
Tôi từng nghĩ, nếu tôi cũng tự làm tổn thương mình, nếu tôi giống như Giang Nồng, dùng mọi cách để thu hút sự chú ý của mẹ, thì trái tim của mẹ liệu có quay về với tôi không?
Có một đêm, tôi tắm nước lạnh cả buổi tối.
Tôi bị sốt cao, mẹ rất lo lắng. Nhưng ngày hôm sau, Giang Nồng cũng bị thương.
Mẹ ôm cô ta đi bệnh viện, còn tôi thắc mắc trong lòng: Tại sao chứ?
Tại sao tình thương của mẹ vốn dĩ thuộc về tôi, lại cần tôi tìm đủ mọi cách mới giành được một chút như vậy?
Giờ đây, khi đã từ bỏ việc cố ý làm tổn thương mình từ lâu, tôi mới nhận ra sự thật: Lời xưa không sai, “Đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo.”
Đáng tiếc là, tôi không còn là một đứa trẻ nữa, và cũng chẳng cần kẹo nữa.