Người Hầu Ngoan Ngoãn Muốn Tạo Phản - Chương 4
12
Ăn cơm xong, Tạ Lâm tìm thấy ít camera ẩn trong phòng .
Thậm chí trong phòng tắm cũng .
Sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cảm giác như xâm phạm.
Lấy điện thoại , tức giận chuẩn báo cảnh sát.
Tạ Lâm ngăn .
“Chúng hiện tại còn thông tin rõ ràng, đối phương ở trong bóng tối, tự ý báo cảnh sát sợ sẽ gây nguy hiểm cho em.”
“Chi bằng…… giao cho xử lý, điều tra.”
Người khi tức giận thì lý trí cho lắm.
Tôi suy nghĩ đến sơ hở trong lời của Tạ Lâm, mà là lo lắng cho sự an của ở trường.
“Đừng lo lắng, khi em tan học sẽ đến đón em .”
“Ở trường thì em cứ luôn ở bên cạnh Đồng Chân.”
Vì Tạ Lâm luôn lời , cũng tự nhiên giao chuyện cho .
Liên tục một tháng, còn nhận tin nhắn quấy rối nào nữa.
Vốn dĩ là vô tâm, mà đã quên mất chuyện .
Tôi trở về cuộc sống sai khiến Tạ Lâm như đây.
13
Tháng mười, giáo sư dạy môn Kinh tế Vi Mô xin nghỉ bệnh.
Giáo viên dạy thay mới đến, khi thấy ở hàng ghế đầu, mắt sáng lên.
“Bạn học Lê Thư?”
Tôi khỏi nghi hoặc.
“Cô quen mẹ em ?”
Trường đại học đang học, trùng hợp là trường cũ của mẹ , bà năm đó cũng là sinh viên của khoa Kinh tế.
Tính , mẹ cũng coi như là đàn chị trực hệ của , thầy cô cảm thấy quen mặt cũng gì lạ.
Giáo viên dạy thay là một vị giáo sư lớn tuổi, trông hiền hòa.
“Thì là con gái của cô .” Bà .
“Thì đã con gái .”
“Mẹ con khi còn trẻ là sinh viên ưu tú của khoa chúng , tính cách , sống hòa đồng với mọi , các thầy cô đều quý mến.”
Tôi đột nhiên nhớ điều gì đó, nhân lúc giờ giải lao, đến mặt giáo sư.
“Thưa cô, con hỏi một chút, cô biết mối tình đầu của mẹ con…… ạ?”
Vẻ mặt tò mò trong mắt bà giấu , lập tức cảm thấy đã hỏi đúng .
“Mối tình đầu …”
“Cô thật sự nhớ một .”
“Hình như tên là…… Mạnh Ngư.”
Đầu óc ong lên một tiếng.
Chẳng lẽ là trùng tên……
“Ồ, đúng . Cô còn ảnh chụp chung hồi đó.”
“Bọn họ , là bạn cùng phòng.”
“?”
Vừa bà lấy điện thoại mở album ảnh.
Nhìn thấy bức ảnh, đầu óc trống rỗng.
Ngoại trừ việc Mạnh Ngư lúc đó để tóc ngắn, mức độ giống của ngũ quan thể là lên đến 99%.
Mối tình đầu của mẹ …… là phụ nữ?
Còn là Mạnh Ngư?
Không nhớ rõ đã kết thúc một ngày học như thế nào, tâm trí rối bời.
Đến nỗi cuối cùng khi Đồng Chân mời cùng ăn nhậu ở quán bar, cũng đồng ý ngay.
Cô chút ngạc nhiên về sự dứt khoát của .
Thực chỉ là chút mông lung, lẽ uống rượu thể giúp khuây khỏa.
Vì lo lắng cho sự an của chúng , còn Hứa Giang Thụ và các bạn học khác cùng đến.
Trong phòng riêng, thì chơi trò chơi, thì trò chuyện.
Chỉ một buồn bã trong góc hết ly đến ly khác.
Mạnh Ngư là mối tình đầu của mẹ ?
Thật là hoang đường.
Ý là, mẹ cũng quá “bắt trend” .
Vậy Tạ Lâm là con trai của Mạnh Ngư…
Đầu óc sắp nổ tung .
Vốn dĩ tửu lượng , vài ly, ý thức của đã trở nên mơ hồ.
Tôi loạng choạng ngã Đồng Chân bên cạnh.
Hai tay sờ soạng lung tung cô .
“Cảm giác ở bên con gái là như thế nào…” Tôi lẩm bẩm.
Đồng Chân giật , vội vàng đỡ dậy.
“Má ơi! Cậu say tranh thủ chiếm tiện nghi của bà đây !”
“Mau gọi điện cho Tạ Lâm nhà đến đón về .”
“Bà đây là les nhé, trai còn cua đủ !”
“Tạ Lâm… hình như dễ sờ hơn…” Tôi mơ màng.
Tay của Đồng Chân sờ soạng , cuối cùng cũng lấy điện thoại.
Trước khi cô bấm số, đã ngăn cô .
“Không… đừng!”
“Anh là con trai của mối tình đầu của mẹ tớ, tớ cần đến đón!”
“Không cục cưng , đang gì ?” Giọng Đồng Chân đầy nghi hoặc.
“Cậu đưa tớ về nhà!”
Cô làm phiền đến mức bất lực.
“Chỉ còn cách cầm túi xách, kéo theo Hứa Giang Thụ, đưa về.”
Khi ở lầu nhà , Đồng Chân vốn đã uống ít rượu thì say xe nôn mửa.
“Đừng lo cho tớ, mau đưa về .” Đồng Chân xổm bên vệ đường.
Hứa Giang Thụ đau lòng cô một cái, đỡ lên lầu.
Khi cửa mở , đang say khướt dựa Hứa Giang Thụ.
Mà để trượt xuống, một tay nắm thành quyền đặt ở eo chống đỡ.
Theo ánh sáng trong phòng, qua, một gương mặt quen thuộc hiện mắt.
15
Còn đợi Hứa Giang Thụ gì, Tạ Lâm đã một tay kéo lòng, mạnh mẽ đóng cửa .
Lồng ngực rắn chắc đập khiến chút đau.
Lực nắm cổ tay của cũng mạnh hơn mấy phần, tản một luồng khí nguy hiểm.
Tôi bất mãn giãy giụa trong lòng .
“Đồ chó hoang! Anh làm đau ! Mau buông !”
Tôi từng thấy Tạ Lâm phản kháng, căn bản biết sức lớn như .
Anh một tay nhấc bổng lên, đến phòng, ném lên giường.
Tạ Lâm vẫn thay lễ phục , giống như tham gia hoạt động nào đó trở về.
Anh chậm rãi cởi dây lưng, trói hai tay lên đỉnh đầu.
Động tác nhẹ nhàng nhưng cho phép kháng cự.
Trong ánh mắt Tạ Lâm vẫn còn tức giận, khóe miệng cong lên, ghé tai nhẹ giọng : “Đại tiểu thư.”
“Chó hoang, thể lời chứ?”
Còn đợi trả lời, Tạ Lâm đã áp sát .
Trên môi lạnh lẽo, dùng sức cạy mở môi răng , cắn xé mạnh mẽ.
Tôi lúc thể thở .
Anh từ từ buông .
Dưới ánh đèn, đôi môi trở nên đặc biệt trong suốt.
Tôi hôn đến choáng váng.
Vốn dĩ vì rượu mà chút nóng bức, thấy cảnh tượng , mặt càng đỏ hơn.
Hoàn hồn giơ chân định đá .
Anh dễ dàng giữ chặt cổ chân , ngón tay cái vuốt ve lòng bàn tay, khiến ngứa ngáy.
Tạ Lâm từ từ kéo chân gần, cho đến khi dừng ở một chỗ.
Giọng khàn khàn: “Đại tiểu thư, đạp chỗ .”
……
16
Ngày hôm tỉnh dậy, đau đầu như búa bổ.
Muốn dậy, nhưng phát hiện thân thể thể động đậy.
Nhìn sang đang bên cạnh, tay vẫn còn đặt eo .
Tôi vô cùng hổ, giơ tay tát một cái.
Tạ Lâm tỉnh , hề một chút tức giận nào.
Ánh mắt dịu dàng như nước, chỉ là thân thể xích gần hơn.
Bàn tay eo rút , nắm lấy tay .
Kéo đến bên môi , nhẹ nhàng hôn lên.
“Đau ?”
“Có là mệt lắm , đại tiểu thư.”
Anh càng như , càng tức giận.
Chân hung hăng đá một cái.
“Đồ chó hoang, dám xâm phạm !”
“Tôi sẽ cho Giang Chính An báo cảnh sát bắt !”
Anh những tức giận mà còn .
“Đại tiểu thư nhớ ?”
Nhớ cái gì?
Tôi chỉ nhớ hôm qua Tạ Lâm hôn đến mức mềm nhũn, đó thì nhớ gì nữa.
Thấy nghi hoặc, tay Tạ Lâm ôm lấy eo .
Anh vùi đầu cổ , giọng điệu mềm nhũn.
“Là đại tiểu thư xâm phạm đấy chứ.”
“?”
“Sao thể?”
“Đại tiểu thư ôm , thích , rời , sức lực lớn.”
“?”
Tôi thật sự uống đến mất trí nhớ , tại một chút ấn tượng cũng .
“Tôi ghi âm đại tiểu thư ?”
“Đã sớm biết đại tiểu thư sẽ nhận, may mà đã giữ chứng cứ.”
Còn đợi trả lời, lấy điện thoại .
Bên trong truyền đến giọng của : “Đồ chó, ăn cơm ?”
“Sau chỉ thể là cún con độc quyền của , rõ !”
“Thích …”
“…”
Chưa mấy câu đã nổi nữa.
Vội vàng giật lấy điện thoại của , tắt máy.
Mặt càng nóng bừng hơn.
Tôi hình như thật sự chút thích .
Chỉ là ngoài miệng vẫn tha .
“Bổn tiểu thư dùng , đó là coi trọng !”
“Vâng.”
“Anh chỉ thể là vật sở hữu của !”
“Vâng.”
“…”
Bất kể gì, đều một mực đáp .