Người Giấy Trở Về - Chương 4
7
Tôi đi qua, một chưởng vỗ vào đầu của Văn Nhân. Một giây sau, Văn Nhân phun ra một cục giấy đen như mực, chật vật ngồi lết dưới đất.
Mà bên cạnh nàng là âm bài cung phụng Quỷ Đồng Tử.
Khối âm bài kia, cô ta đặt ở trong chiếc túi, lại không hiểu sao rơi xuống.
Tôi ngồi xổm xuống, ấn âm bài một cái, sau đó dùng âm thanh chỉ có hai người chúng tôi có thể nghe thấy: “Văn Nhân, tôi không cần mạng của cô, nhưng cô phải trả giá cho sự vô tri của mình.”
Nói xong tôi liền đứng lên, cũng không quản Văn Nhân rốt cuộc muốn nói cái gì.
Bình luận đã nổ tung.
[Chờ một chút, từ trên người Văn Nhân rơi xuống là vật gì?]
[Xem ra là một tấm bùa hộ mệnh.]
[Bùa cũng không sao, nhưng sao lại rơi ra. Túi của Văn Nhân không phải được bảo vệ sao?]
[Đó là âm bài.]
[Cái gì???]
[Là âm bài cung phụng Quỷ Đồng Tử hả? Trâu bò vậy.]
Tôi nhìn thoáng qua những người khác, chỉ chỉ Văn Nhân: “Anh đó đưa Văn ảnh hậu đến giường đi.”
Nam khách mời lúc trước vẫn ồn ào chỉ vào tôi lớn tiếng hỏi: “Cô làm gì chị Văn Nhân vậy hả?”
Tôi lạnh lùng quét mắt nhìn hắn: “Anh nghe không hiểu tiếng người, có thể trở về trường, không nên lãng phí thời gian của người khác.”
[Kiều Thần Ca cay nghiệt là bản năng sao?]
[Sao lại thế này, cô nói chuyện vẫn khó nghe như vậy sao?]
[Em gái này bây giờ mang tiếng xấu như vậy có liên quan gì đến miệng không? Nhưng cô ấy thực sự vừa là người Trung Quốc vừa là người phương Tây sao?]
[Làm gì có? Người trí cao nào lại thích nghiên cứu chiêm tinh hơn là bát tự cùng tử vi?]
Tôi lười quản bọn họ, trực tiếp xoay người trở về phòng khách.
Chú Trần đứng ở trong, hỏi tôi: “Tiểu thư định thế nào?”
Đáy mắt ta hiện lên vẻ lạnh lùng: “Văn Nhân tự tìm đường chết, huống hồ cô tà làm nhiều chuyện ác như vậy, cũng nên có báo ứng rồi.”
Ý cười trên mặt chú Trần mở rộng một chút, khuôn mặt người giấy cứng ngắc kéo lên vài nếp nhăn: “Tiểu thư không nhân từ nương tay là tốt rồi.”
8
Sáng sớm hôm sau, khi Văn Nhân đi ra khỏi phòng, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Một ngày trước, cô ta vẫn rạng rỡ, không có nếp nhăn trên khuôn mặt ở độ tuổi ba mươi và không có lỗ chân lông nào có thể nhìn thấy trên da.
So với thiếu nữ mười tám thì dáng vẻ còn tốt hơn.
Nhưng chỉ qua một đêm, cô ta đã già đi hơn mười tuổi.
Khóe mắt đầy nếp nhăn đuôi cá, con ngươi đục ngầu, lỗ chân lông, tàn nhang, mụn trứng cá đều toát ra.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, một câu cũng nói không nên lời.
[Tại sao có thể như vậy?]
[Cô ta hẳn là nuôi tiểu quỷ bị cắn trả, tiểu quỷ đấu không lại người giấy đã điểm mắt.]
[Tôi không tin, cô ấy tốt như vậy, làm sao có thể nuôi tiểu quỷ???]
[Đây nhất định là trang điểm, tổ tiết mục muốn cho chúng ta thấy hình ảnh khác biệt của Văn Nhân?]
[Các cậu không tin cũng không sao, cô ta xong rồi, chờ xem đi.]
Văn Nhân ngồi xuống trước bàn tổ tiết mục đưa tới, không dám nhìn ánh mắt của người khác, tay đều đang phát run.
Có người nhỏ giọng hỏi ta: “Kiều Thần Ca, cô thật sự Trung Tây kết hợp, tất cả đều biết sao?”
Tôi rốt cục không thể nhịn được nữa: “Đó không phải thiên văn, đó là Thất Chính Tứ Dư, đồ ngốc!”
[Mẹ nó, thật sự buồn cười…]
[Tôi thật sự là bị các người khiến cho không hiểu gì cả. Kiều Thần Ca là nghiên cứu Thất Chính Tứ Dư?]
[Nghe có chút trâu bò…]
Những người khác mơ hồ, tìm kiếm một chút mới biết được đây là cái gì, trên mặt đều hiện ra vẻ xấu hổ.
Chỉ có một nữ minh tinh hỏi tới tình trạng của Văn Nhân: “Cái kia… Ngày hôm qua, cô nói là người giấy trở về, người cản trở đều phải chết. Vậy… chị Văn Nhân có phải sẽ…”
Tôi liếc cô ấy, thản nhiên nói: “Chết thì sẽ không chết, nhưng muốn sống thật tốt cũng khó.”
Có người dường như nhớ tới cái gì, liền hỏi: “Chị Văn Nhân không phải là chủ cửa hiệu kia sao?”
Tôi cười nhạo một tiếng: “Cô ta không phải chủ, tôi mới là chủ.”
[Cái gì???]
[Lừa đảo à? Kiều Thần Ca là chủ cửa tiệm giấy? Vậy tại sao cô ta không nói sớm?]
[Nói sớm sẽ tin sao? Danh tiếng cô ấy vốn đã không tốt rồi.]
[Tôi cảm thấy Kiều Thần Ca hẳn là chủ tiệm giấy. Ngày đầu tiên, cô ấy đã nhắc nhở bọn họ, nhưng không ai tin.]
[Người xưa nói rất đúng a, lời thật thì chẳng ai thèm nghe. Đáng chết!]
Mấy vị khách mời đều sửng sốt, trên mặt đều không ai tin.
Lúc trước vẫn nam khách mời vẫn luôn nịnh nọt Văn Nhân đột nhiên làm khó dễ: “Nếu cô là chủ tiệm làm giấy kia thì tại sao không sớm cứu người ta?”
Tôi chậc một tiếng, buông ly sữa đậu nành trong tay xuống.
“Thứ nhất, tôi đã nhắc nhở các người, không chỉ một lần.”
“Thứ hai, Văn Nhân muốn dùng Quỷ đồng tử mà cô ta nuôi để hại tôi. Vì cái gì phải cứu cô ta?”
Một câu nói khiến cho sóng to gió lớn, trực tiếp lên hot search.
[Trước mặc kệ thật giả, Kiều Thần Ca thật biết mắng.]
[Vừa đến đã nói rồi, tôi công nhận cô ấy có nói.]
[Tôi nhớ tới, đêm hôm đó khi Kiều Thần Ca đề xuất ở phòng ngủ chính thì Văn Nhân có chút cao hứng.]
[Đừng bịa đặt nữa, chờ nhận thư luật sư đi.]
Những người khác cũng ngây ngẩn cả người, có người khó tin nói: “Kiều Thần Ca, cô đang nói cái gì vậy?”
Nam khách mời kia đuổi theo: “Cô bịa đặt đúng không? Chờ ăn cơm tù đi.”
Tôi thấy phiền muốn chết, nhìn thoáng qua ống kính, trực tiếp đánh một đòn chết.
“Cô ta ra mắt mười hai năm trước, lúc đó hai mươi tuổi. Năm đầu tiên ra mắt chỉ diễn vai nữ chính số 5, kết quả bốn nữ diễn viên trên cô ta, ba năm sau đều bởi vì đủ loại lý do mà rời khỏi giới giải trí, thậm chí còn có người bệnh ung thư qua đời. Mà cô ta, một đường phát triển không ngừng, thuận lợi không thể tưởng tượng nổi.”
“Lúc Văn Nhân hai mươi lăm tuổi, dáng người suy sụp dữ dội, kết quả ngày hôm sau liền hồi xuân, ngay cả đi tiêm trẻ hoá cũng không nhanh như vậy.”
[Tôi nhớ rõ chuyện này, lúc ấy Văn Nhân hai mươi lăm tuổi, nhìn như là ba mươi lăm tuổi.]
[Có hình không? Không phải là photoshop bịa đặt đấy chứ?]
[Có, có người đăng video lên weibo, đi xem đi.]
[Văn Nhân nuôi tiểu quỷ. Tôi có hiểu một chút. Chắc chắn luôn!]
Fan hâm mộ còn nhỏ tuổi, đối với quá khứ này không có ấn tượng lắm.
Tôi cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: “Về phần những chuyện khác, mọi người có thể tự mình lên mạng tìm kiếm. Tôi tin chắc là sẽ có nhắc qua, càng đào càng có nhiều chứng cứ.”
Một số ít người vẫn im lặng. Hiện tại, ngay cả những kẻ cố ý móc mỉa tôi cũng không thể nói được gì để phản bác.
Bị phớt lờ, Văn Nhân lên tiếng: “Kiều Thần Ca, cô ghen tị vì tôi nổi tiếng hơn, danh tiếng tốt hơn cô, đúng không?”
Tôi bưng sữa đậu nành lên uống một miếng: “Đừng tưởng rằng ai cũng giống như cô. Tôi không nổi tiếng bằng cô không phải vì cô đã cướp vận may của tôi sao? Văn Nhân, hỏi tiểu quỷ của cô đi, xem nó lấy gì từ chỗ tôi.”
Văn Nhân tức giận, ngay sau đó đứng lên: “Cô… cô dám… Cô dám dùng sát khí để che mắt!”
Tôi lạnh lùng nhìn về phía cô ta: “Văn Nhân, làm ác thì phải chuẩn bị tâm lý gặp báo ứng! Cho dù cô không đánh chủ ý lên người tôi thì cũng không trụ được mấy năm đâu.”
[Có ý gì? Kiều Thần Ca gặp vận xui là bởi vì Văn Nhân hại cô ta?]
[Không phải, chắc có nguyên nhân khác.]
Văn Nhân nhìn thấy hơi thở bình thường của tôi mà hỗn loạn, lập tức hỏi: “Vậy tại sao cô lại như thế này? Vận mệnh của cô tốt như vậy, tuyệt đối không thể!”
Tôi thương hại nhìn cô ta: “Văn Nhân, vì cái gì cô lại cho rằng người đứng sau hỗ trợ cho cô có thể nhìn thấy mệnh cách của tôi? Đừng quan tâm đến điều này. Ngược lại, tôi khuyên cô nên sớm quay đầu sám hối đi.”
9
Văn Nhân nổi điên. Cô ta bị đưa đến cho cơ quan có liên quan điều tra, mà danh tiếng của tôi trong một đêm đã trở mình.
Có người hỏi tôi có phải lần này sẽ trở nên nổi tiếng hay không, tôi trả lời: “Đơn giản là đến bảo vệ tài sản hợp pháp của tôi một chút thôi mà.”
Tiếp theo, tôi gửi thư riêng cho những người bị Văn Nhân hại, còn nói cho bọn họ biết, nếu như muốn phá giải, có thể liên lạc với tôi.
Những người này vận may bị Văn Nhân đoạt lấy nên gặp quá nhiều tai hoạ, cho dù tiểu quỷ bị tiêu diệt, Văn Nhân bị cắn trả đến chết thì may mắn cũng rất khó trở về với bọn họ.
Thật là trùng hợp, pháp mạch nhà tôi lại có thể làm được.
Tôi có thể dùng âm đức của Văn Nhân, bao gồm những thứ mà từ nhiều kiếp trước cô ta đã tích góp được để hỗ trợ cho những người bị hại này.
Người liên lạc với tôi rất nhiều, nhưng cũng có không ít người đã qua đời.
Những người này đem chuyện bị Văn Nhân làm hại đăng hết lên mạng. Hot search mười thì đã có tám cái liên quan Văn Nhân.
Không chỉ có Văn Nhân đoạt lấy vận may của họ, mà còn có chuyện cô ta đâm sau lưng, châm ngòi ly gián, sau đó thoát khỏi trách nhiệm.
Ban đầu, fan của Văn Nhân tìm tôi để nổi điên, gửi tin nhắn riêng nhục mạ tôi. Nhưng rất nhanh, bọn họ đã xoay chiều.
Người thứ ba, đại gia bao nuôi, quy tắc ngầm người mới… tầng tầng lớp lớp sự việc kéo đến.
Mà bản thân cô ta thì biến mất, không ai biết cô ta rốt cuộc đã đi đâu.
Tôi ngồi ở nhà bấm ngón tay tính toán, Văn Nhân đã không còn sống được mấy ngày nữa.
Cô ta tạo nghiệp quá nhiều, cắn trả sẽ vô cùng tàn độc, chắc chắn chỉ có chết, không thể nghi ngờ.
Mà người bình luận ngày đó trong buổi phát sóng trực tiếp cũng bị đào lên, là một tài khoản chưa từng tồn tại.
Cư dân mạng không biết đó là ai, nhưng tôi biết.
Là chú Trần.
Không có biện pháp, người giấy cũng thích lướt mạng, thích bình luận khi phát sóng trực tiếp.
Sau đó, rộ lên tin tức Văn Nhân đã chết. Nam khách mời kia kiên nhẫn nhờ người hỏi tôi: “Kiều đại sư, Kiều lão bản, cái mũi này của tôi, nếu loại bỏ thì có tốt hơn không? Tôi có chết không?”
-HẾT-