Người Giấy Trở Về - Chương 3
5
Cửa hiệu không lớn, trước cửa có hai đứa bé người giấy giữ cửa trông rất sống động, còn có hai con sư tử đá bằng giấy.
Có người “wow” một tiếng lại gần nhìn, quay đầu hỏi Văn Nhân: “Chị Văn Nhân, bình thường những thứ này bán bao nhiêu?”
Mặt Văn Nhân cứng đờ, người đàn ông nhanh chóng trả lời một con số, nữ khách mời nghe xong trợn to hai mắt: “Đắt như vậy? Nhưng đúng là ở ngoài chưa từng nhìn thấy người giấy nào chất lượng tốt như thế này.”
Cô gái vừa nói vừa muốn đưa tay sờ, lại đột nhiên thét chói tai một tiếng, bởi vì ánh mắt người giấy vốn nhìn thẳng phía trước, không biết từ lúc nào đã dừng lại trên mặt cô ấy.
Tôi nhắc nhở một câu: “Người giấy có linh, cô làm thế này coi như mạo phạm.”
Văn Nhân “aiyo” một tiếng: “Không sao, nể mặt tôi, không có vấn đề gì đâu.”
Văn Nhân cũng không phải là người không biết gì về huyền học, nhưng cô ta giống như đang cố ý dung túng những người này mạo phạm người giấy.
Tôi có chút tò mò, bấm ngón tay tính toán một chút, bừng tỉnh đại ngộ.
Hai nữ khách mời của tổ tiết mục này đều có vận may rất tốt, đã bị Văn Nhân chú ý.
Tôi ở trong lòng chậc một tiếng, thật đúng là lòng người tham lam.
[Hu hu hu, thật có cảm giác an toàn.]
[Cho dù có Văn Nhân cũng phải tôn kính một chút, mạo phạm sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của bản thân.]
[Nhân Nhân vừa nhìn đã biết đạo hạnh rất cao, còn có thể bảo vệ mọi người.]
[Cười chết đi được, nếu đây là đạo hạnh cao thì tôi đây chính là Ngọc Hoàng Đại Đế.]
[Antifan cút ra ngoài đi. Trình độ của anh là gì, có dám đi ra hai bước hay không?]
Tôi thấy không ai muốn nghe lời nhắc nhở của mình nên tôi cũng lười quản.
Nhắc nhở ta là nhắc nhở qua, về sau xuất hiện vấn đề gì, cũng không thể trách ta nha.
Vào trong tiệm, người giấy bên trong được đặt ở một bên, mà một bên khác thì đặt biệt thự lần trước tôi trở về đã làm xong.
Sắp xếp thì không có vấn đề gì, dù sao mỗi tuần đều sẽ có người cố định đến kiểm tra.
Mà tận cùng bên trong là một thần đường thờ tổ tiên của chúng tôi, cũng chính là ông cố của tôi một nghìn năm trước.
Văn Nhân dường như đã làm không ít bài tập, dẫn đầu đi lên, cung kính thắp ba nén nhang.
Còn kêu gọi những người khác cũng đến, đều dâng hương thể hiện sự cung kính.
Tôi lạnh lùng nhìn bóng lưng cô ta, chim tu hú chiếm tổ chim khách, còn nhảy đến trước mặt tổ sư nhà người ta tự xưng chủ nhân.
Thật sự là chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Cuối cùng, mọi người kết thúc cảnh này, Văn Ân nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Thần Ca, tôi biết tín ngưỡng tôn giáo của chúng ta khác nhau, nhưng tổ tiên của tôi sẽ không quan tâm, nếu cô đã tới đây, thì cũng nên đi lên thắp nhanh.”
Nửa phút sau, có người chỉ trích tôi, tôi mới từ từ nhấc chân bước tới: “Được rồi, tới cũng tới rồi.”
Nếu đã đến, thì đừng hòng rời đi.
Ba nén nhang đặt trên đỉnh đầu, sắc mặt Văn Nhân khó coi trong nháy mắt, miễn cưỡng nói: “Wow, động tác Thần Ca thật tiêu chuẩn, nhất định đã bái không ít?”
[Vẫn là Nhân Nhân thông minh, nhìn ra cô ta Trung Tây đều tin, cái nào cũng không thành kính.]
[Tôi còn muốn khen cô ta, kết quả chính là loại người như vậy.]
[Giả bộ cái gì chứ, tôi nhổ vào!]
Tôi đem ba nén nhang vững vàng cắm vào lư hương, nhìn về phía những người khác dâng hương, có chút chán ghét.
Một đám xui xẻo.
Sau đó Văn Nhân lại nói chút lịch sử về người giấy gì đó, nam diễn viên bên cạnh khen ngợi cô ta rất chuyên nghiệp.
Tôi nghe thấy buồn ngủ, đột nhiên bị thứ gì đó chọc vào.
Vừa cúi đầu, là con mèo bằng giấy lúc trước của tôi, vừa vặn ở ngay bên cạnh tôi.
Tôi thuận tay cầm lên đặt ở trên đầu gối, lập tức hấp dẫn ánh mắt của những người khác, ngay cả Văn Nhân đang chậm rãi mà nói văn hóa truyền thống cùng phong tục tập quán dân tộc cũng không ai thèm nghe.
“Trời ơi, con mèo bằng giấy. Thật đáng yêu, muốn nhìn một chút. Chị Văn Nhân, tôi có thể xem một chút không?”
Tôi nhìn chú mèo con, được, cái này có thể không chết.
Văn Nhân hiển nhiên cũng là lần đầu nhìn thấy, rất nhanh che giấu kinh ngạc, vừa cười vừa nói: “Được! Nhưng không thể cho cô được. Dù sao cũng không phải đồ dùng cho người sống.”
Tôi liếc cô ta một cái, đem con mèo bằng giấy cẩn thận đưa sang.
Có người hỏi: “Sao còn có mèo con bằng giấy?”
Văn Nhân cười giải thích: “Hiện tại mọi người đều thích mèo nhỏ chó nhỏ, nên nhu cầu này cũng cần được phục vụ.”
Tôi thầm nói: “Không, là bởi vì chú Trần và mấy chú khác thích mèo.”
6
Buổi chiều tôi kiếm cớ tự mình ra khỏi cửa, đến cửa hiệu đồ giấy.
Người anh họ đang ở cửa chờ tôi, vừa thấy tôi đi qua, vẻ mặt tươi cười.
Tôi không đợi gã mở miệng, trực tiếp nói: “Sáu mươi sáu vạn sáu, anh không sợ đây là tiền mua mạng của anh sao?”
Mặt người đàn ông cứng đờ một chút, sau đó lại rất nhanh chất đầy nụ cười: “Ôi, Tiểu Ca, em nói cái gì vậy? Cửa hàng giấy này một năm kiếm không được bao nhiêu, anh họ đang nghĩ cho em. Tiền này đều của em, anh họ chỉ lấy sáu vạn thôi.”nước chảy cũng không nhiều lắm, anh họ đây cũng là suy nghĩ thay em a, tiền này đại đầu thuộc về em, anh họ lấy sáu vạn là được.”
Tôi nửa cười nhìn gã: “Kiều Đại Tráng, năm ngoái vì sao cha anh bệnh nặng, anh không phải không nhớ sao? Rồi khi bà nội thay anh cướp tiệm, cuối cùng thế nào, anh cũng không nhớ rõ sao?”
Kiều Đại Tráng trong nháy mắt trắng mặt, hai chân run rẩy thành mì sợi.
Năm ngoái cha gã tống tiền tôi, nói nếu không chia cho ông ta thì sẽ đập nát cửa hàng giấy của tôi.
Ngày hôm sau, cha gã liền ngã xuống ruộng, sau lưng có một dấu bàn tay xanh đen.
Cuối cùng là bọn họ ba quỳ chín lạy, cầu xin tôi giải quyết.
Năm ngoái, bà nội tôi ép tôi đưa cửa hàng cho Kiều Đại Tráng, nói Kiều Đại Tráng là đàn ông duy nhất của Kiều gia, tất cả gia sản của Kiều gia đều là của gã.
Kết quả bà nội mới vừa ngồi trong tiệm, đứng lên đã thấy ma, vừa lăn vừa bò trở về liền bệnh nặng, cũng không dám nhắc tới chuyện này nữa.
Về phần tôi vì sao chọn Kiều Đại Tráng, là bởi vì gã chết cũng không thể trách tôi.
Sắc mặt Kiều Đại Tráng trắng bệch, môi gã mấp máy vài cái, quỳ xuống trước mặt tôi: “Người một nhà với nhau, xin cứu anh, đây là do anh tham tiền!”
Tôi đi vào, lau sạch tro trên lư hương, đốt ba nén nhang, sau đó ở trước bài vị tổ sư gia, nhẹ giọng nói: “Trở về chuẩn bị hậu sự đi.”
Nói xong, tôi cũng không để ý Kiều Đại Tráng ở sau lưng vừa hô vừa mắng tôi, rời đi.
Còn chưa vào sân, đã nghe thấy bên trong một trận gào khóc thảm thiết.
Tôi đi tới cửa sân, mới thấy rõ tình huống bên trong.
Bếp lò kia biến thành giấy, cơm trưa còn lại không cánh mà bay, chỉ còn lại mớ giấy lộn xộn.
Không chỉ bếp lò mà bàn ghế trong sân cũng biến thành giấy.
Con mèo bằng giấy kia, đã đổi tư thế ngồi xổm trên bàn giấy, không nhúc nhích nhìn bọn họ.
[A a a a! Cứu mạng! Thật dọa người! Đây là cái gì vậy???]
[Có phải hiệu quả của chương trình không?]
[Thật sự rất dọa người. Buổi tối, tổ tiết mục đừng có làm mấy trò này, được không?]
Tôi chậm rãi đi vào, nhìn lướt qua mọi thứ, hỏi:
“Mấy người đã làm gì vậy?”
Văn Nhân ngồi dưới đất một câu cũng không nói nên lời, đột nhiên đứng lên, quỳ trên mặt đất bắt đầu dập đầu rầm rầm: “Các vị người giấy lão gia, tôi chưa từng cầm qua bất cứ thứ gì của các người, xin buông tha cho tôi, cầu các người, buông tha tôi.”
[Ai có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra?]
[Nhân Nhân làm sao vậy, kịch bản cũng không cần nghiêm túc như vậy chứ? Đập đến đau lòng.]
Bình luận của người kia lại xuất hiện: [Người giấy quay lại, kẻ cản trở sẽ chết.]
Mái tóc mềm mại của cô ta đang rối tung, chiếc kẹp tóc rơi xuống đất, dính đầy tro của giấy cháy.
Ánh mắt của tôi dừng ở phía trên, sắc mặt biến đổi, lạnh lùng hỏi: “Cô đã làm cái gì?!”
Văn Nhân bị tôi hét tên lập tức giật mình, không trả lời, vẫn không ngừng lặp lại câu nói kia.
Ngược lại là một bên một cái nữ khách mời nhỏ giọng trả lời: “Chị… chị Văn Nhân vừa… vừa rồi nói ở cửa hiệu cho chúng tôi một cái để đốt cho người thân đã qua đời, nhưng không được nói ra ngoài, khi trở về thì…”
Dù cô ấy chưa nói xong nhưng tôi cũng biết toàn bộ câu chuyện.
Đương nhiên Văn Nhân không thể tự mình làm được, cô ta đã lấy mấy thứ mà tôi đã làm.
Đêm qua mặc dù nói là ba nữ khách mời ở cùng một phòng, nhưng địa vị của hai cô gái kia không bằng cô ta, cho nên họ rất hiểu chuyện mà nhường phòng cho cô ta.
Họ không biết trong gian phòng kia có đặt đồ vật tôi chuẩn bị cho người giấy quay lại.
Chính là ba con vật bằng giấy.
Nhưng Văn Ân muốn chết nên đã chọn con vật có tình tình tệ nhất trong số đó.
Cũng chính là con mèo trên mặt đất kia.
Tôi lạnh lùng nhìn Văn Nhân, phun ra tám chữ: “Người giấy hồi môn, cản trở phải chết.”
“Văn Nhân, tôi đã nhắc nhở cô.”
[Kiều Thần Ca có ý gì? Cô ta nói gì vậy?]
[Cậu tận mắt nhìn thấy bếp lò cùng bàn ghế biến thành giấy, còn nói đó là kịch bản sao? Văn Nhân chết chắc, thần tiên đều cứu không được.]
[Có phải Kiều Thần Ca hại không? Tôi biết ngay người này không phải thứ tốt lành gì.]
[Thôi đi, Kiều Thần Ca nhắc nhở mấy lần? Có ai nghe không?]
[Đây không phải là cửa hiệu giấy của Văn Nhân sao, tại sao lại như vậy?]