Người Duy Nhất Em Không Thể Chối Từ - Chương 3
8.
Trong phòng bệnh, bạn thân tôi hóng hớt: “Hai người quay lại với nhau rồi?”
Tôi: “Quay cái đầu cậu!”
Bạn thân: “Con nhóc này cậu được đó! Đời này của Chu Yến Lễ xem như thua trong tay cậu rồi!”
Tôi nghiến răng: “Cậu có hiểu tiếng người không thế!”
Vẻ mặt bạn thân tỏ vẻ mình hiểu rõ mọi chuyện: “Chuyện của hai người ở trên hotsearch cả một ngày, cậu không thừa nhận cũng vô dụng!”
Nói rồi cô ấy đưa điện thoại cho tôi xem.
Tôi nhấn vào hotsearch.
Sau khi tôi hôn mê, Chu Yến Lễ lo lắng ôm tôi, hai mắt đỏ hồng, hai tay run rẩy, khác hoàn toàn với dáng vẻ lạnh lùng bình thường.
Không hiểu sao trái tim tôi như bị ai đó siết lại.
Cô ấy hưng phấn nói: “Cậu biết gì không? Dáng vẻ của Chu Yến Lễ sau khi cậu gặp chuyện giống như nếu cậu có việc thật thì anh ấy sẽ chôn tất cả mọi người đi cùng vậy!”
“Con nhóc cậu đúng là tu tám đời mới gặp được Chu Yến Lễ yêu cậu như vậy!”
Khu bình luận cũng ồn ào náo nhiệt.
[Người quen ảnh đế Chu đều biết lúc quay phim anh bị gãy hai cái xương sườn cũng không thèm nhíu mày. Đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ này của anh ấy, thật lo lắng!]
[Hóa ra dáng vẻ khi yêu một người của ảnh đế sẽ như thế này!]
[Chương trình sẽ không mắc phải sai lầm cấp thấp như thế này, chắc chắn là có người dở trò.]
[Đồng ý, đề nghị chương trình điều tra thật nghiêm!]
…
Tôi nhìn phần bình luận, cũng cảm thấy kì quái.
Chuyện tôi dị ứng xoài cả giới gần như đều biết, chương trình chắc chắn không thể phạm phải sai lầm cấp thấp này!
Lúc đang thắc mắc, bạn thân tôi đột nhiên kích động: “Lâm Noãn, cậu mau xem Weibo của Trình Thanh Thanh đi!”
Tôi mở Weibo ra nhìn.
Vừa nhìn đã ngẩn ra, là Trình Thanh Thanh xin lỗi.
Hóa ra là cô ta giở trò?
Qua bài đăng trên Weibo của cô ta, tôi hiểu đại khái được chân tướng.
Đơn giản mà nói thì người phụ nữ xấu xa Trình Thanh Thanh biết tôi bị dị ứng xoài, sau đó cố ý nói bếp làm bánh ngọt vị xoài, nói là cô ta muốn ăn.
Kết quả lúc sau cô ta cầm nhầm.
Có điên tôi mới tin cô ta!
Rõ ràng là cô ta cố ý cầm sai!
Cô ta cũng lợi hại đấy, xảy ra chuyện thì nói là cầm sai, cho dù bị điều tra cũng có thể dùng dăm ba câu là có thể phủ tội sạch sẽ.
Nhưng cũng may cư dân mạng không phải đồ ngốc.
[Đúng là trùng hợp thật đấy, người ta mở cửa thì đúng lúc cô đến tận nhà!]
[Lời này quỷ nghe còn lắc đầu dựng ngón cái cho cô đấy, cô ngầu thật!]
[Phan Kim Liên phải đến gọi cô là đàn chị, nói sư tỷ, tỷ thật lợi hại!]
[Đâu chỉ thế, Trần Thế Mỹ có khi cũng phải ra dập đầu với cô đấy, gọi cô là người trong nghề!]
…
Lúc đầu tôi rất giận nhưng đọc bình luận lại không nhịn được mà vui vẻ.
Cư dân mạng đúng là đỉnh thật!
Còn tôi, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Weibo đã tăng lên hơn trăm vạn fan hâm mộ.
Mà bên dưới mỗi bài đăng của tôi, toàn bộ bình luận của antifan đều mất.
Đổi lại là hàng vạn bình luận chúc tôi sớm bình phục.
Trình Thanh Thanh lại không may mắn như vậy, vì chuyện này đã phá hỏng thiết lập trước kia của cô ta.
Cũng hụt đi rất nhiều fan hâm mộ.
Chương trình cũng hủy hợp đồng của cô ta.
9.
Ở bệnh viện ba ngày nốt đỏ trên người tôi mới lặn đi.
Những nơi bị cào rách trên mặt cũng chưa lành.
Mỗi tối lúc Chu Yến Lễ bôi thuốc cho tôi đều như đang diễn một trận đại chiến thế kỷ.
Giọng anh khàn khàn: “Chị, nơi này đỏ hết rồi, có đau không?”
“Em nhẹ một chút nhé?”
“Nhẹ quá không có hiệu quả thì sao?”
“Em dùng sức thì chị có chịu được không?”
Y tá đi ngang qua cửa đã không cảm thấy kinh ngạc, thỉnh thoảng đi ngang qua còn nói vài câu: “Người tuổi trẻ bây giờ đúng là, bôi thuốc cũng có thể chơi như vậy, bội phục, bội phục!”
Tôi tức đến mức nghiến răng: “Chu Yến Lễ, cậu bôi thuốc nhất định phải nói mập mờ như vậy sao?”
Chu Yến Lễ vô tội: “Người có tư tưởng không trong sáng nghĩ gì cũng không trong sáng!”
Tôi: “…”
Đạo lí này hay đấy, tôi không thể phản bác được.
10.
Ngày xuất viện, tôi nhân lúc Chu Yến Lễ không phát hiện mà lén chạy.
Đừng hỏi, hỏi thì tôi xin trả lời là vì tôi không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Bạn thân cũng hiểu được tâm trạng lúc này của tôi, cô ấy đề nghị tôi ra ngoài giải sầu cùng mình.
Thần tượng bạn thân tôi thích nhất là Ngụy Chi Khiêm.
Cô ấy mua vé xe đưa tôi đi xem concert của Ngụy Chi Khiêm ngay trong đêm.
Nơi tổ chức concert rất náo nhiệt, tiếng người ồn ào.
Rõ ràng xung quanh đầy tiếng ồn nhưng không hiểu sao tôi lại nhớ đến Chu Yến Lễ.
Cho dù anh ở trên hay dưới sân khấu, lúc nào cũng là dáng vẻ lạnh nhạt không tranh quyền thế, cảm giác như không hợp với thế giới này.
Trong đầu lại hiện ra cảnh tôi uống say rồi lao thẳng vào Chu Yến Lễ.
Còn cả dáng vẻ Chu Yến Lễ đỏ mắt ôm lấy tôi…
Các cảm xúc đan xen vào với nhau khiến trái tim đang bình tĩnh của tôi run lên.
Bạn thân thấy tôi ngẩn ra thì đề nghị đi về giữa concert.
Kết quả vừa đi được một nửa, Ngụy Chi Khiêm ở trên sân khấu đột nhiên chuyển camera về phía tôi và bạn thân.
Giọng anh ấy vang vọng khắp nơi.
“Hai người kia vội vàng đi như vậy sao? Nói hai người đó, hai cô gái kia!”
“Sao vậy? Vội về nhà sao? Về chỗ ngồi xuống!”
“Nghe xong bài này rồi đi không được sao? Chút mặt mũi này cũng không cho?”
Tôi và bạn thân lập tức cứng người, liếc mắt nhìn nhau rồi chạy nhanh hơn.
Ngụy Chi Khiêm ở trên sân khấu không ngừng nói: “Chạy nhanh như vậy có phải là vì buồn đi vệ sinh không?”
“Ái chà, còn cầm lá cây để che mặt?”
“Này, là đào phạm nha!”
Mọi người ơi, ai hiểu thấu được đây!
Tôi xấu hổ đến mức dùng đầu ngón chân cũng có thể kéo được cả trái đất!
Concert của Ngụy Chi Khiêm quả nhiên không giống người khác!
Tôi thề, lần sau tôi đến rồi cũng không dám nửa đường chạy đi nữa!
Ống kính này không quay tôi không được sao?
Người đi xem concert thấy cảnh này xong cũng không nhịn được mà quay lại rồi đăng lên mạng.
Chưa đến mười phút, nhân vật chính trong video đã bị nhận ra là tôi.
Khu bình luận ồn ào.
[Cười chết tôi, Lâm Noãn, sao cô vừa xuất viện đã tấu hề rồi? Nhìn anh Tiết nhà chúng tôi tức giận kìa!]
[Lâm Noãn, cô chạy đi xem concert của anh Tiết, ảnh đế Chu không biết đúng không?]
[Tôi còn đang nghĩ, mẹ ơi, ai mà lại chạy nhanh thế, kết quả lại là Lâm Noãn, tôi lập tức cảm thấy chuyện này cũng bình thường mà thôi!]
[Ha ha ha, lúc trước sao tôi không phát hiện ra Lâm Noãn lại đáng yêu như vậy chứ? Còn cầm lá cây che mặt? Là sợ chúng ta thấy hay sợ ảnh đế Chu nhà chúng ta thấy vậy?]
[Nhìn cô ấy chạy nhanh thế tôi lại thấy yên tâm, xem ra sức khỏe khôi phục rất ổn!]
Việc này nhanh chóng lên hot search, không cần phải nói, chắc chắn Chu Yến Lễ cũng thấy!
11.
Tôi biết Chu Yến Lễ sẽ đến tìm tôi, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Tôi và bạn thân vừa xuống xe đã thấy Chu Yến Lễ đứng trước chung cư.
Ánh mắt anh nguy hiểm, khóe miệng hơi nhếch lên, đi từng bước về phía chúng tôi, không ngờ lúc này tôi lại cảm thấy anh có chút lưu manh giả danh tri thức.
Có lẽ do khí thế của anh đã cường đại, tôi và bạn thân không khỏi nuốt nước bọt.
Lúc tôi đang do dự nên giải thích với anh như thế nào, bạn thân tôi đột nhiên đẩy tôi một cái, trực tiếp đẩy tôi vào trong lòng anh.
Còn cô ấy thì co chân chạy: “Vợ chồng trẻ hai người tự giải quyết chuyện của mình đi, mẹ mình gọi mình về ăn cơm!”
Ăn cơm cái đầu nhà cậu!
Mẹ cô ấy đang đi du lịch nước ngoài, cô ấy ăn cơm xuyên quốc gia sao?
Ai tôi cũng có thể dựa vào, trừ bạn thân đào hố này của tôi ra!
Chu Yến Lễ lạnh lùng ôm tôi, tôi theo bản năng rùng mình một cái.
Chu Yến Lễ cười khẽ: “Chị, chị run cái gì? Không phải lúc xem concert chạy nhanh lắm sao?”
Tôi biết mà, chắc chắn anh đã thấy hotsearch!
Lúc đang không biết làm sao, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện lời Chu Yến Lễ thuở thiếu niên từng nói.
“Chị, em rất dễ dỗ!”
“Sau này chỉ cần em tức giận, chị hôn em một cái là được, em sẽ tha thứ cho chị!”
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi kéo lấy cà vạt của Chu Yến Lễ rồi kiễng chân hôn lên môi anh.
Trong giây phút đó, tôi nhìn thấy khuôn mặt Chu Yến Lễ dần đỏ lên, ánh mắt cũng từ kinh ngạc đến kinh hỉ, sau đó là cảm xúc gì đó tôi không biết.
Hôn xong tôi đã thấy hối hận!
Vừa định lùi về sau, Chu Yến Lễ đã giữ eo tôi lại hôn sâu hơn.
Cho đến khi tôi không thể thở nổi anh mới buông ra.
Lúc này đôi mắt đen láy của anh ngập sự nguy hiểm, môi đỏ bừng, nhìn như một con diễm quỷ vừa được ăn uống no đủ.
Giọng anh khàn khàn, vây tôi lại giữa mình và cây: “Chị, chơi đùa xong không muốn chịu trách nhiệm sao?”
“Lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng thế?”
Anh bực bội nới lỏng cà vạt, cởi hai cúc áo trên cùng, cúi đầu nhìn tôi: “Nhưng mà chị, lần này chị chạy không thoát đâu.”
Tôi khóc không ra nước mắt: “Chị không muốn chạy…”
Anh nhìn tôi không chút tin tưởng, lên án nói: “Vậy vì sao lúc trước chị ngủ với em xong không chịu trách nhiệm, ngày hôm sau còn chạy luôn?”
Tôi chột dạ nói: “Ngoài ý muốn!”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Chuyện ngoài ý muốn xảy ra với chị đúng là không ít nha!”
Nhắc đến chuyện năm đó, tôi lại thấy chột dạ.