Phần 2 - Người Dọn Dẹp Kích Hoạt Nhầm Phó Bản - Chương 4
Khi chuẩn bị quay lại giường, tôi thấy lạnh nên lại lấy áo khoác về.
Nghĩ thầm: “Thể chất của má Ngô yếu kém, muốn hỗ trợ cô cũng không được, có tâm mà không có lực, giữ mạng mình là quan trọng nhất.”
Cuối cùng tôi nghĩ lại, rồi dựa vào cô ta, như vậy cả hai sẽ ấm áp hơn chút.
“Chào buổi sáng.”
Tiếng của Tiểu Trương vang lên: “Mặt trời chiếu đến mông rồi, má Ngô mau dậy đi.”
Tôi mơ màng nói: “Tôi sao lại không ở trên giường…”
Nói xong mới nhận ra rằng mình thực sự đang ở trên giường.
Tôi vỗ vỗ đầu, chẳng lẽ tối qua tôi mất trí nhớ, mà tôi cũng đâu có chứng mộng du, sao lại lên giường thế này?
Tiểu Trương nói: “Má Ngô, chị nên giảm cân đi, nặng chết đi được, tôi phải tốn không ít sức mới kéo được chị lên giường đấy.”
Tôi nhìn cô ấy, há miệng ra.
Cô ấy nói: “Đừng nói mấy lời xạo ke biện hộ nữa. Nhóm người chơi này đã phát hiện ra tôi là nữ thần tế lễ rồi. Dự đoán là họ sẽ sớm tập trung chú ý vào chúng ta, má Ngô, chị phải luôn cẩn thận đấy.”
Tôi gật đầu, cảm nhận sâu sắc rằng làm BOSS cũng không phải là chuyện dễ dàng, phải liên tục đấu trí đấu dũng với người chơi.
Cũng đúng thôi, nếu BOSS chỉ cần thấy ai không thuận mắt là giết ngay, thì trò chơi này không thể chơi nổi nữa.
Khi mặt trời lên cao, quả nhiên có thêm vài người chơi ở đằng xa. Họ giả vờ trò chuyện, nhưng ánh mắt luôn hướng về phía chúng tôi.
Tôi hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Tiểu Trương mỉm cười: “Ra ngoài dạo chơi một chút, đến vài nơi không liên quan đến cốt truyện, để họ không thể đoán ra chúng ta đang làm gì.”
Trên đồng bằng, Tiểu Trương thả cừu và ngựa đi ăn cỏ; trong chợ, cô dẫn tôi đi mua sắm. Những người chơi theo dõi chúng tôi thay đổi liên tục, mỗi khi đi qua một đoạn đường lại đổi người, không giống kiểu theo dõi ngớ ngẩn trong phim truyền hình chỉ cho một người theo dõi từ đầu đến cuối.
Nếu chúng tôi là NPC được tạo ra trong trò chơi, chắc chắn họ sẽ không nhận ra điều gì bất thường.
Tiểu Trương nhìn đồng hồ: “Đến lúc rồi, chúng ta đi đến đền thờ một chuyến.”
Khi vào đền, trên bàn thờ, một tấm vải che phủ một bức tượng hình tròn.
Cô ấy khẽ nói: “Má Ngô, đừng quay đầu lại, cùng tôi giả vờ bái lạy một chút.”
Tôi giả vờ cúi lạy vài lần, sau đó cùng Tiểu Trương ra khỏi đền.
Nhìn về phía người chơi đang đứng xa xa, cô ta nói: “Bàn xoay trên bàn thờ nếu xoay đúng cách sẽ mở ra con đường đầu tiên, đây là cách để họ rời khỏi đây trong ba ngày đầu. Một khi đêm trăng máu xuất hiện, lối đi này sẽ biến thành cái bẫy biến người chơi thành quái vật.”
Tôi quay lại nhìn: “Vậy đây hoàn toàn là một cái bẫy sao?”
Cô ấy gật đầu: “Đúng vậy.”
Tôi rùng mình: “Cô chắc chắn có thể đảm bảo tỷ lệ hoàn thành 10% – 30% không?”
Sao tôi có cảm giác mình đã chết hàng trăm lần rồi.
Tiểu Trương nhìn tôi: “Má Ngô, xin đừng so sánh trí thông minh của mình với người chơi. Họ bị lừa nhiều hơn số lần chị đi ăn lẩu đấy.”
“Tôi cảm thấy bị xúc phạm, cả về trí thông minh lẫn chuyện ăn lẩu đấy.”
Nhìn trăng đang dần lên cao, tôi hỏi: “Tiếp theo chúng ta làm gì?”
Tiểu Trương đi trước: “Tất nhiên là đi ngủ.”
Lúc đêm khuya, cô ấy hỏi: “Má Ngô, chị có biết thế giới mà con ruồi nhìn thấy trông như thế nào không?”
7.
“Thế giới mà con ruồi nhìn thấy?”
Tôi lắc đầu: “Không biết.”
Cô ấy nằm trên giường, nhìn qua cửa sổ trời lên mặt trăng sáng rực: “Trước đây tôi cũng không biết, cho đến khi tôi trở thành quái vật mới phát hiện ra, thế giới mà ruồi nhìn thấy rất mờ mịt, giống như thế giới bị cắt nhỏ thành từng mảnh ghép, sau đó phủ đầy mảnh ghép đó bằng một lớp mờ.”
Cô ấy quay lại nhìn tôi: “Má Ngô, chị biết không? Tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của chị, khi chị bước vào trò chơi, tôi bỗng cảm thấy rất sợ. Tôi sợ chỉ cần xoay người là có thể mất dấu chị. Tôi không thể đùa giỡn thoải mái như trước nữa, người chơi thực sự đáng sợ hơn chị nghĩ, chỉ cần có thể qua màn, họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì.”
Tôi nắm chặt tay cô ấy: “Đừng sợ, má Ngô có thể bảo vệ mình.”
Sự lo lắng và sợ hãi của cô ấy truyền đến qua những rung động.
Cô ấy do dự một lúc rồi nói: “Ngủ đi, má Ngô. Mọi thứ sẽ ổn thôi, chỉ còn một ngày nữa là đến đêm trăng máu, mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc.”
Đêm đó, tôi không ngủ được, cũng không nghe thấy tiếng ngáy.
Đêm trăng máu.
Bầu trời đen như mực nhuộm màu đỏ máu.
Trên đồng bằng, tiếng trống vang lên.
Những mảnh vải màu sắc rực rỡ bị gió thổi tán loạn, khuôn mặt của Tiểu Trương đầy vẻ nghiêm trang, trang phục của cô trông trang trọng mà kỳ lạ.
Cô ấy nói: “Má Ngô, tôi phải lên đài tế lễ rồi. Chị hãy cẩn thận, nếu có chuyện gì thì gọi tôi.”
Tôi gật đầu, dõi theo cô ấy bước từng bước lên đài tế lễ.
Người đánh cồng hô lớn: “Nữ thần lên đài, lễ tế bắt đầu!”
Tiếng kèn hú dài vang lên như tiếng khóc than của một thực thể cổ xưa, cả làng quỳ gối cúi đầu.
Tôi làm theo chỉ dẫn của Tiểu Trương cũng quỳ xuống, khi đứng dậy thì nhận ra khung cảnh xung quanh đã thay đổi.
Cảm giác này rất quen thuộc, giống như cảm giác đi làm về.
“Ông chủ?”
Tôi ngẩng đầu nhìn, nhưng chỉ thấy vài khuôn mặt xa lạ, đó là những người chơi!
Người phụ nữ đeo khuyên mũi hỏi: “Ông chủ gì chứ? Trong trò chơi này có cài đặt kiểu đó à?”
Người cao gầy đáp: “Đừng quan tâm đến tiểu tiết, chúng ta đã dùng một đạo cụ cao cấp, để hỏi lối ra.”
Người đàn ông vạm vỡ nhìn tôi: “Nói cho chúng tôi biết lối ra trong đêm trăng máu, chúng tôi sẽ thả bà ra.”
Tôi hoảng sợ: “Tôi không biết các người đang nói gì.”
“Không biết?”
Hắn rống lên bên tai tôi: “Bà sống chung với nữ thần mỗi ngày, không thể nào không biết lối ra ở đâu. Nếu bà không nói… chúng tôi sẽ giết bà!”
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự đáng sợ của người chơi.
Nhưng Tiểu Trương lúc này không ở gần đây, tôi thậm chí không thể xác định vị trí của mình.
Người phụ nữ đeo khuyên mũi nhìn chằm chằm vào tôi: “Đừng mong ai cứu được bà, nói nhanh, có lợi cho tất cả chúng ta.”
Tôi lỡ miệng nói: “Lối ra ở đền thờ.”
“Cô tưởng tôi ngu à!”
Người đàn ông to lớn hét lên bên tai tôi: “Tôi đang hỏi lối ra trong đêm trăng máu!”
Người cao gầy bước lại gần, lấy ra một bộ dụng cụ dao, có dao lớn, dao nhỏ, có dao rãnh, có dao móc.
Hắn nói: “Để tôi làm cho. Một khi lễ tế kết thúc, BOSS xuất hiện thì phiền lắm.”
Hắn lấy ra một con dao nhỏ: “Trước tiên, cắt một bên tai của bà, xem bà có cứng đầu không!”
Mặt tôi đầy vẻ kinh hãi: “Đừng! Tôi sẽ nói, lối ra ở trong nhà cỏ của nữ thần.”
Họ nhìn nhau: “Đi, dẫn theo bà ta, chúng ta đi tìm.”
Họ trùm một bao tải lên người tôi, dùng vải thô nhét vào miệng, trói tay tôi lại bằng dây thừng.
Tôi toát mồ hôi lạnh, làm sao tôi biết lối ra, tôi chỉ bịa ra để câu giờ thôi.
Bây giờ bị họ trói thế này, e rằng Tiểu Trương sẽ không thể phát hiện ra tôi.
Xong rồi! Thế là hết!
8.
Đến nơi, họ giật mở bao tải và đặt dao lên cổ tôi: “Nó ở đâu trong căn lều?”
Tôi nói: “Dưới gầm giường.”
Đồng thời, mắt tôi vô thức liếc ra ngoài.
“Đừng có làm trò!” Tên cao gầy tiến dao thêm một chút vào cổ tôi, làm rỉ ra một ít máu.
Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.
Nhìn thấy người đàn ông to khỏe lật chiếc giường lên, tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ mình sắp chết ở đây thật sao?
Ông chủ sẽ chuyển lương vào tài khoản cho tôi chứ?
Mẹ tôi biết mật khẩu thẻ ngân hàng của tôi, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Nếu tôi chết ở đây, chắc cũng không để lại xác đâu he?
Tôi “mất tích”, chắc họ sẽ lo lắng lắm?
Không ai xử lý rác cho Tiểu Lý nữa, không biết nó có khóc không?
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã nghĩ về rất nhiều thứ.
Chiếc giường bị lật lên, nhưng sàn nhà rất phẳng. Người đàn ông to khỏe và tên cao gầy nhìn nhau.
“Ngươi không thành thật nhỉ!” Tên cao gầy vung dao về phía tai tôi!
Theo phản xạ, tôi nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng rít trong không khí: “Dám làm hại má Ngô, đừng hòng ai sống sót mà đi!”
Tiểu Trương mọc ra hàng ngàn con mắt, giống như một con quái vật bước ra từ thần thoại, toàn bộ sức mạnh của cô ấy nổ tung trong căn lều.
Căn lều bị đục thủng một lỗ.
Cô ấy đáp xuống bên cạnh tôi, bắt lấy con dao đang chém xuống của tên cao gầy.
Ba người chơi lập tức nhắm mắt lại.
Người đàn ông to khỏe nói: “Đừng nhìn cô ta! Nhìn cô ta sẽ bị biến đổi!”
Người phụ nữ đeo khuyên mũi nói: “Trong tình huống này, chúng ta nên chia ra mà chạy thôi! Với việc nhắm mắt, chúng ta không thể kéo dài thêm được.”
Tên cao gầy nói: “Đồng ý!”
Gần như ngay lập tức, ba người đã lao ra khỏi căn lều.
Đôi mắt nhiều tròng của Tiểu Trương xoay tròn: “Tôi đã nói rồi, đừng hòng ai thoát!”
Mắt của những người chơi đột nhiên nổ tung, một đàn ruồi bay ra từ đó, bao trùm lấy họ.
Họ gào thét trong đau đớn rồi ngã gục.
Đôi mắt của Tiểu Trương dần dần biến mất, cô ấy lo lắng nhìn tôi: “Má Ngô, chị không sao chứ?”
Tôi vẫn còn run rẩy, nói: “Không sao.”
“Cảm ơn trời!”
Cô ấy thở phào: “May mà mấy ngày trước tôi đã đặt cảnh báo trong căn lều, thật may!”
Cô ấy bất ngờ ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở: “Má Ngô, lúc nãy chị đột nhiên biến mất, tôi sợ chết đi được.”
Tôi vuốt tóc cô ấy, không biết đang an ủi cô ấy hay chính mình: “Không sao rồi, giờ thì không sao nữa rồi, cảm ơn Tiểu Trương.”
Chúng tôi ôm nhau một lúc lâu, Tiểu Trương nói: “Má Ngô, chị đợi tôi một chút.”
Cô ấy bay đi, và biến mất trong một thời gian dài.
Khi cô ấy trở lại, bản sao đột nhiên kết thúc.
Mặt trăng máu biến mất, NPC tạm thời biến mất, người chơi cũng biến mất.
Chẳng lẽ… cô ấy đã giết hết người chơi?
Cô ấy nói: “Má Ngô, mọi thứ đã kết thúc. Chị nhanh chóng ra ngoài đi.”
Tôi vẫn còn chưa hoàn hồn khi bước ra khỏi cửa, ông chủ nói: “Tiểu Trương đã tiết lộ con đường sống cho tất cả người chơi, tỷ lệ hoàn thành phó bản đã vượt quá giới hạn tối đa, giờ cô ấy sẽ bị trừng phạt.”
Tôi kinh ngạc nói: “Ông chủ, đừng phạt cô ấy, nếu phải phạt thì phạt tôi đi, tất cả đều là lỗi của tôi.”
Ông lắc đầu: “Nhiều quy tắc không phải do tôi muốn thay đổi là có thể thay đổi. Hơn nữa, chuyện này cũng không phải lỗi của cô. Có thứ gì đó đã can thiệp, khiến phó bản mở ra bất thường. Tôi nghi ngờ là chủ cũ, sau khi bị tôi đánh trọng thương, gã ta vẫn chưa có tung tích, có thể vẫn đang ẩn náu trong một phó bản nào đó.”
(Dự báo phần tiếp theo)
Ông chủ nói với tôi rằng, những phó bản tôi có thể nhìn thấy đều đã được ông ấy chọn lọc là phó bản an toàn.
Trong vô số phó bản, vẫn còn tồn tại những nơi mà ngay cả ông ấy cũng không thể kiểm soát.
Ông lấy ra mười chiếc chìa khóa: “Nếu chủ cũ vẫn còn tồn tại, thì chỉ có thể ở trong mười phó bản tối thượng này.”
Ông lấy thêm một chùm chìa khóa khác: “Tôi hy vọng cô có thể thay tôi truyền đạt lệnh của tôi đến những phó bản cấp SSS này, một khi phát hiện chủ cũ, phải báo cáo ngay.”
“Tôi sẽ để Mèo Đen và Mèo Trắng đi cùng cô.”
Tôi ngạc nhiên phát hiện rằng Mèo Đen cũng có thể xuyên qua các phó bản.
Nó nhìn tôi và nói: “Tôi sẽ bảo vệ cô.”
-HẾT-