Người Bên Gối Giờ Thành Người Dưng - Chương 2
03
Ra khỏi phòng làm việc của Tống Dục Thư, trên tay tôi cầm ổ cứng máy tính của anh ta.
Phòng làm việc bây giờ bừa bộn, toàn bộ đều bị tôi đập nát từng chút một.
Dù sao thì căn hộ dưới tầng vẫn chưa bán được, không sợ có người kiện tôi gây ồn.
Bạo lực tuy không giải quyết được vấn đề nhưng giải tỏa được cơn tức.
Trên giá sách có chiếc cốc gốm do Tống Gia Thuỵ làm, đập.
Trên ghế có tấm chăn thêu tay của Tống Gia Thuỵ, cắt.
Trong ngăn kéo có gói trà hoa quả Tống Gia Thuỵ tặng, đập luôn cả ngăn kéo.
Trên bàn có lọ tinh dầu, khung ảnh gu thẩm mỹ kỳ lạ, bức tranh sơn dầu vẽ tệ hại, tấm lót chuột màu hồng phấn…
Từng thứ một.
Mỗi thứ đều nói với tôi rằng:
Không gian mà tôi không bao giờ được phép bước vào này, đã bị người khác xâm phạm.
Đã bẩn rồi, vậy thì tôi không cần nữa.
Tôi trả lại nguyên trạng căn phòng làm việc thành nhà thô, quả nhiên nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Tôi gọi điện cho cô bạn thân Kỳ Miểu:
“Miểu Miểu, giúp mình chuẩn bị một bản thỏa thuận ly hôn.”
Kỳ Miểu không nói thêm lời nào, chỉ hỏi tôi:
“Tài sản phân chia thế nào?”
“Công ty về tay mình, để lại cho anh ta một ít tiền mặt, tính tổng cộng thì giới hạn là phải được bảy phần, danh sách tài sản mình sẽ bảo trợ lý gửi cho cậu sau.”
“Rẻ thế cho anh ta à? Không giống phong cách của cậu, Ôn Bóc Lột.”
Vẫn là cô ấy hiểu tôi, ba phần đó tôi cũng sẽ không để anh ta giữ lại.
“Mình đã tháo ổ cứng máy tính của anh ta ra rồi. Tài liệu quan trọng của anh ta đều ở đây, làm ăn thì ai mà chẳng có điểm yếu.”
Trước tiên hãy phân định ranh giới rõ ràng với anh ta, rồi tính tiếp cũng không muộn.”
Kỳ Miểu cười lạnh một tiếng:
“Vậy thì tạm được.”
“Mình còn không biết cậu sao? Một người nhàm chán như vậy, cậu đều có thể sống chung với anh ta, chắc chắn là tình yêu đích thực rồi. Giữa đêm nửa hôm cậu muốn ly hôn, chắc chắn là anh ta đã làm chuyện gì đó không bằng cầm thú.”
“Không sao, đàn ông thì nhiều như quân nguyên. Đổi anh ta đi, chị em mình lo cho cậu.”
Đây chính là chỗ tốt của bạn thân.
Trước khi kết hôn, Kỳ Miểu đã ném cho tôi một bản thỏa thuận tiền hôn nhân rất chi tiết, lúc đó Tống Dục Thư thậm chí còn không thèm nhìn, cầm bút ký luôn.
Anh ta kiên định nhìn tôi nói:
“Ôn Dao, em yên tâm, anh ghét nhất là đồ bẩn, cho nên cả đời này, anh tuyệt đối sẽ không đụng vào người khác.”
Nghĩ đến đây, tôi nhắm mắt lại.
Tôi từng vì chứng sạch sẽ của anh ta mà chọn anh ta.
Tôi thà chịu đựng sự nhàm chán, độc mồm, nhiều tật xấu của anh ta.
Chỉ để đánh cược, con người sẽ không đi ngược lại bản năng của mình, làm những việc mà mình ghét nhất.
Tôi đã thua cược.
Hóa ra chứng sạch sẽ đó, cũng có thể nhường đường cho sự kích thích.
Đắng cay và đau lòng đều để lại cho đêm nay.
Bắt đầu từ ngày mai, giữa tôi và Tống Dục Thư chỉ còn lại sự đấu trí tàn sát.
04
Weibo và vòng bạn bè của Tống Gia Thuỵ cả đêm không có một chút động tĩnh nào.
Tôi đã tự cảnh cáo mình rất nhiều lần, đừng nghĩ đến cặp nam nữ ghê tởm đó nữa.
Nhưng vẫn không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh Tống Dục Thư tận tình chăm sóc cô ta.
Càng nghĩ càng tức.
Thật muốn tát cho mình của ngày đó, người đã một mình bước vào phòng phẫu thuật hai lần.
Tống Dục Thư ngồi trong văn phòng rộng rãi, bật điều hòa, than thở với Tống Gia Thuỵ về áp lực mà tôi mang lại cho anh ta.
Còn tôi, một ngày bay hai ba thành phố, đi lại giữa sân bay, cuộc họp và tiệc tùng.
Lúc về còn phải tắm rửa sạch sẽ mới được ôm anh ta.
Thế mà anh ta lại nói với Tống Gia Thuỵ rằng:
“Em không biết đâu, hôm nay Ôn Dao về, quần áo trên người toàn là mồ hôi, anh luôn cảm thấy trên người cô ta có mùi chua.”
Những năm qua, tôi tưởng rằng chúng tôi đang cùng nhau phấn đấu, hóa ra chỉ là một trò cười.
Khi Kỳ Miểu gửi bản thỏa thuận ly hôn đã soạn thảo xong, trời đã sáng.
Xem ra cô ấy cũng không ngủ cả đêm.
[Hỗ trợ lớn nhất mà tớ có thể dành cho cậu, chính là chúc cậu hôm nay ký thỏa thuận, ngày mai đi đăng ký, cố lên, Tổng giám đốc Ôn!]
04
Tôi ngủ một giấc dậy, đã đến trưa.
Tống Dục Thư vẫn chưa về.
Thật đáng tiếc.
Thật sự rất muốn nhìn xem, khi anh ta phát hiện ra phòng làm việc bị đập phá, máy tính bị tháo rời thì biểu cảm trên mặt sẽ như thế nào.
Nhưng cũng không sao, sau này anh ta sẽ còn nhiều lúc phải sụp đổ.
Tôi cầm theo thỏa thuận ly hôn đến công ty, đi thẳng đến văn phòng của Tống Dục Thư.
Đẩy cửa vào, Tống Gia Thuỵ đang áp sát vào tai Tống Dục Thư, nhỏ giọng nói gì đó.
Tống Dục Thư hơi nghiêng người, ánh mắt dịu dàng sắp tràn ra ngoài.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển, kết hợp với cà vạt màu bạc trắng.
Tống Gia Thuỵ bên cạnh thì mặc áo sơ mi lụa màu trắng ngọc trai, chân váy ngắn màu xanh nước biển.
Thật là một cặp đôi tình nhân nơi công sở, tôi còn hơi thích hai người họ.
Tôi dùng gót giày gõ xuống đất, hai tiếng “cộc cộc”:
“Hay là tôi chuyển cho hai người một chiếc giường?”
Tống Dục Thư thẳng người dậy:
“Nói bậy bạ gì thế? Lằng nhằng, ra thể thống gì?”
“Ra thể sắp ly hôn chứ sao.”
Tôi đập mạnh bản thỏa thuận ly hôn vào ngực anh ta, sau đó ngồi xuống ghế sofa.
Tống Gia Thuỵ mắt đỏ hoe:
“Chị Ôn, tôi với Tổng giám đốc Tống vừa rồi…”
Tôi không ngắt lời cô ta, nhướng mày chờ cô ta giải thích.
Cô ta mím môi chớp mắt mấy cái, không nói gì nữa.
“Nếu cô dũng cảm thừa nhận, đang cướp chồng tôi thì tôi sẽ coi trọng cô hơn vài phần.”
“Nhưng làm ra vẻ ấp úng như thế này, thật sự rất buồn nôn. Vẫn nên đi làm việc đi, đi pha cho tôi một tách cà phê.”
Tôi vẫy tay như đuổi chó.
Tống Gia Thuỵ nhìn Tống Dục Thư bằng ánh mắt cầu cứu nhưng không nhận được phản ứng như mong muốn.
Tức giận đến nỗi eo nhỏ vặn vẹo, dậm chân bỏ ra khỏi văn phòng.
Tống Dục Thư lúc này mới tìm lại được giọng nói của mình:
“Ôn Dao, Tiểu Thuỵ cô ấy vừa rồi chỉ đang bàn với anh chuyện tặng quà sinh nhật cho em thôi. Em sỉ nhục cô ấy có hơi quá đáng rồi.”
Tôi cười khẩy một tiếng:
“Tống Dục Thư, chúng ta ở bên nhau sáu năm, anh gọi tôi là Ôn Dao.”
“Còn cô thư ký mặc váy vest ngắn đến nỗi có thể nhìn thấy nửa mông kia, anh gọi cô ta là Tiểu Thuỵ.”
“Ngay cả việc tặng quà cho tôi mà anh cũng phải bàn bạc với cô ta, có phải đến cả việc anh về nhà mấy giờ, tắm mấy giờ, tắt đèn mấy giờ, đi vệ sinh mấy giờ cũng phải để cô ta gật đầu đồng ý không?”
Tống Dục Thư rất mất kiên nhẫn:
“Ôn Dao, em có thể đừng nói bậy bạ như vậy không!”
Tôi chống cằm, trả lời một cách vô lại:
“Không thể. Nuốt lời bậy bạ vào thì tôi sẽ tự làm bẩn mình.”
Tống Dục Thư nhíu chặt mày:
“Sao em lại cực đoan như vậy? Anh với Tiểu Thuỵ không phải là quan hệ mà em nghĩ. Cô ấy…”
“Cà phê xong rồi.”
Tống Gia Thuỵ đi vào, nụ cười trên mặt vô cùng rạng rỡ.
Cô ta đưa tới một tách cà phê, thành cốc có một chút bọt trong suốt li ti.
Tôi cầm tách cà phê, đứng dậy đi đến bên cạnh Tống Dục Thư:
“Được thôi, bây giờ tôi không cực đoan nữa rồi. Tôi tin anh.”
Sắc mặt Tống Dục Thư hơi dịu lại.
Nụ cười chưa kịp cong lên trên khóe miệng đã bị nửa câu sau của tôi đóng băng tại chỗ:
“Vậy thì anh hãy bắt đầu giải thích xem, chiếc áo sơ mi trên người anh ở đâu ra, tối qua anh ngủ ở đâu, lúc tôi phẫu thuật ở bệnh viện, anh lại đi với ai đến khu chợ đêm mà tôi muốn đi nhưng anh lại chê bai?”
Má Tống Gia Thuỵ hơi ửng hồng, đôi mắt nhìn Tống Dục Thư đều đang tỏa sáng.
Tống Dục Thư cúi mắt xuống, không nói gì.
“Xem ra, lời giải thích này trước mặt người trong cuộc lại không thể nói ra được.”
Tôi cười một cách đầy ẩn ý:
“Ký thỏa thuận ly hôn, hai người không phải là có thể thành đôi thành cặp sao? Không cần phải kéo theo một diễn viên quần chúng như tôi nữa đâu.”
“Ôn Dao! Em không cần phải nói bóng nói gió như vậy, anh với thư ký Tống chưa từng có bất kỳ hành động thân mật nào! Em cũng là phụ nữ, sao lại vì ghen tuông mà đi bôi nhọ cô ấy?”
Anh ta vốn dĩ luôn lạnh lùng và nho nhã.
Tôi từng trêu chọc, anh ta đã hàn chết cái biểu cảm khách sáo chuẩn mực đó lên mặt rồi.
Bây giờ, vì tôi dùng lời lẽ xúc phạm Tống Gia Thuỵ, anh ta đã tăng cao âm lượng, trên mặt còn mang theo vẻ tức giận.
“Ghen tuông? Bôi nhọ?” Tôi đưa tách cà phê cho Tống Dục Thư: “Nào, uống đi.”
Tống Dục Thư nghi hoặc nhận lấy tách cà phê, đưa lên miệng.
“Đừng uống!”
Tống Gia Thuỵ lao tới, cà phê nóng hổi vừa vặn đổ hết lên người hai người họ.
Tống Dục Thư xé toạc chiếc áo sơ mi của mình, cúc áo rơi đầy đất, phần bụng trắng nõn đã bị bỏng đỏ ửng.
Tống Gia Thuỵ hoàn toàn không để ý đến bản thân, luống cuống tay chân sờ soạng trên người Tống Dục Thư:
“Tổng giám đốc Tống, anh không sao chứ? Xin lỗi, xin lỗi, cà phê đó… không thích hợp cho anh uống.”
Anh ta không hề né tránh đôi tay mà Tống Gia Thuỵ đặt lên người mình, chỉ là trong ánh mắt mang theo một tia dò xét:
“Cô đã làm gì?”
Tôi cầm chiếc tách cà phê đó lên nghịch.
Vừa rồi đã thấy quen quen, hóa ra chiếc cốc này và chiếc cốc mà tôi đã đập vỡ trong phòng làm việc hôm qua là một đôi.
“Cũng không có gì, cô ta đại khái là đã nhổ một chút nước bọt vào trong đó thôi.”
Sắc mặt Tống Dục Thư lập tức trắng bệch, che miệng nôn khan.
Tôi ném tách cà phê trở lại bàn:
“Ôi chao, phản ứng dữ dội thế làm gì? Trao đổi nước bọt, hai người cũng không phải lần đầu làm chứ.”
“Cô Ôn! Cô đừng vu khống tôi!”
“Vu khống?”
Tôi tát một cái vào mặt cô ta:
“Tôi thực sự đã cố gắng nể mặt cô rồi, sao cô cứ không chịu vậy.”
Tôi túm lấy cổ tay cô ta, hất cô ta sang một bên.
Kéo tay Tống Dục Thư đang che miệng xuống, cũng tặng anh ta một cái tát.
Lần này lực mạnh hơn, đánh đến nỗi tay tôi còn đau âm ỉ.
“Tống Dục Thư, đồ ăn thừa của người khác ngon lắm sao? Đồ uống đôi ở chợ đêm ngon lắm sao? Giường nhà cô ta mềm hơn, thoải mái hơn sao?”
Tống Dục Thư hoàn toàn hoảng loạn.
“Ôn Dao, em đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn tập chấp nhận những thứ em thích thôi, anh thực sự không có gì với cô ấy cả.”
Ánh mắt anh ta chân thành, biểu cảm thành khẩn.
Tôi nhận ra, anh ta cho rằng mình không nói dối.
Điều này càng buồn cười hơn.