Người Bạn Thân Thích Giả Vờ Thanh Cao - Chương 4
Sự thật đúng y như tôi nghĩ, sau khi Trần Nam rời khách sạn, quả nhiên là đi tìm Hạ Lăng để chất vấn anh.
Đợi đến lúc tôi tìm thấy Trần Nam, thì cô ấy đang nắm chặt lấy tay áo Hạ Lăng, đứng trên sân bóng rổ của trường, lớn tiếng chất vấn, “Tại sao em bảo anh đến khách sạn mà anh không đến, không phải là anh muốn theo đuổi em à, nhưng mà theo đuổi không nổi em nên mới cố ý hẹn hò với An Di để khiến em ghen đúng không, bây giờ em cho anh cơ hội đó, em đồng ý làm bạn gái của anh, anh đá An Di đi rồi chúng ta sẽ ở bên nhau nha.”
Hạ Lăng nhìn Trần Nam với vẻ mặt không nói nên lời, sau đó mạnh mẽ gạt tay cô ấy ra : “Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu nhé, ai muốn theo đuổi cô, tôi căn bản là không hề thích cô thì làm sao mà theo đuổi cô được chứ, phiền cô đừng nói những lời kỳ lạ khiến bạn gái tôi hiểu lầm như vậy nữa.”
“Không, em không tin đâu.” Nét mặt Trần Nam càng trở nên điên cuồng hơn : “Nhất định là anh thích em mà, nhưng do anh sợ không theo đuổi được em, nên cố ý ở bên cạnh An Di, chính vì để chọc tức em thôi.”
Trên sân bóng rổ vốn dĩ đã có rất nhiều người, bọn họ nhìn thấy dáng vẻ bất chấp lý lẽ này của Trần Nam, liền bắt đầu xì xào bàn tán.
“Bộ hoa khôi Trần bị điên rồi à. Con mắt nào của cô ấy nhìn ra được Hạ Lăng thích mình vậy chứ.”
“Hạ Lăng người ta rõ ràng là có bạn gái rồi, cô ấy như này là muốn làm gì đây? Chả lẽ cho rằng đàn ông trên đời này đều thích cô ấy hả trời?”
“Hoa khôi hoa khôi cái gì, tôi thấy cô ta 100% là có bệnh đó.”
Nghe thấy những lời thì thầm to nhỏ xung quanh, tôi liền biết chắc rằng lần này thật sự là Trần Nam tiêu đời rồi.
Trần Nam vẫn chưa chịu buông tha mà tiếp tục muốn hỏi Hạ Lăng.
Và vừa đúng lúc đó, tôi bước về phía bên Hạ Lăng.
Hạ Lăng đưa tay ôm lấy tôi vào trong lòng, tôi nhìn được Trần Nam đang có chút điên cuồng, nói : “Trần Nam à, Hạ Lăng là bạn trai của tôi, cậu thanh cao đến thế, không lẽ cậu không biết việc ở trước bàn dân thiên hạ như này mà lôi lôi kéo kéo bạn trai của người khác là một việc đáng xấu hổ lắm sao?”
Sắc mặt Trần Nam trắng bệch.
Cô ấy mở miệng, lắp ba lắp bắp nhưng một câu cũng không nói ra nổi.
“Nếu tôi mà là cậu thì tôi đã đào cho mình một cái lỗ rồi tự chui vào trong luôn rồi, đứng ở đây mà không thấy mất mặt hả?” Tôi tiếp tục mỉa mai bằng những lời gay gắt.
Nói xong.
Sắc mặt Trần Nam đúng thật là đã trắng đến mức không thể trắng hơn được nữa, cô ấy trợn mắt nhìn tôi với vẻ đầy hận ý, rồi cuối cùng cũng rời đi.
Sau khi Trần Nam đi khỏi, Hạ Lăng ôm ghì lấy tôi, nói :
“Bảo bảo à, em thấy hôm nay anh có ngoan không? Cho anh một chút phần thưởng đi nào? Có thể thưởng anh một cơ hội đi xem phim cùng bảo bảo không?”
“Được thôi.”
Tôi không kiêng nể gì mà hưởng thụ sự chiều chuộng của hotboy trường dành riêng cho mình.
Chúng tôi cứ thế nhanh chóng trở thành cặp đôi được yêu thích nhất ở đại học A.
Đến cả một vài giáo viên trong khoa cũng trêu đùa rằng, tốt nghiệp xong kết hôn thì nhớ mời họ đến dự đó nhé.
Hạ Lăng – một trong những đương sự liền khua tay một cái.
“Không thành vấn đề ạ!”
Chớp mắt cái, ba năm đã trôi qua.
Tình cảm của chúng tôi không hề bị ảnh hưởng gì bởi chuyện tốt nghiệp cả.
Ngược lại còn “gắn bó keo sơn” hơn.
Lúc nộp hồ sơ xin việc, Trần Nam vẫn giống như kiếp trước, nộp vào cùng một công ty với tôi.
Điều khác biệt là, lần này cô ấy dường như đã hoàn toàn bị tôi dồn ép đến đường cùng rồi.
Thế mà lại từ bỏ sự thanh cao , thứ cô ấy luôn treo trên miệng suốt một đời.
Quyến rũ luôn tổng giám đốc công ty.
Ngày hôm đó sau khi phỏng vấn xong, tôi nhìn thấy cô ấy ở lầu dưới ôm eo một người đàn ông trung niên với cái bụng bia to tướng, tôi suýt chút nữa là nôn cả vào tường luôn.
Đây chính là cô gái khi ấy đã luôn miệng bảo coi thường Hạ Lăng đó.
Có lẽ là vì ánh mắt chán ghét của tôi quá thu hút sự chú ý của người khác nên cô ấy đã nhìn thấy tôi đang đứng ở góc này rồi.
Sau khi người đàn ông đó lên lầu, cô ấy liền bước trên đôi giày cao gót, vẻ mặt mang theo đầy sự vui sướng của kẻ chiến thắng.
“An Di à, cuối cùng cậu cũng không thắng nổi tôi nhỉ.”
Nhưng ngày thông báo kết quả tuyển dụng, cô ấy đã chết lặng luôn rồi.
Trong danh sách trúng tuyển vẫn như cũ mà không có tên của cô ấy.
Còn tôi thì thuận lợi nhận được offer (đề nghị)
Lần này Trần Nam triệt để phát điên rồi, cô ấy cũng đã cố gắng “giúp” tôi từ chối lời đề nghị đó giống y như kiếp trước vậy.
Ngay lúc cô ấy định rời đi, tôi trực tiếp bắt được cô ấy ngay tại trận.
“Cậu đang làm cái gì vậy hả?” Tôi lạnh lùng chất vấn Trần Nam.
Vẻ mặt Trần Nam đầy sự hoảng hốt, cố gắng bức ép bản thân mình trấn định lại rồi đáp : “Có gì đâu, tôi chỉ là thấy máy tính của cậu khá đẹp, muốn xem xem là thuộc hãng nào thôi.”
“Ha.” Tôi cười khẩy một tiếng, trực tiếp vạch trần bộ mặt thật của cô ấy, “Cậu không phải là muốn xem máy tính của tôi thuộc hãng nào, cậu là muốn ‘giúp’ tôi mang lời đề nghị đó đi từ chối đúng không…..”
Thấy tôi đã bóc trần được cô ấy.
Trần Nam cũng không thèm giả vờ nữa, cô nói : “Không sai, đi làm thuê cho người khác thì có ý nghĩa gì chứ, tự mình khởi nghiệp mới có khí phách, tôi là đang giúp cậu đó.”
Giúp tôi sao?
Cô ấy nói nghe hay thật nhỉ.
Tôi lại đáp : “Cái gì mà có cốt khí hay không có cốt khí chứ, cậu chỉ là đang ghen tị việc tôi có thể nhận được offer, còn cậu thì không thôi chứ gì.”
Bị tôi chọc trúng bộ mặt thật, Trần Nam tức đến nổi đầy gân xanh.
Cô ấy kích động nói : “Dựa vào cái gì hả? Dựa vào cái gì cậu lại có được vị trí trong công ty mà không cần làm gì, không cần đánh đổi bất cứ điều gì vậy hả?”
“Tôi, Trần Nam mà lại kém hơn cậu sao? Không thể nào có chuyện đó được! Dù sao thì tôi cũng đã thay cậu từ chối lời mời của công ty rồi, giờ cậu có muốn ký cũng không ký được nữa đâu! Chả có công ty nào cần một nhân viên thay đổi thất thường cả!”
“An Di, gia cảnh cậu tốt thì làm sao chứ? Thứ tôi không có được, cậu cùng đừng hòng chạm vào!”
Thời khắc này, cuối cùng tôi cũng đã có thể nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cô ấy rồi.
Những đường nét méo mó trên ngũ quan của cô ấy chồng chéo lên ký ức lúc cô ấy đẩy tôi xuống lầu.
Tôi bị sự vô liêm sỉ này của cô ấy chọc cho cười thành tiếng.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ vì quan hệ của mẹ tôi và mẹ cô ấy khá tốt, nên tôi đã phải luôn chịu đựng sự PUA (thao túng tâm lý) từ tinh thần của cô ấy.
Một người phụ nữ độc lập, tư duy cởi mở trong thời đại mới này, mà suýt chút nữa đã bị cô ấy kéo về lúc có những phong tục lạc hậu như bó chân luôn rồi.
Thậm chí ở kiếp trước còn mất đi mạng sống của chính mình nữa chứ!
Sau khi hồi phục lại tinh thần, tôi nhìn vẻ mặt gớm ghiếc của Trần Nam, đáp : “Đáng tiếc là cậu tính toán sai rồi, để tôi nói lại cho cậu biết thêm một chuyện nữa nhé.”
“Cho dù là cậu có thay tôi từ chối lời đề nghị đó, nhưng cậu có biết ai là người mở công ty mà chúng ta vừa ứng tuyển không, là ba mẹ của Hạ Lăng mở đó, và cách đây không lâu thì Hạ Lăng đã cầu hôn tôi rồi.”
“Mặc dù tôi có bỏ lỡ cơ hội đến công ty của Hạ thị, nhưng lại nhận được vé vào cửa với danh nghĩa là phu nhân Hạ đấy.”
“Còn nữa, cậu nghĩ rằng gia lại với giám đốc của Hạ thị thì có thể bước vào Hạ thị sao? Cậu ngây thơ quá rồi đấy, ông ta chẳng qua cũng chỉ đang đùa giỡn với cậu mà thôi…..”
Nhìn vào vẻ mặt đột ngột sụp đổ của cô ấy.
Tôi giơ chiếc nhẫn kim cương đang đeo trên ngón áp út của mình lên.
Viên kim cương to bằng quả trứng bồ câu ở dưới ánh đèn, toả sáng lấp lánh trong ánh mắt cô ấy.
Trần Nam nghe tôi nói xong, khuôn mặt trở nên tái nhợt.
Vô lực mà ngã xuống ghế.
Trong miệng thì nhỏ giọng nói đi nói lại : “Làm sao có thể, làm sao có thể như vậy được…….”
Hai mắt Trần Nam đỏ bừng rồi xông ra khỏi ký túc xá.
Lần tiếp theo nghe thấy tin về Trần Nam là qua điện thoại.
Trên màn hình điện thoại có tin tức về việc vợ cả đánh đập tiểu tam tàn nhẫn ở bên đường.
Trần Nam đang co rúm người lại ở sau lưng người đàn ông, tóc bị giật ra đến tận gốc, kéo rách cả một mảng da đầu.
Mái tóc nâu dài vương vãi đầy trên mặt đất.
Chiếc váy dài trên người cũng bị cô vợ cả xé rách, lấp ló nhìn thấy được cảnh tượng ở bên trong.
Gót giày cao gót bị cưỡng chế bẻ gãy, cô ấy thậm chí đến bước đi cũng còn không vững nổi nữa.
Bởi vì ảnh gốc quá đẫm máu, nên đã bị làm mờ đi không ít bằng những ô vuông mosaic.
Phần bình luận ở dưới có rất nhiều bạn học cùng trường để lại lời nhắn bày tỏ sự bàng hoàng.
【Đây không phải là hoa khôi của trường A sao? Nghe đồn là cái cô siêu siêu siêu thanh cao đó đó!】
【Không phải chứ, tôi nhớ là hồi khai giảng, Hạ Lăng còn bị cô ta từ chối nữa ấy, đến cả hotboy còn không thèm để vào mắt, kết quả lại đi làm tiểu tam của một người đàn ông trung niên à?】
【Đời này lão tử thật sự suýt chút nữa là đã gặp quỷ rồi đấy, tôi thấy cô hoa khôi này cũng quá đói rồi!】
……….
Tin tức vừa truyền đi, ngay cả danh tiếng của đại học A cũng bị tụt xuống đến tận đáy luôn.
Bởi vì gây ra ảnh hưởng xấu, nhà trường đã trực tiếp huỷ bỏ học bạ của Trần Nam.
Sự việc phát triển đến tình thế này, đúng thật là vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.
Khi tin tức nổ ra xong, người ta mới đào được chuyện tên tổng giám đốc đó ngay từ ban đầu đã dựa vào vợ mình để thăng quan tiến chức rồi.
Sau này ông ta chê vợ mình tuổi cao, nhan sắc phai tàn, nên đã nuôi rất nhiều sinh viên nữ ở bên ngoài.
Lý do được sử dụng đều không có ngoại lệ.
Đều là có thể giúp các cô ấy bước vào công ty của Hạ thị.
Vì là một công ty niêm yết hàng đầu ở địa phương, nên những sinh viên vừa mới tốt nghiệp đều luôn đổ xô về Hạ thị.
Lòng tham đó đã khiến các cô đặt lòng tin tuyệt đối vào lời nói của người đàn ông kia.
Ông ta lợi dụng danh tiếng của công ty Hạ để thu lợi từ những cô gái đó liên tục.
Chỉ là không biết những cô gái trước kia đã nhận được lợi gì mà đã không hề vạch trần ông ta.
Mãi cho đến khi Trần Nam bị người vợ cả phát hiện, sự việc này mới hoàn toàn bùng lên.
Lập tức, nhà họ Hạ đã sa thải ông tổng giám đốc đó ngay.
Sau khi sự việc lắng xuống.
Rất nhanh đã đến ngày tôi và Hạ Lăng kết hôn.
Tôi khoác lên mình chiếc váy cưới được thiết kế riêng nhưng khá nặng nề, khiến mỗi bước đi của tôi đều cực kỳ gian nan.
Hạ Lăng nắm lấy tay tôi, ở bên cạnh tôi, dìu tôi đi từng bước từng bước một.
Chúng tôi đã thực hiện lời thề cùng nhau trước sự chứng kiến của người dẫn chương trình và tất cả người thân bạn bè đồng nghiệp.
Chúng tôi sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
(Hoàn chính văn)