Người Bạn Thân Thích Giả Vờ Thanh Cao - Chương 3
Đầu tiên cô ấy lộ ra vẻ mặt đắc ý, rồi sau đó nhanh chóng thay sang một biểu cảm rất khó coi, nói :
“Cho dù vũ trụ này có nổ tung thì tôi cũng không thể nào thích loại con trai như Hạ Lăng đâu!”
“Có thể đừng lúc nào cũng đặt tôi chung một chỗ với tên phú nhị đại bất tài vô dụng như Hạ Lăng được không hả?”
“Tôi lên đại học là để học hành, chứ không phải để yêu đương, cái gì mà theo đuổi với không theo đuổi chứ, chả lẽ anh ta theo đuổi tôi thì tôi phải đồng ý à?”
Trên mặt Trần Nam lộ rõ vẻ cao ngạo, lời nói trần ngập sự khinh thường, giống như nếu Hạ Lăng theo đuổi cô ấy, đối với cô ấy mà nói thì lại là một sự sỉ nhục vậy.
Tôi cười lạnh một tiếng trong lòng.
Đúng ngay lúc này, Hạ Lăng nhìn thấy tôi, liền bước thẳng về phía tôi, rồi ở trước mặt những bạn học khác, nói : “Thật sự xin lỗi vì hôm qua đã đánh bóng trúng em, anh đã đặt nhà hàng xong rồi, bữa ăn này anh mời, xem như là để anh tạ lỗi với em nhé.”
Tôi nhìn vào ánh mắt đầy sự áy náy của Hạ Lăng, đáp lại một tiếng “được”
Cùng lúc đó, tiếng các bạn học khác hít vào một ngụm khí lạnh cũng truyền đến.
“Hoá ra người được Hạ Lăng mời đi ăn không phải là Trần Nam à!”
“Thì ra hotboy không phải muốn theo đuổi Trần Nam!”
“Trời đất ơi, vậy mà ban nãy Trần Nam còn bảo là…..”
Những lời còn lại tôi nghe không được rõ lắm, nhưng tôi nghĩ thời khắc này sắc mặt của Trần Nam chắc chắn là rất không dễ nhìn luôn.
Đúng như dự đoán.
Tôi liếc mắt sang nhìn Trần Nam, vẻ mặt cô ấy lúc xanh lúc trắng, cực kì là khó coi.
“Đi thôi nào, sắp đến giờ cơm rồi, em cũng đói rồi nhỉ.” Hạ Lăng không để ý đến việc những người khác nói gì, trực tiếp nắm lấy tay tôi, muốn đưa tôi đi ăn.
Ngay khoảnh khắc lúc tay tôi bị anh ấy nắm lấy, khoé môi tôi khẽ cong lên.
Khi tôi định cùng anh ấy rời đi thì Trần Nam lại nắm chặt lấy tay tôi với vẻ mặt lạnh lùng, “An Di, cậu sẽ không thật sự chuẩn bị đi ăn cùng Hạ Lăng đó chứ? Cậu là sinh viên đại học được giáo dục tử tế hẳn hoi mà.”
“Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, nếu như cậu thật sự đi ăn cùng Hạ Lăng, thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy cậu vừa tuỳ tiện vừa dễ dãi đấy, và cái mác này sẽ gắn liền với cậu suốt cuộc đời này!”
“Không lẽ cậu muốn trở thành một cô gái mà chỉ cần được mời một bữa ăn là có thể chinh phục được rồi sao?”
Vừa nói, cô ấy vừa liếc sang nhìn Hạ Lăng một cái, bảo với tôi : “Hơn nữa, cậu cũng đừng trách tớ không nhắc nhở cậu nhé, tên Hạ Lăng này, nhìn cái đã biết là một tay lão luyện trong chuyện tình trường rồi, thủ đoạn tiếp cận con gái của anh ta nhiều không kể siết đó!”
“Loại phụ nhị đại như này, chơi đùa với tình cảm của con gái còn không thèm chớp mắt luôn đấy!”
Nghe những lời của Trần Nam nói.
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, ngay cả Hạ Lăng ở bên cạnh nghe được cũng đều phải cau mày.
Tôi hất cánh tay đang giữ chặt tôi của Trần Nam ra, cười lạnh nói : “ Nếu có bản lĩnh như vậy, chi bằng cậu hãy lo cho bản thân mình trước đi, người chị thanh cao của tôi ơi, theo tôi nhớ không nhầm thì lần trước cậu vừa từ chối suất vay vốn hỗ trợ học phí mà giáo viên chủ nhiệm xin cho cậu rồi nhỉ, bây giờ nghèo đến mức đến cả cơm cũng ăn không nổi rồi, đúng không?”
Kiếp trước, có nhiều người theo đuổi và tỏ lòng quan tâm cô ấy đến vậy, bao gồm cả Hạ Lăng, nên cô ấy đương nhiên là không cần phải lo đến chuyện cơm ăn áo mặc, cả tiền tiêu cũng không bao giờ thiếu.
Nhưng kiếp này thì khác, không còn những người theo đuổi săn đón cô ấy nữa, cô ấy sẽ tự nhiên mà đến cơm cũng sắp không có ăn rồi.
“Cậu……..”
Cuối cùng, Trần Nam cũng nhịn hết nổi rồi.
Biểu cảm của cô ấy sụp đổ hoàn toàn, không còn duy trì được hình tượng thanh cao trước giờ nữa, dáng vẻ này cứ như hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi luôn vậy.
Sau khi tạo ra một trò cười xong.
Trần Nam không thể duy trì được hình tượng thanh cao của bản thân mình nữa.
Trong trường, ấn tượng của mọi người về cô ấy cũng bắt đầu thay đổi, tôi cứ tưởng rằng cô ấy sẽ biết kiềm chế bản thân hơn.
Nhưng không ngờ, cô ấy không những không biết giữ chừng mực, mà còn trực tiếp chú ý đến Hạ Lăng.
Trong nhà ăn của trường.
Trần Nam bưng khay thức ăn, cố ý đi ngang qua bên cạnh Hạ Lăng rồi va vào anh ấy.
Khay thức ăn trên tay Trần Nam rơi xuống, nước canh văng tung toé lên khắp người cô.
Đầu tiên cô ấy hét lên một tiếng, rồi sau đó liền vặn vẹo khuôn mặt mà nói : “Váy của em bị hỏng cả rồi này!”
Hạ Lăng thấy vậy, vừa định xin lỗi cô ấy, nhưng Trần Nam lại trực tiếp nắm lấy tay Hạ Lăng, bảo : “Anh làm hỏng váy của em rồi, anh phải bồi thường cho em đó!”
Hạ Lăng muốn đẩy Trần Nam ra, nhưng Trần Nam lại dùng lực rất mạnh mà nắm chặt tay anh ấy.
Trước kia, chỉ cần có người con trai nào va trúng Trần Nam một cái thôi là cô ấy đã nhảy cẩng lên cả rồi, nhưng giờ đây, cô ấy lại không còn thèm để ý gì đến sự thanh cao nữa, sống chết mà ôm chặt lấy tay Hạ Lăng không buông.
Không còn cách nào khác, vì tránh bị mọi người hiểu lầm, Hạ Lăng buộc lòng phải đồng ý với Trần Nam rằng sẽ đền váy cho cô ấy, lúc này, Trần Nam mới chịu thả Hạ Lăng ra.
Lúc Hạ Lăng đem chuyện này kể lại với tôi, tôi chỉ nghe nó như một trò cười thôi.
Hạ Lăng cực kì nghiêm túc mà bảo đảm với tôi rằng anh không có bất cứ mối quan hệ gì cùng Trần Nam cả, tôi nhìn nhìn vẻ mặt lo lắng của anh ấy, chỉ đáp : “Em biết mà.”
Hạ Lăng thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Cũng may là em không nghi ngờ anh. Nếu không thì…..”
“Nếu không thì sao?”
“Nếu không thì làm sao anh có thể theo đuổi em được nữa chứ.”
Hạ Lăng lắp ba lắp bắp nói ra những lời tiếp theo.
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười : “Anh có thích em không?”
Hạ Lăng gật đầu, “Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy mình rất thân thuộc với em, cứ tựa như kiếp trước chúng ta vừa bỏ lỡ nhau vậy, cho nên kiếp này anh nhất định sẽ giữ chặt lấy em.”
Tôi nghe anh nói vậy, trực tiếp đáp : “Nếu như anh đã thẳng thắn đến thế này rồi, em còn không đồng ý làm bạn gái anh thì không được hay lắm nhỉ.”
Hạ Lăng nghe tôi đáp như thế liền vui mừng đến không thể tả.
Sau đó, anh nắm lấy tay tôi, “An Di, em nhéo anh một cái đi, nói với anh, chuyện này là thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.”
Lúc chắc chắn được rằng tôi không nói đùa, Hạ Lăng trực tiếp bế tôi lên, ôm tôi xoay vài vòng, mãi một lúc lâu sau mới chịu thả tôi xuống.
Tôi nghiêm túc nói với anh : “Anh nói xem, Trần Nam bảo anh bồi thường cho cô ấy một bộ quần áo, rồi yêu cầu anh ba ngày sau mang bộ đồ đó đến khách sạn Bốn Mùa à?”
“Đúng đó, anh vẫn còn thấy khó hiểu đây này, bồi thường cho cô ấy một bộ quần áo, thì tại sao lại muốn anh mang đến khách sạn nhỉ?”
Hạ Lăng không hiểu được, nhưng tôi hiểu rất rõ chuyện này.
Trần Nam đây là có ý đồ không tốt đó.
“Việc này anh không cần phải lo nữa đâu, để em thay anh xử lý nhé.” Tôi nói với Hạ Lăng.
Hạ Lăng dứt khoát gật đầu, “Đều nghe em hết.”
Hạ Lăng trực tiếp gửi địa chỉ mà Trần Nam nói với anh qua điện thoại tôi.
Rồi chuyển cho tôi 10 vạn tệ (hơn 300tr) để tôi đến trung tâm thương mại mua một bộ quần áo có kiểu dáng tương tự với bộ của Trần Nam.
Phần còn lại thì giữ cho chính mình chi tiêu.
Tôi nhướn nhướn mày.
Trong lòng dấy lên một chút ngọt ngào.
Mặc dù không thiếu tiền, nhưng bạn trai chuyển cho mà, đương nhiên giá trị cũng sẽ khác một chút chứ.
Ba ngày sau, tôi dựa vào địa chỉ trên tin nhắn và tìm đến được trước cửa khách sạn.
Nhìn vào toà khách sạn được đánh giá rất cao trước mắt.
Thầm cảm thán trong lòng, lần này Trần Nam bỏ ra một số vốn lớn đấy.
Nhưng tiếc là, cô ấy đã tiêu tiền vào cán đao mất rồi.
Người đến là tôi, chứ không phải Hạ Lăng.
Lúc gõ cửa, tôi nhẹ nhàng dùng lực, cửa trực tiếp được mở ra cùng tiếng cọt kẹt.
Căn bản là không hề khoá.
Ngay khoảnh khắc vừa bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là hình ảnh bờ vai quyến rũ lộ ra một nửa của Trần Nam.
“Wow——-“ tôi kinh ngạc kêu lên.
Suy cho cùng thì, bình thường lúc ở ký túc xá, đến cả một cánh tay của cô ấy tôi cũng rất khó để có thể nhìn thấy được.
Cô ấy bảo là, con gái của gia đình tử tế thì làm sao có thể tuỳ tiện lộ tay lộ chân chứ.
Nghe thấy giọng tôi, cô ấy ngạc nhiên mà xoay người lại.
Khi nhìn thấy tôi thì liền vội vàng kéo chiếc áo choàng tắm đang vắt ở thắt lưng lên.
“Tại sao lại là cậu! Cậu đi vào sao không gõ cửa vậy chứ!”
Tôi nheo mắt cười.
“Tôi gõ cửa rồi mà, cậu không có khoá, có thể là cũng không nghe thấy tiếng động nhỉ.”
Tôi quay đầu lại nhìn những cây nến và cuốn sách màu đỏ, trong mắt liền lấp lánh chút ranh mãnh.
Nhìn không ra được rằng, một Trần Nam thanh cao đến vậy, thế mà lại khá biết cách tạo bầu không khí lãng mạn ha.
“Cậu———“ Cô ấy cắn môi, muốn hỏi gì đó.
Tôi thay cô ấy nói ra luôn.
“Có phải cậu muốn hỏi tại sao Hạ Lăng không đến không?”
“Anh ấy giao việc đưa quần áo này cho bạn gái anh ấy là tôi rồi, dù sao thì anh ấy cũng có nhiều việc quan trọng cần phải làm, còn mấy việc nhỏ nhặt lãng phí thời gian này thì tôi đến là được.”
Biểu cảm căng thẳng của Trần Nam dần dần tan vỡ.
Trong lòng tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng tận!
Hai kiếp rồi, cuối cùng tôi cũng đã có thể tự tay xé chiếc mặt nạ giả vờ thanh cao của cô ấy xuống.
“Tôi không tin, Hạ Lăng nhất định là muốn đến gặp tôi, chính cậu, cậu là người ngăn cản anh ấy đến tìm tôi có đúng không hả?” Hai mắt Trần Nam đỏ ngầu, vẻ mặt tức giận chất vấn tôi.
Tôi đưa hai tay ra, “Có phải là cậu đang đề cao bản thân mình quá rồi không, cậu có điểm gì xứng đáng để Hạ Lăng thích chứ, tại sao anh ấy lại phải đến gặp cậu?”
Miệng Trần Nam cứ lẩm bà lẩm bẩm, “Nhất định là cậu, nhất định là do cậu âm thầm gây rối, bằng không thì sao Hạ Lăng lại không đến gặp tôi được……”
Tôi thấy cô ấy đúng là hết thuốc chữa rồi.
Cười lạnh một tiếng.
Vừa định nói tiếp thì Trần Nam đã đẩy tôi ra rồi chạy khỏi phòng khách sạn.
Trần Nam sẽ không định đích thân đi hỏi Hạ Lăng đó chứ?