Người Bạn Thân Thích Giả Vờ Thanh Cao - Chương 2
Vì để theo đuổi Trần Nam, Hạ Lăng thậm chí còn kết thành anh em tốt với tôi nữa.
Kiếp trước, tôi đã đưa cho Hạ Lăng rất nhiều ý tưởng hay, nhưng những ý tưởng này lại khiến anh thất bại hết lần này đến lần khác, điều đó càng khiến anh xuất hiện loại tâm lý kiểu “thứ gì càng không thể có được thì thứ đó sẽ càng tốt.”, thế là lại bắt đầu theo đuổi Trần Nam một cách điên cuồng hơn.
Nhưng chính vào cái ngày tôi chết, Trần Nam cuối cùng cũng đồng ý ở bên Hạ Lăng.
Cho đến tận hôm nay, tôi vẫn nhớ như in những lời mà Trần Nam nói với tôi trước khi tôi chết : “Tôi đã đồng ý ở bên cạnh Hạ Lăng rồi, và cũng sắp được gả cho anh ấy, bước vào hào môn, vì để tôi có thể sống yên ổn với cuộc sống giàu sang này, cậu hãy đi chết đi!”
Sống lại một lần nữa, tôi sẽ không để mưu kế này của cô ấy thành công đâu.
Đêm khuya, ở trong ký túc xá, tôi nhấp vào ảnh đại diện của Hạ Lăng trên wechat, trực tiếp gửi tin nhắn qua cho anh.
“Đêm khuya ngủ không được, có thể tìm anh nói chuyện chút được không?”
Tôi cứ tưởng muộn thế này rồi thì chắc Hạ Lăng sẽ không trả lời đâu, nên đang định đặt điện thoại xuống, đợi đến hôm sau nhận tin nhắn của anh, nhưng không ngờ, điện thoại còn chưa kịp đặt xuống, tin nhắn của Hạ Lăng đã gửi đến rồi.
“Tôi đây. Có thể trò chuyện.”
Hạ Lăng thật ra là một chàng trai có tâm tư rất đơn thuần, kiếp trước, anh ấy vì để theo đuổi Trần Nam mà đã cố tình tiếp cận tôi, mua cho tôi đủ loại đồ ăn ngon, rồi nhờ tôi nói tốt về anh ấy trước mặt Trần Nam.
Sau này, chúng tôi càng ngày càng thân thiết với nhau hơn, thân đến mức tôi cũng không biết mình đã thích anh ấy từ khi nào nữa.
Nhưng bởi vì tôi biết, người anh thích là Trần Nam, nên tôi chưa bao giờ dám bộc lộ tình cảm của mình.
Sống lại một lần nữa, tôi tự nhiên sẽ không còn ngu xuẩn như này trước, thích thì phải tranh thủ mà giành lấy chứ, cái gì mà Trần Nam Vương Nam, đều cút hết đi!
Tôi và Hạ Lăng trò chuyện cùng nhau đến tận 5h sáng hôm sau.
Tôi mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi, đợi đến khi tỉnh dậy, bạn cùng phòng với vẻ mặt hóng chuyện nói với tôi : “An Di, tối qua cậu trò chuyện với ai mà khuya thế, không lẽ là bạn trai của cậu à?”
Tôi nhướn mày đáp : “Không hẳn là bạn trai, nhưng tớ khá thích anh ấy đó, tớ muốn tán anh ấy.”
Bạn cùng phòng của tôi điên cuồng gật đầu, “Thích thì cứ theo đuổi, tớ tin vào thực lực của cậu, nhất định sẽ làm được thôi!”
Tôi vừa định lên tiếng đáp lại thì Trần Nam ở bên cạnh lại châm chọc nói : “An Di, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu nhé, con gái thì phải biết giữ mình trong sạch, nếu không cậu sẽ hối hận cả cuộc đời đấy.”
Đây là lại bắt đầu lên mặt dạy đời tôi nữa rồi.
Nếu không phải vì mẹ tôi và mẹ cô ấy là bạn học, tôi và cô ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, thì tôi sẽ chẳng đời nào trở thành bạn thân với loại người như vậy đâu.
Tôi chả thèm để tâm đến cô ấy.
Cầm điện thoại lên nhắn với Hạ Lăng rằng tối qua tôi vô tình ngủ quên mất, sau đó sửa sang rồi thay quần áo đi học tiết thể dục.
Trong giờ thể dục này, giáo viên để cho chúng tôi hoạt động tự do.
Vừa đúng lúc Hạ Lăng cùng một nhóm nam sinh đang chơi bóng rổ ở sân bên cạnh.
Thế nên bạn cùng phòng đã kéo tôi và Trần Nam cùng đi xem Hạ Lăng bọn họ chơi bóng.
Một vài nam sinh đang chơi bóng rổ, nhìn thấy Trần Nam đi đến rồi.
Trực tiếp huýt huýt sáo, “Hoa khôi đến rồi kìa!”
Trần Nam tức đến giậm chân, “bạ đâu nói đấy, hạ tiện!”
Mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng Trần Nam một chút cũng không có vẻ là muốn rời đi.
Đúng lúc đó, một quả bóng rổ mất kiểm soát bất ngờ lao về phía chúng tôi.
Sượt qua má tôi, rồi cuối cùng đập thẳng vào mặt Trần Nam.
Trần Nam hét lên một tiếng “A” chói tai.
“Hotboy Hạ, bóng của cậu đánh trúng hoa khôi rồi kìa, còn không mau đến xin lỗi đi!”
“Hotboy Hạ, hoa khôi bị cậu làm đau rồi đó, cậu nhanh đến an ủi cô ấy đi!”
Trên sân bóng rổ.
Một nhóm nam sinh đang chơi bóng trêu chọc Hạ Lăng.
Bọn họ đều mong chờ xem Hạ Lăng và Trần Nam sẽ phát sinh ra phản ứng hoá học như thế nào.
Dù sao thì, hoa khôi cuối cùng đều cũng sẽ ở bên hotboy trường mà thôi.
Rất nhanh, Hạ Lăng liền bước về phía Trần Nam.
Trần Nam vừa ôm lấy một bên đầu bị đánh trúng, vừa đứng yên tại chỗ, vẻ mặt đầy xấu hổ và tức giận, đợi Hạ Lăng đến xin lỗi mình.
Thế nhưng…….
Hạ Lăng vừa đi đến trước mặt cô ấy, liền rẽ qua một góc, tới bên cạnh tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ quan tâm sâu sắc mà hỏi tôi : “Lúc nãy không làm em bị thương chứ?”
Tôi đưa tay chạm vào vết xước trên mặt, lắc đầu tỏ ý không sao.
Anh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu xuống, lấy từ trong túi quần thể thao ra một chiếc băng cá nhân rồi đặt vào tay tôi.
Chính vào lúc này, Trần Nam ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng, phát ra âm thanh đau đớn.
Nghe thấy tiếng kêu nhẹ của Trần Nam, Hạ Lăng lúc này mới nhớ tới người thật sự mình làm cho bị thương.
Hạ Lăng quay đầu nhìn về Trần Nam, vẻ mặt nhàn nhạt.
“Cô không sao chứ, xin lỗi nhé, tay tôi bị trượt.”
Trần Nam nghe vậy liền kiêu ngạo mà hất cằm lên, trông có vẻ như chẳng thèm nghìn tới anh một cái.
“Tôi không phải là An Di, anh đừng cố lấy lòng tôi, miếng băng cá nhân rách nát đó của anh tôi sẽ không———“
Tôi biết cô ấy muốn nói gì tiếp theo.
Nhưng Hạ Lăng căn bản là không cho cô ấy cơ hội để nói hết câu, trực tiếp bảo : “Xin lỗi.”
Nói xong, anh xoay người tiếp tục bước về phía sân bóng.
Bỏ lại Trần Nam đứng tại chỗ đó, phẫn nộ đến mức hai má đỏ bừng.
Ngay sau đó, Trần Nam liếc mắt nhìn vào miếng băng cá nhân trong tay tôi.
Lạnh giọng mỉa mai, nói : “Tôi chả bao giờ dùng đến những thứ như này hết.”
“Dùng rồi da tôi sẽ bị dị ứng, da mặt tôi khá là nhạy cảm.”
“Còn nữa, miếng băng cá nhân đó anh ta đã để trong người lâu như thế, sớm đã dính đầy mồ hôi rồi, thế mà cậu cũng không thấy ghê tởm à.”
Nói xong, cô ấy đeo lên chiếc khẩu trang dùng một lần để che đi vết thương trên mặt.
Tôi “ồ” một tiếng, nhìn vào cô ấy như xem một chú hề vậy.
Bạn cùng phòng ở bên cạnh cũng không thèm để ý đến cô, vừa đúng lúc này tiết thể dục đã kết thúc, mọi người cùng nhau trở về ký túc xá.
Ngay khi về đến ký túc xá, mọi người liền bắt đầu điên cuồng buôn dưa lê về mối quan hệ của tôi và Hạ Lăng.
“Trời đất ơi, nghe bảo trước giờ hotboy chưa có chủ động bắt chuyện với người con gái nào đâu đấy, hai người làm sao mà quen nhau được vậy?”
“Dựa vào kinh nghiệm xem phim thần tượng của tớ bao năm nay, ánh mắt của hotboy trường hôm nay nhìn vào An Di của chúng ta, chậc chậc chậc ———-, tuyệt đối không hề thuần khiết!”
Một vài từ bị cô ấy nhấn mạnh bằng âm lượng lớn hơn.
Cả khu ký túc xá lập tức tràn ngập những câu hóng hớt đầy tò mò.
Còn Trần Nam thì từ lúc vừa trở về là đã ngồi ở trước gương, thoa thuốc lên vết thương của cô ấy rồi.
Nghe thấy lời bàn tán của những người khác, liền phát ra một tiếng cười khẩy.
“Con gái phải thiếu đứng đắn đến mức nào mới tuỳ tiện nhận đồ của người con trai khác chứ? Nếu mà là trước đây, nhận đồ của người ta thì đã đồng nghĩa với việc đồng ý gả cho người ta rồi.”
“Cái gì mà hotboy, tôi thấy cũng chả phải là thứ gì tốt đẹp cả, lúc nào cũng để sẵn băng cá nhân trong túi để tặng cho các cô gái, đúng thật là cáo già gian xảo mà!”
Tôi liên tục cười lạnh trong lòng.
Vừa nãy ở trên sân bóng rổ, tôi rõ ràng nhìn thấy được lúc Hạ Lăng tiến về chỗ Trần Nam, đáy mắt có lộ ra chút vẻ mong đợi.
Cô ấy còn cố ý vuốt tóc mái ra phía sau tai, chính là để thể hiện ra một mặt hoàn mỹ nhất của bản thân trước mặt Hạ Lăng.
Rõ ràng là rất muốn có miếng băng cá nhân đó của Hạ Lăng, nhưng trên miệng thì lại toàn là những lời chê bai ghét bỏ.
Nếu như tôi không biết rõ bộ mặt thật của cô ấy, thì suýt chút nữa đã khiến tôi tin lời cô ấy luôn rồi.
Vạch trần thì chả có gì thú vị cả, tôi chính là muốn nhìn xem cô ấy có thể giả vờ đến khi nào thôi.
Tôi dán lên miếng băng cá nhân mà Hạ Lăng đưa, leo lên giường rồi bật chiếc điện thoại đã đầy pin lên.
Không biết là Hạ Lăng đã gửi tin nhắn đến từ lúc nào rồi.
【Hôm nay không sao chứ.】
【Xin lỗi em, anh cũng không biết vì sao quả bóng rổ đó lại đánh trúng em nữa.】
【Là anh sai, để bày tỏ sự hối lỗi này thì không biết ngày mai anh có thể mời em đi ăn được không?】
Nhìn thấy tin nhắn của Hạ Lăng, tôi lập tức trả lời lại một từ “được.”
Ngay sau đó, Hạ Lăng trả lời : 【Vậy mai anh sẽ đến tìm em.】
Trò chuyện với Hạ Tuân xong.
Ngày hôm sau.
Anh ấy cứ vô tư mà đứng chờ tôi mà trực tiếp đứng chờ tôi ở trước cửa lớp.
Khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, các bạn học tràn ra khỏi lớp, nhìn thấy Hạ Lăng đứng ngay trước cửa, một số người liền bắt đầu thấp giọng bàn tán.
“Ôi trời, sao hotboy lại ở đây thế, nhìn có vẻ là đang đợi người nhỉ, đợi ai vậy ta?”
“Còn có thể đợi ai được nữa, chắc là đang đợi Trần Nam thôi, hotboy hôm qua lúc chơi bóng rổ không phải là đã làm Trần Nam bị thương sao, có lẽ muốn hẹn Trần Nam cùng đi ăn để chuộc lỗi đó!”
“Nghe có lý nha, như vậy thì, Hạ Lăng không phải là đang theo đuổi Trần Nam đó chứ, hotboy với hoa khôi à, cảm giác CP phải nói là tràn đầy luôn ấy!”
Điềm nhiên, Trần Nam cũng nghe thấy những lời tám chuyện này.