Người Bà Xấu Tính - Chương 5
14
Gừng càng già càng cay.
Ông hai là người hiểu rõ tâm lý nhất.
Bà nội và ông nội sống nương tựa nhau, điều bà lo lắng nhất là chuyện sau khi chết.
Dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần có thể chôn chung với ông nội, bà sẽ nhượng bộ.
Tôi lo lắng nhìn bố, ông lặng lẽ vỗ tay tôi, bảo yên tâm.
Giây sau, bà nội ngạc nhiên như nuốt cả quả dưa hấu.
“Ối, sợ quá.
“Mấy người tưởng mộ nhà mấy người là lăng Tần Thủy Hoàng?
“Khinh! Chỗ đó chôn không lưu manh cũng vô lại!
“Năm năm trước ông chú ba nhà mấy người vay chúng tôi tám vạn buôn bán, tiền không kiếm được còn mất mạng. Mùa đông năm trước cháu cả ông qua nhà tôi trộm đồ, chẳng lấy được gì còn ngã đập đầu chết. Đám rác rưởi đó, tôi nhìn cũng thấy bẩn!
“Nói thẳng, cái mộ đó, tôi không vào!”
Bà nội nói xong, bố tôi lập tức tiếp lời.
“Không chỉ mẹ tôi không vào, tôi cũng sẽ lấy tro cốt bố tôi ra.
“Trước đây các người nợ chúng tôi, chúng tôi không đòi, từ nay về sau đường ai nấy đi.
“Tôi nói trước, nếu có ai giở trò với mẹ tôi và vợ con tôi, tôi sẽ không ngại đầu tư một công ty tang lễ đưa họ lần cuối.”
Ông hai không ngờ gia đình tôi thái độ quyết liệt như vậy, bật dậy khỏi ghế định chửi.
Nhưng vừa rời ghế, lão già đó đã ôm bụng đổ gục, co giật dữ dội, còn sùi bọt mép.
Bà hai hoảng hốt, vừa hỏi sao thế, vừa bấm huyệt nhân trung.
Cuối cùng không còn cách, ôm chân thím hai khóc đòi đưa đi cấp cứu.
Thím hai thấy ông hai ngất, chỉ hoảng hốt thoáng qua.
Rồi quay qua thấy váy của mình dính đầy nước mắt nước mũi, lập tức ghê tởm đạp bà hai ra.
“Đưa cái gì mà đưa! Chuyện không thành còn muốn tôi trả tiền, mơ à!”
Cú đá mạnh đến mức, bà hai lăn từ sofa đến cửa.
Nhìn người đàn ông nằm trên đất, rồi nhìn lại mình, bà hai mới hiểu thế nào là kết quả của việc hợp tác với cọp.
“Đồ đê tiện! Nếu không có tiền của nhà tao, giờ mày còn đang ngồi tù!
“Thấy chúng tao vô dụng, muốn bỏ đá xuống giếng? Được, tôi sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo mày lừa tiền!
“Dù gì bên ngoài Vĩnh Cường cũng có đầy đàn bà, mày vào tù, con mày sẽ có mẹ kế ngay!
“Mày ngược đãi Phán Nhi thế nào, sẽ có người ngược đãi con mày y như vậy!
“Cho mày biết, thế nào là quả báo. . . . . .”
Chát. . . . . .
Bịch. . . . . .
Bà hai chưa nói xong, người đã đổ gục.
Thím hai tay cầm nửa chiếc bình hoa vỡ, máu dần chảy đầy sàn. . . . . .
15
Thím hai thực sự giết người.
Nhưng không phải bà hai.
Bố theo bản năng chắn trước chúng tôi, đề phòng thím hai làm gì quá đáng.
Không lâu sau, cảnh sát đến.
Họ bắt thím hai đi, cả nhà tôi cũng phải đi lấy lời khai.
Cảnh sát nói với chúng tôi, thím hai đánh bị thương bà hai chỉ là sự cố.
Điều bà ta thực sự muốn, là mạng của cả nhà tôi.
Theo kế hoạch, thím hai sẽ làm một bàn đầy đồ ăn xin lỗi chúng tôi.
Chúng tôi ăn uống vui vẻ, bà nội sẽ tha thứ cho bà ta.
Nhưng những món ăn đó, đều chứa liều lượng lớn thuốc chuột và thuốc ngủ.
Chỉ cần một miếng, là mất mạng.
Để che giấu sự thật, bà ta còn làm hỏng van gas trong nhà.
Chờ chúng tôi ngất, chú hai sẽ đốt nhang muỗi trong nhà vệ sinh.
Theo thời gian, khí gas rò rỉ sẽ tràn đầy nhà, gặp lửa, rồi nổ tung.
Họ nghĩ như vậy không chỉ bảo vệ được mình, còn tạo ra vụ cháy để che giấu sự thật đầu độc.
Kế hoạch tỉ mỉ, vô cùng độc ác.
Nhưng họ tính sai một điểm, ông hai ham ăn, lén uống rượu Mao Đài đã bị bỏ thuốc.
Bà ta không những không đạt được mục đích, còn giết chết “người nhà”.
Âm mưu tinh vi kết thúc trong trò hề.
Tòa tuyên thím hai tội cố ý giết người, tử hình hoãn thi hành hai năm.
Chú hai là đồng phạm, bị phạt mười năm.
Bà hai thành người thực vật, con trai con dâu bà ta bán nhà bỏ đi trong đêm, không lâu sau hàng xóm phát hiện bà ta chết đói trong chính căn nhà của mình.
Vụ án này lan truyền rất rộng, có người nói nhà bà hai vô tội, chỉ bị thím hai mê hoặc.
Tôi không nghĩ vậy.
Bà ta sai vì không nên hợp tác với người phụ nữ rắn rết như thím hai.
Sai vì không dạy con cái biết đạo đức.
Không nên trước mặt người mẹ, nguyền rủa con cái người ta…
16
Sau vụ việc, Hứa Uy hoàn toàn cắt đứt với chúng tôi.
Nhưng nguyên nhân không phải bố mẹ vào tù, mà là bà nội không mua cho nó mô hình mấy vạn tệ.
Không lâu sau, Hứa Uy mất tích.
Cùng biến mất còn có ba vạn tệ tiền mặt trong nhà.
Bố mẹ đến đồn cảnh sát báo án.
Camera giám sát cho thấy nó đến một quán net, rồi cùng một nhóm người lạ lên một chiếc xe tải.
Tất cả bằng chứng cho thấy, nhóm người đó có vẻ là từ Bắc Myanmar. . . . . .
Bà nội xem camera lặp đi lặp lại, Hứa Uy ôm mô hình lên xe, vui vẻ không tả nổi.
Thím hai biết tin, gào khóc xé lòng.
Cực độ đau khổ, bà ta đập đầu vào cửa kính.
Máu chảy khắp nơi, giống hệt khi bà ta đánh trọng thương bà hai.
Nhưng có ích gì?
Bà dạy con thành như vậy, cũng là bà nuông chiều Hứa Uy hết lần này đến lần khác.
Khi bà ta nói muốn gả tôi cho du côn, bà có nghĩ đến kết cục của tôi, có nghĩ đến mẹ tôi cũng sống không bằng chết.
Gieo nhân nào gặt quả nấy.
Nợ thì phải trả.