Người Bà Xấu Tính - Chương 2
4
Ban đầu tôi không hiểu tại sao thím bị mắng mà còn cười, nhưng khi ánh mắt bà rơi vào mẹ tôi thì tôi hiểu ra ngay.
Trước đây, bà nội không vui muốn mắng mẹ tôi nhưng ngại mặt mũi không muốn tự mình ra tay thì sẽ cùng thím hai giở trò như vậy.
Giả vờ trách mắng thím hai vài câu, rồi thím sẽ thuận lý thành chương mà trút giận lên mẹ tôi.
Dù sao cũng là mâu thuẫn giữa người dưới, bà nội không can thiệp cũng có lý.
Từ khi thím hai sinh Hứa Uy, đồ ăn trong nhà đều nấu theo khẩu vị của thím.
Đồ ăn toàn là món cay xé lưỡi của Tứ Xuyên, chẳng quan tâm người khác có ăn nổi không.
Hôm nay đột nhiên đổi thành đồ ăn thanh đạm, thím đương nhiên nghĩ bà nội cố tình tạo cơ hội cho thím.
Quả nhiên, thím lập tức cất giọng mắng mẹ tôi: “Một bàn toàn cỏ, cho bò ăn à? Máu huyết mà tôi thích đâu, sao không làm cho tôi!”
Bà nội từ tốn gắp hai con tôm bỏ vào bát tôi, rồi lạnh lùng hỏi thím hai.
“Nhã Ni dạ dày không tốt, không ăn được cay, cô không biết à?”
Thím hai không nghe ra sự không vui trong giọng nói của bà nội, còn tưởng bà đang phối hợp với mình, giọng mỉa mai: “Dạ dày không tốt là nó không có phúc, không chịu nổi nuôi dưỡng của nhà họ Hứa chúng ta.”
Nghe thím nói vậy, tôi cũng tức giận.
Mẹ tôi dạ dày không tốt là do thím luôn “cố ý” gắp ớt cho mẹ tôi ăn.
Miệng thì bảo nếm thử món mới.
Mẹ tôi không ăn, thím sẽ cùng bà nội mỉa mai mẹ tôi làm bộ, cố tình không ăn món thím gắp.
Bà nội vốn không thích mẹ tôi, có cớ thì càng mượn đề phát huy, gắp một bát rồi lại một bát món cay ép mẹ tôi ăn.
Lâu dần, dạ dày mẹ tôi hỏng luôn.
Tôi vừa định lên tiếng bênh mẹ, lúc này bà nội lại nói trước.
“Tao vẫn câu đó, mày thích ăn thì ăn, không ăn thì cút.”
Thím hai nổi cáu.
Hứa Uy từ nãy giờ im lặng cũng không nhịn được mà nói: “Bà nội, sao bà nói mẹ con như vậy, con cũng không thích ăn món này.”
“Vậy mày cũng cút.”
Bà nội như bị trúng tà, mặc kệ thím hai và Hứa Uy làm trò cũng không thay đổi ý định.
Đây là lần đầu tiên Hứa Uy bị bà nội mắng, mặt lập tức đỏ bừng.
Thím hai lúc này mới nhận ra bà nội dường như thực sự đang mắng họ, chưa từng bị ấm ức như vậy, bà ta dắt Hứa Uy bỏ về phòng, sập cửa thật mạnh.
Bà nội không nói gì, chỉ dặn tôi ăn xong thì đi nghỉ sớm, cố gắng thi thật tốt ngày mai.
Nửa đêm tôi khát nước ra ngoài uống, đúng lúc bắt gặp thím hai đang giận dỗi với chú hai vừa từ KTV về.
“Hứa Vĩnh Cường, đồ khốn nạn vô dụng! Vợ con bị người ta bắt nạt, ông cũng không dám hé răng còn xứng là đàn ông không!
“Uy Uy là cháu trai duy nhất của nhà họ Hứa, là duy nhất ông biết không!
“Tôi nhìn thấu rồi, mẹ ông nói thương ông, đều là xạo! Hai mẹ con tôi trong mắt bà ta còn không bằng con đĩ phá của đó!”
Con đĩ phá của?
Xem ra là đang mắng tôi.
Chú hai nghe xong, dường như cũng khó hiểu, hỏi lại bà nội có thực sự mắng thím không, đến khi thím hai sắp khóc, ông ta mới vội an ủi.
Vừa nhỏ tiếng mắng bà nội, vừa dỗ dành.
“Anh tôi không có con, nhà cửa, xe cộ, mọi thứ trong nhà này sớm muộn cũng là của Uy Uy.
“Bây giờ chịu chút ấm ức không sao, tính đi tính lại mẹ tôi cũng không sống được bao lâu nữa.
“Đến lúc bà chết, chẳng phải tất cả trong nhà này đều là do em quyết định sao.
“Nói cho bà biết, mẹ tôi. . . . . .”
Chú hai giọng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì ghé sát tai thím hai thì thầm.
Tôi nghe không rõ họ nói gì, nhưng nhìn ánh mắt kiêu ngạo của thím hai, chắc chắn không phải lời hay.
Cuối cùng, thím hai nhìn thấy tôi.
“Nhìn gì mà nhìn, đồ chết tiệt!
“Nói cho mày biết, tất cả trong nhà này đều là của Uy Uy, mày đừng hòng ăn cắp một xu!”
Mai là thi đại học, tôi sợ ngủ không ngon sẽ không có tinh thần, đâu có thời gian mà cãi nhau với bà ta.
Nhưng khi tôi định nhượng bộ, Hứa Uy lại lén lút từ phòng tôi chạy ra, vui vẻ vẫy vẫy tờ giấy trong tay.
“Đồ con hoang, đừng đắc ý! Mày muốn thi đại học sao? Tao không cho mày thi!”
Nhìn rõ tờ giấy, tôi cảm thấy máu dồn lên não.
Tờ giấy đó, là giấy báo dự thi của tôi!
5
“Hứa Uy, trả giấy báo dự thi cho tao!”
Đầu óc tôi trống rỗng, ngoài việc giành lại giấy báo dự thi không còn nghĩ được gì khác.
Hứa Uy dựa vào có bố mẹ bên cạnh, cả nhà ba người cùng nhau chắn đường tôi.
Tôi gấp đến độ kéo cổ áo Hứa Uy.
Thím hai để cứu Hứa Uy, mạnh tay bóp vào vết thương của tôi.
“Á!”
Tôi đau đến thấu xương, nhưng dù đau chết tôi cũng không buông tay.
Thím hai thấy bà nội sắp bị đánh thức, tay càng bóp mạnh hơn.
“Nhìn cái mặt này xem, nước mắt đầm đìa nhìn yêu chưa kìa.
“Học hay không có gì quan trọng đâu? Sớm muộn cũng phải lấy chồng.
“Nhưng nếu mày lấy thằng Hổ ở quê, thì tiền sính lễ chắc chắn không ít. Đúng lúc Uy Uy nhà tao sang năm lên cấp hai, người làm chị như mày cũng nên có chút lòng thành.”
Nhìn khuôn mặt méo mó xấu xa của thím hai, tôi không khỏi muốn nôn.
Thằng Hổ ở quê là kẻ du côn nổi tiếng, không những chưa từng đi học mà còn từng vào tù.
Bà ta muốn tôi lấy hắn, tức là muốn tôi chết.
Có lẽ kỳ thi đại học quá quan trọng với tôi, trong lòng tôi nảy sinh dũng khí vô hạn, nhịn đau cũng phải đáp trả.
“Đừng mơ, con bà ngày ngày đánh nhau bắt nạt bạn gái, dù có tốn tiền cũng không trường nào nhận!”
“Đồ đê tiện, mày nói lại lần nữa!”
Thím hai không nghĩ ngợi gì mà giơ tay định tát tôi.
Đúng lúc đó, bà nội từ phòng chạy ra.
Tôi tưởng bà đến giúp mình, nên phân tâm né tránh cái tát của thím hai.
Nhưng tôi không ngờ, chỉ một chút tin tưởng đó, lại khiến tôi trơ mắt nhìn giấy báo dự thi bị Hứa Uy ném vào bồn cầu xả trôi đi.
Bà nội không phải đến giúp tôi, bà đến giúp Hứa Uy!
6
“Mẹ, mẹ đến thật đúng lúc!”
Thím hai thấy mưu kế thành công, không thèm giả vờ nữa, cười hả hê.
Tôi dựa vào tường nhà vệ sinh, ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thím hai thỏa mãn ngắm nhìn sự tuyệt vọng của tôi, còn không quên đâm thêm một nhát.
“Phán Nhi, con cũng đừng buồn quá, chỉ là một kỳ thi thôi, không có gì to tát cả.
“Ngày mai thím sẽ đến nhà thằng Hổ nói chuyện cưới xin, nhất định sẽ cho con gả đi trong vinh quang.”
Mẹ tôi đến muộn bị sắc mặt trắng bệch của tôi dọa sợ, vội vàng an ủi rằng cùng lắm là học lại một năm, tuyệt đối không được vì tức giận mà làm hại sức khỏe.
Trong đầu tôi chỉ toàn là khuôn mặt dịu dàng của bà nội ôm Hứa Uy, hoàn toàn không nghe lọt tai mẹ tôi nói gì.
Thảo nào bà nội đột nhiên thay đổi tính tình, thảo nào thím hai sau khi nghe chú hai nói chuyện lại vui vẻ.
Tất cả đều là một ván cờ của họ, chỉ cần chút quan tâm, tôi đã ngây ngốc chui vào.
Mẹ tôi bị tôi làm cho hoảng sợ, vừa đỡ lưng vừa đưa nước.
Tôi hối hận đến cùng cực nhưng cũng vô phương cứu vãn, duy nhất nghĩ đến là gọi cho giáo viên chủ nhiệm xem có thể khẩn cấp làm lại giấy báo dự thi không.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đã thấy bà nội đứng ở cửa.
“Bây giờ bà hài lòng chưa? Bà hài lòng chưa hả!”
Từ bé đến giờ tôi chưa từng cãi lời người lớn, hôm nay phá lệ rồi.
Người chỉ muốn hại tôi, không xứng đáng làm trưởng bối của tôi.
“Phán Nhi. . . . . .”
Mẹ tôi kéo tôi, sợ tôi chịu thiệt.
Nhưng điều khiến hai mẹ con tôi bất ngờ là, bà nội không hề tức giận, lặng lẽ đưa cho tôi một tờ giấy.
Tôi nghi hoặc mở ra, trên đó in ba chữ to —— Giấy báo dự thi.
“Cầm lấy, ngủ sớm đi, mai còn dậy sớm.”
Giọng bà nội rất bình thản, như thể chuyện vừa xảy ra không tồn tại.
Sự khác biệt lớn trước sau làm tôi thở không ra hơi.
Dưới ánh đèn mờ, bà nội biểu cảm phức tạp, sau một hồi suy nghĩ mới để lại cho tôi một câu: Lạt mềm buộc chặt.
Tôi không hiểu ý của bà, muốn hỏi thêm nhưng bà không trả lời.
Chỉ là khi tôi đóng cửa, nghe thấy bà nội lẩm bẩm trong phòng khách.
“Lỡ một lần rồi, còn có lần thứ hai sao?”
7
Trở về phòng, tôi vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi.
Để phòng hờ, tôi gấp giấy báo dự thi cẩn thận, nhét vào áo sát người rồi mới dám nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, tôi mới hiểu ý của bà nội.
Sau chuyện tối qua, thím hai hoàn toàn yên tâm, ngủ rất ngon trong phòng, hoàn toàn không can thiệp tôi làm gì.
Tôi rón rén rửa mặt, ăn sáng, rồi rời nhà trước khi thím tỉnh.
Ra khỏi nhà, bà nội dặn dò kỹ, bảo tôi và mẹ thống nhất lời nói, đừng để thím hai biết tôi đi thi đại học.
Tôi không biết bà nội có âm mưu gì, nhưng chỉ cần có thể thi đại học, tôi sẽ phối hợp vô điều kiện.
Huống chi, thím hai không biết càng tốt, khỏi gây thêm chuyện hại tôi.
Vào phòng thi, tôi theo từng bước trả lời câu hỏi, ba năm vất vả đều hóa thành chữ viết trên giấy.
Môn thi cuối cùng vừa nộp bài, tôi cảm nhận được sự nhẹ nhõm chưa từng có.
Chỉ tiếc rằng sự nhẹ nhõm này không kéo dài lâu.
Vừa về nhà, đẩy cửa vào tôi đã thấy bầu không khí khác lạ.
Một đôi giày giả nhãn hiệu bẩn thỉu nằm ngang ở cửa, sàn nhà đầy vỏ hạt dưa.
Chưa hết, cả căn phòng còn nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền và thuốc lá khô.
Thấy cảnh này, tôi không khỏi có linh cảm xấu.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, một giọng nói chua ngoa chói tai không thương tiếc vang lên trong tai tôi.
“Ồ, được đi học có khác, da dẻ mịn màng, sính lễ đòi ba mươi mấy vạn hoàn toàn không vấn đề.”
Chết tiệt, sao tôi lại quên mất Trương Thúy Lan!
Tôi vừa định chạy ra ngoài, nhưng vẫn chậm một bước.
Thím hai đã canh sẵn sau cửa kéo tay tôi vào nhà: “Phán Nhi, về đến nhà rồi chạy đi đâu?”