Ngỗng Se Duyên - Chương 3
Ban đầu, tôi không hiểu anh hỏi vậy là có ý gì, mãi đến khi ngày nào anh cũng xách cơm hộp đến tìm tôi, tôi mới vỡ lẽ. Anh đã mua chuộc bạn cùng phòng của tôi, bao trọn ba bữa mỗi ngày.
Nào là ngỗng luộc, ngỗng hầm, canh ba món từ ngỗng, canh đậu hũ ngỗng…
Tôi nhìn bát thịt ngỗng trước mặt, ngẩn người ba giây rồi ngẩng đầu hỏi anh: “Chu Cận Xuyên, anh không định tốt nghiệp nữa à?”
Liên tục ăn “luận văn tốt nghiệp” của anh hai tuần liền, dù thịt ngon hơn ngoài tiệm thật, nhưng ăn mãi thế thì đến tổ tiên nhà ngỗng cũng phải hết chứ.
Nghe xong, anh lại cười, khuôn mặt đẹp trai có nét ngông nghênh bỗng dưng hóa thành đáng yêu như cún con.
“Sao? Đang lên kế hoạch để anh tốt nghiệp trễ à?”
Ôi trời, cười thế ai mà nói tiếp được đây.
Nhưng khi mắt lướt qua hàng đĩa ngỗng đầy trên bàn, lý trí tôi bật chế độ phòng thủ, từ từ nhặt lại chút tự tôn vừa rơi xuống đất.
Giờ đây, dù là người trong mộng Tôn Ngộ Không của tôi xuất hiện, tôi cũng phải nói!
“Không phải, anh nói vậy oan cho tôi quá. Ý tôi là tôi ăn thịt ngỗng hai tuần rồi, cũng phải chừa lại vài con khỏe mạnh để… không, để ngắm các giám khảo chứ.”
“Vậy nên, anh có thể để tôi tự ăn không? Tôi hứa không đụng đến đồ cay hay lạnh. Tin tôi đi.”
“Tôi thề đấy!”
“Được không?”
Nói một hồi, tôi chẳng biết thái độ anh có thay đổi không, chỉ thấy bát của tôi càng lúc càng đầy, sắp tràn cả ra ngoài. Tôi vội vàng che bát: “Đủ rồi đủ rồi, để tôi tự ăn, anh đừng gắp nữa.”
Nghe vậy, anh mới ngừng tay, cố ý nhắc lại câu tôi nói trước đó: “Không phải bảo cơm trộn thuốc độc cũng phải thêm ớt mới ăn được sao?”
“Bây giờ lại bảo kiêng được, tin nổi không?”
“Anh thử tin xem?” Tôi lầm bầm.
“Hả?”
Đừng nhìn tôi nhỏ con mà lầm, thực ra cốt khí cũng chẳng có bao nhiêu.
Anh mới nói vài câu, tôi đã quên luôn tổ tiên họ hàng nhà mình là ai rồi.
Chết thật, bị nắm thóp mất rồi.
Tôi: “Được được, ăn, ăn, tôi tiếp tục ăn là được chứ gì.”
Tôi – một người Đông Bắc sống ở Quảng Đông, lòng lại hướng về Tứ Xuyên, không cay không vui – đánh giá đồ ăn của Chu Cận Xuyên:
Ngoài nhạt ra thì không có khuyết điểm gì khác.
Có lẽ thấy sắc mặt tôi quá tuyệt vọng, anh cố nhịn cười bảo: “Mai bắt đầu ăn món khác.”
Tôi chẳng động đậy gì.
Anh thêm một câu: “Sẽ là món có mùi vị hơn đấy.”
Mắt tôi sáng rực lên.
09
Không dễ gì, cuối cùng thầy dạy môn chuyên ngành của tôi cũng đã đi công tác trở về.
Ngay lập tức, tôi kéo Chu Cận Xuyên cùng đến gặp thầy để trình bày nguyên nhân.
Không phải vì gì khác, chỉ là tôi nghĩ nếu thầy có mắng thì cũng có người cùng gánh chịu cơn giận dữ của thầy.
Nhưng tôi không ngờ tới một chuyện.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi, ánh mắt của thầy thậm chí còn không rời khỏi màn hình điện thoại:
“Bí ngô của em cũng bị lợn ủi nát vụn hết rồi à? Có cần tôi kéo dài thời gian khảo sát cuối kỳ không?”
Thầy quả là người thấu tình đạt lý… À không, rất thực tế và gần gũi!
Tôi vội xua tay:
“Không phải đâu thầy, cũng không nghiêm trọng đến mức bị lợn ủi đâu. Chỉ là dây bị gãy, còn mỗi quả bí ngô thì đều bị ngỗng mổ một miếng.”
Thầy: … Thế mà không nghiêm trọng?
À mà khoan, hình như tôi đã sai trọng điểm.
“Ngỗng?” Ánh mắt tò mò của thầy lập tức chuyển qua tôi, sau đó dừng lại ở Chu Cận Xuyên rồi chỉ vào anh:
“Là ngỗng cậu ta nuôi à?”
Tôi ngẩn người, rồi buột miệng:
“Thầy làm sao biết ạ?”
Thầy điềm tĩnh trả lời:
“À, trước đây tôi đi ngang qua cũng bị một bầy ngỗng rượt đuổi. Chính là ngỗng cậu ta nuôi đấy.”
Tôi ngạc nhiên:
“… Hả?”
Nhìn sang Chu Cận Xuyên đang đứng nép vào tường, tôi trao đổi ánh mắt:
— Thật hả?
— Trời đất, ngỗng của anh ghê gớm đến mức dám rượt cả thầy luôn à?
— Cả một bầy, phải công nhận ngỗng của anh quá đỉnh!
Thầy còn định nói: “Sau đó bầy ngỗng đó…”
Chu Cận Xuyên không muốn nghe thầy kể lần thứ N về chuyện bầy ngỗng của mình đã bị làm thịt như thế nào, bất đắc dĩ phải lên tiếng gọi:
“Cậu.”
Cậu?
Tôi sốc toàn tập.
Thầy cười khoái chí: “Được được, không nói nữa. Nhưng nhớ chia cho cậu vài con ngỗng, chuyện này có thể coi như bị lợn rượt thôi.”
Thầy còn bổ sung thêm:
“À, còn lông ngỗng ấy, bảo ông bố nghiên cứu thú y bận rộn của cháu nhổ sạch cho cậu. Phải là tự tay ông ấy nhổ đấy.”
Bố làm nghiên cứu thú y?
Tôi lại bị sốc lần nữa.
Ai đó làm ơn giúp tôi khép lại cái cằm đang rớt xuống đất đi.
Chu Cận Xuyên thản nhiên đồng ý: “Được, cháu sẽ bảo mẹ giám sát.”
Thầy lẩm bẩm:
“Ai bảo ông ấy lừa cháu – một đứa thanh niên ưu tú như vậy – vào ngành chăn nuôi. Đáng đời.”
Vì đã giải tỏa được cơn giận đã kìm nén bấy lâu, thầy vui vẻ mang dép lê cùng chúng tôi ra vườn xem xét tình hình.
Sau khi kiểm tra, thầy lắc đầu thở dài:
“Cận Xuyên à, ngỗng của cháu vẫn hung hăng như ngày nào.”
Nhiều quả bí ngô nhỏ bị mổ tan nát.
Chu Cận Xuyên: “Thầy tự nhổ lông ngỗng đi ạ?”
Thầy: “Được được, cậu không nói nữa.”
Sau đó, thầy cúi xuống kiểm tra từng vết mổ, quay lại nói với tôi:
“Những quả này phải cắt bỏ hết, bị mổ nặng quá rồi.”
Tôi: “Vâng ạ.”
Tay tôi cầm kéo, không chút do dự mà cắt bỏ.
“Cả mấy quả này nữa, vết thương em xử lý chưa sạch sẽ.”
Tôi: “Vâng, lần sau em sẽ chú ý.”
Không, sẽ không có lần sau đâu.
Thầy nói tiếp:
“Nhưng mà bí ngô của em sai quả lắm, cắt bớt những quả này đi thì mấy quả khác còn có thể phát triển tốt hơn. À mà phòng trừ sâu bệnh cũng phải làm tốt hơn trước…”
Tóm lại, câu kết luận cuối cùng của thầy là:
“Chỉ cần em chăm sóc cẩn thận, cuối kỳ qua môn chắc là không vấn đề gì.”
Chắc là…?
Được rồi, trái tim đang treo lơ lửng của tôi giờ thì treo cao hẳn luôn.
Đúng là ngỗng ăn ít quá rồi.
10
Thời gian trôi qua, dưới sự chăm sóc lo âu từng ngày của tôi, những quả bí ngô cuối cùng cũng không còn bộ dạng hấp hối nữa.
Tôi mừng muốn khóc.
Đến nỗi, khi tâm trạng tốt, nhìn thấy phân bò bên đường, tôi cũng không kiềm được mà chạy đến khen một câu:
“—Ồ, phân bò hôm nay đẹp thật đấy!”
Chu Cận Xuyên đứng bên cạnh bật cười. Đôi mắt vốn có chút xa cách, khi cười lại trở nên ấm áp hẳn. Anh trêu tôi:
“Hồi Điền tiểu thư rời khỏi giới văn chương, tôi đã cực lực phản đối.”
Tôi: …
Thay mặt cả nhà, tôi cảm ơn anh đã đánh giá cao tôi như thế.
Hơi vội vàng rồi, nhất thời vui quá hóa quên mất là Chu Cận Xuyên cũng đang đứng cạnh.
“Tôi…” Tôi ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng ánh mắt vừa chạm phải anh thì toàn bộ lời định nói cứ thế trôi tuột xuống tận óc.
Nói một câu ngắn gọn: nhan sắc khiến người ta mất đi lý trí.
Không còn cách nào, tên này cười lên thật sự quá hút hồn.
Hơn nữa còn có độ tương phản lớn. Khi không cười thì trông cao ngạo, lãng tử, giống như “đại ca trường học”. Nhưng khi cười lại giống hệt chú cún nhỏ đáng yêu, ngoan ngoãn vô cùng.
“Trên mặt anh có gì à?” Chu Cận Xuyên nhìn tôi chăm chú.
Tôi đã đọc qía nhiều mấy câu thả thính ngớ ngẩn, kết quả là đầu còn chưa kịp nghĩ, câu nói sến súa ấy đã buột miệng thốt ra: “Có chút đẹp trai.”
Khoảnh khắc câu này thốt ra, không khí bỗng trở nên im lặng.
Sau đó, tôi che mặt, ngồi xổm xuống. Mặt bắt đầu nóng bừng.
Tiếng cười trầm thấp của Chu Cận Xuyên vang lên trên đầu tôi.
Tôi đành liều mình: “Cười đi, bao giờ cười xong nhớ gọi tôi, để tôi đứng dậy làm người lại.”
Giọng nói bị tay che nên nghe nghèn nghẹn.
Chu Cận Xuyên ngừng cười, đưa tay kéo tôi dậy, rồi bảo:
“Sao mà dễ thương quá.”
Anh ta vừa nói tôi dễ thương!
Tôi, cao 1m58, làm tròn là 1m6, tự nhận là “cao thủ miền Đông Bắc”, nghe thấy từ dễ thương là không chịu được.
Hàm ý chẳng phải đang bảo tôi lùn sao?
Thế nên tôi đã ngay lập tức bùng nổ, bật dậy định đập đầu gối… không đúng, là đập đầu của Chu Cận Xuyên.
Anh nhìn hành động của tôi đầy khó hiểu, cất giọng hỏi:
“Muốn xoa đầu anh à?”
Nói xong, anh rất biết điều cúi xuống, để mặc tôi muốn làm gì thì làm.
Mọi người ơi, tôi sốc luôn!
Tóc anh sao mà mềm thế?!
Không đúng.
Anh sao lại ngoan thế cơ chứ?!
Từ sau lần xoa tóc Chu Cận Xuyên, tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ.
Số lần tôi gặp anh trong trường đột nhiên tăng lên đáng kể.
Thậm chí còn nhiều hơn cả số lần tôi gặp mấy bạn cùng lớp.
Rất không bình thường.