Ngọn Tháp Ngủ Quên - Chương 9: Ngoại Truyện
Tôi và Bá tước kết hôn đã được ba năm rồi, hôm nay không hiểu sao hắn đột nhiên lại nổi hứng thú đốt hết mấy những bức tranh của hắn.
Hắn ném tất cả những bức tranh chân dung của những người vợ cũ vào lò sưởi, ánh mắt không hề lưu luyến.
Tôi ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn hắn, sau đó nhặt một bức tranh trên sàn lên, đó là bức chân dung của Elza.
Tôi còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy, Bá tước đã giật lấy bức tranh, vo thành một cục rồi ném vào lửa.
Tôi cười với hắn một tiếng, trêu chọc: “Không nhìn ‘người tình bé nhỏ’ của ngài kỹ chút à?”
“Tia!”
Nhìn hắn vẻ không vui chút nào.
“Sao ngài đột nhiên lại muốn đốt những bức tranh này?”
Tôi hỏi hắn, nhưng hắn chỉ im lặng tiếp tục đốt từng bức tranh, không nói gì.
Tôi có chút tức giận, “Được rồi, được rồi, dù sao cũng không liên quan gì đến tôi!”
Tôi rời khỏi phòng tranh.
Thực ra tôi bước rất chậm để chờ hắn đuổi theo mình, nhưng lại chẳng thấy gì cả.
Tôi rất bực bội, có lẽ do mấy năm nay hắn đã bảo vệ tôi quá tốt, loại cảm xúc giận hờn người yêu mà lúc trước tôi vẫn cảm thấy khó hiểu, coi thường vậy mà bây giờ cũng có thể bao trùm lấy tâm trí tôi.
“Phu nhân!”
Abby vừa nhìn thấy tôi liền vội vàng chạy đến, suýt chút nữa thì va vào người tôi.
“Thật là kinh ngạc, phu nhân!” Abby vừa nói vừa lắc tay tôi, “Sáng nay tôi nghe nói, đến giờ vẫn không thể tin được…”
“Có chuyện gì vậy?”
“Elza điện hạ, ngài ấy…” Abby vừa định mở lời song lại cẩn thận quan sát thật kỹ sắc mặt tôi, “Ngài ấy… đính hôn rồi.”
Thực ra tôi cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Cũng không phải vì tôi cho rằng Elza không được phép đính hôn, mà là ngạc nhiên vì cô ấy có thể nhanh chóng thoát khỏi nỗi buồn, sau đó yêu một người khác.
Vừa mới trở về hoàng cung không lâu, Chloe đã qua đời, tôi nghĩ nhất định cô ấy đã chìm trong đau thương một thời gian dài.
“Khi nào vậy?” Tôi hỏi.
“Sáng nay. Có lẽ cũng không quá đột ngột… Tôi nghe các tiểu thư nói, họ thấy công chúa và vị quý tộc kia đã có tiếp xúc với nhau từ trước – bình thường tôi không mấy quan tâm đến chuyện của Elza điện hạ, thế nên mới thấy ngạc nhiên.” Abby nói.
“Vậy cũng tốt.” Tôi nói.
Cô ấy đã có thể quay trở lại thế giới tươi sáng. Có lẽ chính những việc đã trải qua đã khiến cho cô ấy có thể lột xác …
“Đúng vậy!” Abby nói.
Abby bước đến bên cửa sổ, vén rèm cửa lên, ánh nắng mặt trời ùa vào, chiếu sáng toàn bộ tòa tháp.
“Mọi chuyện sẽ luôn phát triển hướng về sự tốt đẹp.” Abby lẩm bẩm.
“Vậy… Bá tước đã biết chuyện này chưa?” Tôi hỏi.
“Tôi nghĩ ngài ấy đã biết rồi. Cả hoàng gia và giới quý tộc đều đang bàn tán về chuyện này.” Abby nói.
Tôi nhớ lại việc hắn đốt tranh, bất chợt nghĩ tới hóa ra là vì chuyện này.
Nhưng tại sao hắn lại đốt tranh? Là để cắt đứt tưởng niệm của bản thân ư?
Từ trước đến nay, dường như hắn cũng chưa bao giờ nhắc về Elza với tôi.
Trong bữa tối, trong lòng tôi vẫn đang ngổn ngang suy nghĩ, vì vậy cũng không quá để tâm đến những lời bá tước nói.
“Tôi muốn cùng em đến thị trấn đầy cối xay gió trước đây em từng kể, chẳng phải em cũng luôn muốn tới đó sao?”
“Ừm.”
“Em muốn đi như thế nào? Chỉ có hai người chúng ta được không?”
“Ừm.”
“Tôi cũng có một số chiến hữu lâu năm ở đó, nếu em muốn gặp họ, chúng ta cũng có thể đến đó, nhưng hình như em cũng không thích xã giao lắm…”
“Ồ.”
Tôi khuấy khuấy canh trong bát, bất kể hắn có nói gì, tôi cũng chỉ đáp lại bằng mấy chữ như “ừm”, “được”.
Cuối cùng hắn cũng chịu không nổi nữa.
“Tia, em sao vậy?”
Tôi làm sao á?
Chẳng lẽ tôi lại nói tôi rất không hài lòng với việc hắn đốt tranh vợ cũ, rằng điều này cho thấy hắn còn để ý đến cô ấy ư?
Chẳng lẽ tôi lại nói tôi đang tức giận vì hồi sáng hắn đã không dỗ dành tôi ư?
“Em không sao.” Tôi nói.
“Em giận đó à?”
“Ngài không nhìn ra sao?”
“Vì chuyện sáng nay ư?”
“Phải.
Tôi tưởng rằng hắn sẽ giải thích gì đó với tôi, nhưng vẫn không thấy gì cả.
“Em yêu tôi chứ, Tia?”
Bàn tay đang khuấy súp của tôi khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng lại thấy hắn đang nhìn tôi chăm chú, tôi liền dời mắt nhìn sang chỗ khác.
“Điều này có quan trọng không? Như thế này chẳng phải cũng rất tốt sao?”
Cuộc sống bình yên này là mà trước đây tôi chưa bao giờ dám mơ tới..
“Vậy tại sao em lại quan tâm đến việc tôi đốt tranh như vậy?”
Lần này tôi không trả lời hắn.
Tôi cũng không biết tại sao bản thân lại để ý chuyện đó đến vậy.
Có lẽ là do tôi luôn tham lam muốn có được nhiều thứ hơn.
“Tôi không giống em, Tia.” Hắn đột nhiên cười nhẹ một tiếng, “Nếu bây giờ em hỏi tôi câu hỏi tương tự, tôi sẽ trực tiếp cho em một câu trả lời khẳng định.”
Tôi ngẩng đầu lên, có chút mù mịt.
“Sự thông minh của em chưa bao giờ xuất hiện trên phương diện tình cảm.” Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt tôi, “Em muốn tôi phải nói những lời đó rõ ràng hơn ư? Tôi…”
“Tôi không biết rốt cục ngài đang nghĩ gì nữa.” Tôi cắt ngang lời hắn, tôi có thể lờ mờ đoán được hắn muốn nói gì, nhưng trong lòng tôi đột nhiên có một loại cảm giác không chân thật.
Tôi muốn rời khỏi đây, nhưng vừa định rời đi lại bị hắn ngăn lại.
“Được rồi, vậy bây giờ tôi sẽ cho em biết.” Hắn nắm lấy tay tôi, dắt tôi đi về phía phòng tranh.
“Tôi cũng không muốn biết lắm.” Tôi nói.
Rất kỳ lạ, cuộc sống bình yên ba năm qua dường như đã mài mòn sự sắc sảo của tôi ngày xưa, tôi có thể cảm nhận được nỗi khao khát hạnh phúc, khao khát tình yêu từ tận đáy lòng mình. Chúng như những hạt giống đâm chồi nảy mầm trong lòng tôi, khiến tôi lại lần nữa thấy cuộc sống thật tươi đẹp. Nhưng sự dè dặt với thế giới từ xưa lại khiến tôi cảm thấy sợ hãi những khao khát và hy vọng này.
Tôi vẫn chưa có đủ dũng khí để đối mặt với tình cảm của mình.
Ít nhất là vào lúc này, tôi vẫn chưa có.
Hắn đẩy cửa phòng tranh ra, ánh trăng dịu nhẹ rọi vào mọi ngóc ngách của căn phòng, chiếu sáng căn phòng trống trải.
“Tôi nghĩ em đã biết tin Elza đính hôn rồi đúng chứ.”
Hắn nói, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
“Vâng, hôm nay em mới biết.” Tôi nói.
“Những bức tranh mà tôi đốt là để truy điệu những sai lầm tôi đã phạm phải trong quá khứ, Tia, em có hiểu không?” Hắn nói, “Nếu như cô ấy còn chưa thể buông bỏ một ngày, tôi cũng không thể buông bỏ được những điều hổ thẹn bản thân đã làm trong quá khứ.”
“Thực ra những chuyện đó cũng không hoàn toàn là lỗi của ngài.”
Trước đây tôi đã nghe kể về những chuyện xảy ra khi Bá tước được đón về gia tộc và tham gia chiến đấy, chỉ nghe thôi cũng đã khiến tôi cảm thấy khó chịu cả về mặt thể chất và tinh thần, thật khó để tưởng tượng được phản ứng của một người khi phải đối mặt với hai thế giới hoàn toàn khác biệt như vậy.
“Nhưng tôi quả thực đã làm tổn thương đến những người vô tội.”
Tôi thấy trong cảm xúc cuồn cuộn trong mắt hắn, đó chính là sự hối hận và hổ thẹn của hắn với Elza.
Nhưng trong đó đã không còn tình yêu nữa.
“Tôi nghĩ bây giờ cô ấy hẳn là đang rất hạnh phúc, và sau này cũng sẽ như vậy.” Tôi an ủi, “Mọi chuyện đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.”
“Vậy em còn lo lắng gì nữa?” Hắn hỏi.
“Lo lắng gì chứ?”
“Lo lắng tôi vẫn còn yêu Elza.”
“Tôi không hề lo lắng về điều đó.”
“Vậy thì Tia…” Hắn ôm chặt tôi vào lòng, “Có phải bây giờ đã đến lúc nói về chuyện của chúng ta rồi không?”
“Chuyện gì của chúng ta?”
“Cả ngày nay em không thèm để ý đến tôi, chỉ vì chút chuyện cỏn con.”
“Đó là do thái độ của ngài không tốt, không thèm đến tìm tôi.”
“Em đang tức giận, tôi nào dám đến tìm em? Em có điều muốn biết mà lại không hỏi tôi, sao đột nhiên em lại nóng nảy như vậy chứ …”
Tôi hơi tức giận, đẩy hắn một cái, “Phải, là do tôi kỳ quặc đó!”
“Tóm lại, em làm tôi buồn lắm đó, em không thèm để ý đến tôi, khiến tôi lo lắng bất an.” Nói rồi hắn nắm lấy cổ tay tôi, lực đạo không quá mạnh, nhưng tôi vẫn không thể đẩy hắn ra được.
“Tôi không để ý đến ngài chỗ nào chứ?”
“Chỗ nào cũng không để ý, em muốn tôi phải dâng hiến cả sinh mệnh này cho em ư.”
Tôi bị lời nói của hắn chọc cho bật cười.
“Tia…”
Lần này, tôi không muốn nghe hắn tiếp tục nói mấy lời đổi trắng thay đen nữa, tôi nhón chân lên, hôn lên môi hắn, sau đó hưng dữ cắn mạnh một cái, phát tiết tất cả sự bất mãn của tôi với hắn.
Chỉ là hắn dường như rất vui vẻ, rất nhanh đã đổi khác thành chủ.
Đợi đến khi hắn buông tôi ra, tôi mới có thể nghĩ ra một câu trả lời thỏa mãn hắn.
“Em muốn hiện tại và tương lai của em, đều sẽ là người yêu thực sự của ngài.” Tôi nói.
Là người yêu ngài, bên ngài cả một đời.
“Tôi cũng rất muốn vậy, Tia.”
Nói rồi chàng dắt tôi ra khỏi căn phòng tranh trống trải tối tăm, cùng bước về nơi có ánh sáng rực rỡ.
Nỗi sợ hãi và lo lắng mà tôi từng có đã hoàn toàn tan biến trong khoảnh khắc này. Tôi cảm thấy bản thân không thể lại quay lại làm Tia của quá khứ được nữa.
Đây có lẽ là một điều thật hạnh phúc.
—-
Mấy năm sau.
“Thằng nhóc đó cuối cùng cũng ngủ thiếp đi rồi.”
Tôi đóng cửa phòng ngủ lại, Abby vẫn ở bên trong hát ru cho đứa trai nhỏ của tôi.
Đứa nhỏ vừa trở về từ nhà của một người bạn quý tộc của bá tước, tâm trạng vẫn còn vô cùng hưng phấn, không ngừng kể cho tôi nghe về những người bạn mà thằng bé mới làm quen được.
“Cả ngày hôm nay em không chủ động nói chuyện với tôi một câu nào, Tia.” Bá tước bước ra từ phía sau lưng tôi, trong chàng dường như có chút không hài lòng.
“Được rồi, chẳng phải bây giờ em đã có thời gian ở cùng ngài rồi sao.” Tôi nói.
Chàng ôm lấy tôi từ phía sau, vùi đầu vào bả vai tôi, “Em đã lạnh nhạt với tôi suốt cả ngày.”
“Em không có.”
“Chỉ cần ở bên con trai là em sẽ ngó lơ tôi.”
Tôi đặt tay lên cánh tay đang ôm tôi, nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào
Sao lại trẻ con như vậy chứ.
Trong lòng tôi không khỏi thấy hơi buồn cười, quay người lại, hôn nhẹ lên môi bá tước, sau đó nhón chân khẽ thì thầm bên tai chàng: “Sau này em sẽ không dám nữa.”
“Nhưng em đã khiến tôi buồn bã cả ngày hôm nay.” chàng đột nhiên tỏ vẻ nghiêm túc nói, như thể tôi thực sự đã làm ra chuyện gì đó.
“Vậy ngài muốn em làm gì?” Tôi nén cười nhìn chàng.
“Tia… bây giờ chúng ta đã có một đứa con trai rồi.”
“Em biết.”
“Nhưng tôi rất muốn có một cô con gái…”
Lần này tôi rốt cục đã hiểu ý chàng. Vừa rồi tôi còn cười chàng trẻ con, bây giờ xem ra bá tước của tôi vẫn là một tên thâm sâu khó lường.
“Đó là điều ngài muốn có là được sao?”
Khi tôi đang mang thai, chàng cũng cũng suốt ngày lẩm bẩm nói muốn có một cô con gái, nhưng đáng tiếc là chàng không có số đó.
“Chúng ta có thể thử.”
“Vậy nếu như không phải con gái thì sao?”
“Chúng ta có thể sinh cho đến khi nào có con gái.”
“…”
Tôi không trả lời mà liếc chàng một cái, sau đó chui ra khỏi vòng tay chàng định rời đi.
Tôi đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra. Cơn gió nhẹ mùa hè thổi vào trong căn phòng, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Có một cô con gái xinh đẹp giống bản thân không tốt ư, Tia?”
Chàng ấy vẫn còn đang lải nhải với tôi về những lợi ích của việc có một cô con gái.
Tôi tựa vào bệ cửa sổ, lặng lẽ cảm nhận cơn gió hè dịu dàng lướt qua bên mình, mang theo những suy nghĩ trong lòng tôi.
Đôi khi tôi nghĩ, có lẽ có những điều không cách nào có thể giải thích được. Hai con người vốn dĩ chưa bao giờ dám ôm ấp bất kỳ hy vọng vào hôn nhân, gia đình, vậy mà lại có thể ở bên nhau lâu đến vậy.
Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giống như thu lại hình ảnh toàn bộ đế quốc vào đáy mắt.
Tôi bắt đầu vững tin rằng, hạnh phúc sẽ mãi mãi bao trùm lên mảnh đất này, vĩnh viễn không bao giờ tan biến.
-HẾT-