Ngọn Tháp Ngủ Quên - Chương 8
“Mưa tạnh rồi, chúng ta có thể đi rồi.” Bá tước nói, trông hắn có vẻ rất vui vẻ.
Tôi không muốn nói gì, cùng hắn bước lên xe ngựa.
Tôi có chút hối hận vì sự do dự của bản thân đêm qua, nhưng sự hối hận đó cũng không quá rõ ràng, tôi thậm chí còn không có chút cảm giác hổ thẹn bất an nào.
“Đợi đến khi tôi giải trừ vu thuật rồi, vết thương cũng sẽ không tự mình lành lại được nữa.” Hắn khẽ lẩm bẩm, nhưng giọng điệu lại rất thoải mái.
“Tại sao phải giải trừ vu thuật?” Tôi hỏi.
Tôi không biết sự việc đêm qua có khiến mối quan hệ của chúng tôi tiến gần hơn hay không, nhưng nhìn tình hình bây giờ hẳn câu trả lời là có.
“Tôi không thể chịu nổi cái giá phải trả sau này.” Bá tước nói.
Tôi không nói thêm gì, tâm trạng phức tạp tựa vào thành xe. Nếu lời nguyền được giải trừ, dao găm của tôi cũng trở nên vô dụng.
Tôi sắp sửa để vuột mất đi cơ hội tuyệt vời để giết hắn.
Nhưng nếu tôi giết được hắn thì sao? Cuộc sống của tôi sẽ tốt đẹp hơn ư? Không, không đúng, tôi vốn không dám mong cầu một “cuộc sống tốt đẹp”, tôi chỉ muốn được sống một cách vô lo vô nghĩ.
Tôi không nên ảo tưởng xa vời.
Nghĩ đến đây, xe ngựa đã dừng lại.
Đây là một khu rừng nhỏ, trong rừng có một căn nhà gỗ, tôi nghĩ, đây chắc là nhà của phù thủy.
Tôi tưởng rằng phù thủy giàu có như vậy, hẳn là phải tự xây cho mình một tòa lâu đài lộng lẫy.
“Em đứng ngoài đợi tôi.” Bá tước nói, sau đó bước vào trong nhà.
Tôi đứng bên ngoài căn nhà gỗ, nhìn vào bên trong, chỉ thấy một khoảng tối đen như mực, không thấy được gì cả.
Cuộc sống tương lai của tôi sẽ ra sao? Tôi chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Tôi bước vài bước, muốn đến gần căn nhà hơn, kết quả lại phát hiện ra giày của mình đã dính đầy nước, chắc là do nước mưa ngày hôm qua.
Lúc này, một bóng đen lao tới trước mặt tôi, là một con chó săn.
Tôi sợ chó săn nhất.
Nó không ngừng sủa về phía tôi, tôi vội vàng chạy vào trong nhà, con chó săn đó không đuổi theo.
“Phu nhân, ngài đúng là không lịch sự chút nào!” Một bà lão cất giọng nói.
Vừa bước vào nhà, căn nhà đã sáng rực lên, trước mặt tôi là Bá tước và một bà lão lùn tịt trùm một chiếc mũ đen.
Tôi chỉ đành bước đến chỗ bà ta, “Xin lỗi, vừa nãy tôi bị một con chó săn dọa sợ…”
Tôi còn chưa nói hết, đã nhìn thấy khuôn mặt vô cùng quen thuộc của bà ta – chính là nữ phù thủy mà tôi đã gặp mấy lần trước!
Tôi cố gắng che giấu sự ngạc nhiên của mình, sau đó đầy cảnh giác nhìn Bá tước bên cạnh, hắn không có phản ứng lạ nào, xem ra vẫn chưa biết gì cả.
“Phu nhân không cần lo lắng.” Phù thủy cười nhìn tôi, giọng nói có chút giảo hoạt, “Vu thuật của vị tiên sinh này không thể giải trừ được, thật là xin lỗi.”
“Chúng ta đi thôi, Tia.” Bá tước nói, dường như có chút thất vọng, nắm tay tôi định rời đi.
“Phu nhân, giày của ngài dính quá nhiều nước, thật đáng tiếc. Sớm muộn gì ngài cũng sẽ biết rằng, có vay có trả, ai cũng không thể thoát khỏi quy luật này.”
Tôi nhìn vào đôi giày của bản thân, hóa ra đôi giày đã ướt sũng.
“Nhưng mà loại nước này có rất nhiều quý tộc lén lút sử dụng, hồ nước trước tòa tháp nơi phu nhân ở cũng đều là loại nước này.” Phù thủy tiếp tục nói, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu bà ta đang nói gì.
Mãi đến khi lên xe ngựa, tôi mới hỏi Bá tước về chuyện này.
“Đó rốt cuộc là nước gì?”
“Nói chung nó sẽ không gây hại cho em.”
Hắn cười nhẹ, không chịu nói cho tôi biết tác dụng của loại nước đó.
Tôi cũng không hỏi thêm.
Abby vui vẻ nói với tôi, kể từ khi tôi và Bá tước trở về, hắn như biến thành một con người khác, dường như muốn thử sống một cuộc sống mới.
“Đúng là sức mạnh kỳ diệu của tình yêu!” Abby vô cùng phấn khích nói.
Tôi khẽ thở dài một tiếng.
Tình yêu gì chứ? Giữa tôi và Bá tước trước nay đã bao giờ có tình yêu đâu.
“Tôi nghĩ tối nay ngài sẽ tiếp tục ở bên, chăm sóc thật chu đáo cho người đó, phu nhân!” Abby đang chải tóc cho tôi, “Không ngờ người cứu rỗi ngài ấy lại là người.”
Cứu rỗi? Tôi chưa từng cứu rỗi hắn. Kể từ sau khi chúng tôi trở về, hắn đã làm rất nhiều điều kỳ lạ, đối xử với tôi như với người yêu, như thể chúng tôi thực sự chỉ là một cặp vợ chồng bình thường.
Sự yên ổn đến đột ngột chỉ khiến người ta càng trở nên bất an và lo lắng.
Vì vậy, mấy ngày nay biểu hiện của tôi rất không tự nhiên,sự đề phòng với hắn cũng không hề giảm bớt chút nào, thậm chí so với lúc hắn còn lạnh nhạt xa cách với tôi chỉ có hơn không kém.
Đêm nay, khi chúng tôi chuẩn bị đi ngủ như mọi khi.
“Có vẻ như em vẫn chưa quen với cách chung sống này.” Bá tước nói, “Tôi thực sự đã rất nỗ lực.”
“Nỗ lực gì?”
“Nỗ lực bước ra khỏi nỗi ám ảnh trong quá khứ.”
Như thường lệ, tôi lại đưa tay kiểm tra con dao găm chưa từng được rút ra bên trong túi, “Điều ngài cần thoát ra không phải là nỗi ám ảnh trong quá khứ.”
“Vậy thì là gì?”
“Em muốn hỏi ngài một điều.” Tôi nói, tôi nghĩ đã đến lúc hỏi những câu hỏi mà tôi vẫn chưa thể hiểu được, đây là chìa khóa cuối cùng để tôi bước vào đáy lòng của hắn.
“Cái gì?”
“Tại sao ngài lại giết những người vợ đó?”
Hắn im lặng một lúc, sau đó liền cất giọng muốn xóa tan sự lo lắng của tôi: “Tôi sẽ không giết em, Tia.”
Lời giải thích của hắn chỉ vỏn vẹn có vài chữ.
“Tôi luôn rất mâu thuẫn.”
Tâm trí tôi hiện lên tất cả những cảnh tượng mà hắn đã phải trải qua trong suốt bao năm qua, giống như một bộ phim hoạt hình. Trong khoảnh khắc này, tôi cuối cùng đã hiểu được người đàn ông bên cạnh gối của mình, hiểu được tất cả những cảm xúc phức tạp trong lòng hắn.
Và tôi, hóa ra luôn là một người quan sát, một người quan sát chưa bao giờ nhập cuộc.
“Tia, tôi sẽ kể cho em nghe một câu chuyện.”
Sau đó, hắn bình tĩnh bắt đầu kể một câu chuyện khiến tôi dựng tóc gãy.
“Ngày xửa ngày xưa, có một tiểu thư quý tộc sa sút, cô bị ép gả cho một người cực kỳ tàn bạo, để có thể sống sót, cô ấy đã gián tiếp hại chết hai người chị gái của mình.”
Sống lưng tôi lạnh toát
“Cô tiểu thư suýt nữa thì bị hoàng thất lợi dụng. Tuy nhiên, cô đã nhanh chóng phát hiện ra một đàn chim hoàng yến đang bị giam giữ trên tháp… Không biết bằng cách nào cô đã đoán được bí mật của người đàn ông đó… lại còn nhận được sự giúp đỡ của một phù thủy…”
Tôi bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó… là điều gì… rốt cuộc tôi đã để lỡ mất điều gì?
“Cô tiểu thư thông minh rời đi quá vội vã nên làm rơi mất một chuỗi vòng cổ.”
Vòng cổ… tôi bừng tỉnh, sau đó chạy ra khỏi phòng ngủ, hướng về tầng cao nhất của tòa tháp.
Tôi dùng chìa khóa mà Abby đưa cho tôi để mở cửa, đàn chim hoàng yến bên trong còn đang thức.
Tôi liều mạng chạy vào bên trong hành lang sâu thẳm, hất tung hai con chim hoàng yến đang kích động khác thường và nhìn thấy Elza cũng đang thức.
Tôi tức giận bước đến, hung hăng túm lấy lông của cô ta,
“Cô đã nói hết mọi chuyện cho hắn biết?!”
“Cô sẽ giết chàng ấy!” Elza hét lên với tôi.
“Cô… cô…” Tôi rút dao găm trong túi ra, chĩa thẳng về phía cô ta.
“Tia… cô trước giờ chưa từng yêu ai cả.” Cô ta nói, giọng mang theo sự nức nở.
Nước mắt của cô ta rơi trên con dao găm của tôi, dao găm bỗng nhiên dài ra và càng bén nhọn hơn.
[Có vay có trả.]
Tôi bỗng nhớ đến lời nói của phù thủy.
Nước mắt của cô ta rơi càng lúc càng nhiều, dao găm của tôi cũng theo đó mà càng bén nhọn hơn.
“Tia, em không hiểu sao, tôi đã nói hết mọi thứ cho em biết.”
Lúc này, Bá tước bước vào từ phía hành lang, hắn từng bước từng bước tiến đến gần tôi.
“Nếu tôi muốn giết em, tôi sẽ không nói cho em biết những điều này.”
Hắn bước đến gần tôi, tôi theo bản năng lùi lại vài bước.
“Chúng ta nói chuyện bình tĩnh nhé?” Hắn hỏi.
“Ngài muốn nói gì?”
“Tôi đã thả chim hoàng yến đi, để chúng trở về nơi ban đầu chúng thuộc về, chúng ta sẽ ở bên nhau, đây không phải là một kết thúc thật đẹp sao?”
Tôi lùi lại vài bước nữa, “Ngài nên ở bên người mà ngài yêu.”
“Sau bao nhiêu năm, tôi cuối cùng đã hiểu ra một điều, Tia. Con người chỉ có thể sống chung với người cùng thế giới.”
Cùng thế giới? Tôi cười khẩy,
“Ngài sai rồi, những điều ngài làm từ đầu đến cuối chỉ là sai lầm! Ngài nên biết, sự kết hợp giữa hai người vốn là sự dung hòa giữa hai thế giới, là sự hòa quyện của hai nhận thức, chứ không phải sự thỏa hiệp của người này với người kia, không phải sự thỏa hiệp của thế giới này với thế giới kia.”
Hắn lại tiến thêm mấy bước về phía tôi, tôi giơ dao găm trong tay lên, nhưng hắn dường như không hề sợ hãi.
Hoặc có lẽ hắn cũng mang theo món vũ khí chết người.
“Tia, lẽ nào em muốn bản thân mãi mãi phải sống trong lo âu ư? Em không muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn ư?
“Em đang sợ hãi điều gì nữa? Nếu tôi muốn giết em, tôi đã làm điều đó từ lâu rồi, cần gì đợi đến bây giờ?”
Bàn tay cầm d.ao găm của tôi bắt đầu run rẩy.
“Hãy buông nó xuống, coi như tất cả chưa từng xảy ra, Tia, em rất thông minh mà đúng không.”
Tôi ngước nhìn Elza, nước mắt của cô ấy vẫn không ngừng tuôn rơi, đáy lòng tan nát.
“Ngài biết Elza thực ra không hề phản bội ngài, có đúng không?” Tôi nói.
“Đúng.”
“Ngài tự ti, hèn nhát, không cam tâm, thậm chí ghen tị với Elza, ngài tra tấn cô ấy vì ngài muốn kéo cô ấy vào một thế giới đen tối mà ngài cho là đúng.” Tôi nói, không biết là đang nói cho hắn nghe hay nói cho Elza đang khóc nghe, “Làm cô ấy khóc, làm cô ấy tổn thương, khiến cô ấy đau đớn vật lộn dưới đáy bùn… Tất cả những điều này đều là kết quả của tình yêu mâu thuẫn rối rắm giữa sự tự ti cùng tình yêu ngài dành cho Elza.”
Tôi tiến đến gần hắn, hạ dao xuống,
“Cả cuộc đời này ngài cũng không thể hiểu được, dù là tuổi thơ như của ngài hay của Elza, hay thân phận con hoang của ngài, là tình yêu như cổ tích giữa ngài và Elza, hay quá khứ b.ẩn t.hỉu phải giết chết người thân, còn có chiến thắng gian khổ trên chiến trường khiến cho ngài trở thành một kẻ âm hiểm xảo quyệt, tất cả mọi thứ đều là thật.”
Vừa dứt lời, hắn đột ngột sững lại tại chỗ, giống như một nút thắt trong lòng nhiều suốt bao năm nay bỗng chốc được giải đáp.
“Mâu thuẫn cái gì? Rối rắm cái gì? Chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn, những điều chúng ta trải qua nhất định phải toàn là tươi đẹp hay toàn là đen tối sao? Chẳng lẽ chúng ta phải yêu cầu bạn đời của mình nhất định phải có trải nghiệm giống như mình sao? Thiện, ác, xấu, đẹp, vốn dĩ cùng luôn tồn tại, nương tựa lẫn nhau.”
Tôi nhìn Bá tước, lúc này nước mắt hắn mới đột nhiên rơi xuống, có lẽ đây chính là lần duy nhất hắn rơi lệ trong đời.
Hóa ra hắn vẫn luôn yếu đuối đến vậy.
Tôi bước về phía trước, tay vẫn cầm dao găm, tôi chĩa cán dao ra sau lưng hắn, lần đầu tiên muốn ôm lấy hắn từ tận đáy lòng.
Tôi không nhìn thấy phía sau mình, thực ta tôi vẫn sợ hắn sẽ làm hại tôi.
Khi tôi định kết thúc cái ôm, tôi bỗng cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn đang cọ vào lưng mình.
Hắn muốn giết tôi.
Theo bản năng, tôi giơ cao con dao găm, cuối cùng cũng quyết tâm đâm vào sau lưng hắn.
Hắn gục ngã trên mặt đất, hai tay buông thõng, nhưng trên tay không hề có con dao nào hay thứ gì khác.
Tôi nhìn về phía Elza, chỉ thấy một con dao rơi trên mặt đất bên cạnh cô ta, tôi chợt hiểu ra mọi chuyện.
“Tia…”
Tôi ném dao xuống, ôm hắn vào trong lòng, áp tai vào người hắn, lặng lẽ lắng nghe những lời hắn nói.
“Thực ra tôi đã nghĩ đến việc sẽ chết dưới tay em…”
“Không… em không đâm trúng chỗ hiểm, ngài vẫn có thể sống sót…” Tôi nói, sau đó đột nhiên bật khóc, “Em lập tức sẽ đi tìm người cứu ngài.”
Tôi muốn đứng dậy, nhưng hắn lại kéo tôi lại.
“Vô ích thôi, chẳng bao lâu nữa vết thương của tôi sẽ lan rộng khắp cơ thể, đây là chính là báo ứng của tôi.”
Tôi nức nở, tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ thực sự giết chết hắn.
“Em xin lỗi… em xin lỗi… em tưởng…”
“Tia, cái chết chính là báo ứng của tôi, là đích đến của tôi, là sự cứu rỗi tốt đẹp nhất dành cho tôi.”
Tôi khóc, không biết phải nói gì với hắn.
“Em luôn… luôn nhìn thấu mọi chuyện… nhưng lại đứng ngoài cuộc… không muốn theo truy cầu bất cứ điều gì…”
Vết thương trên lưng hắn dần lan rộng, hắn cố nén đau đớn, cố gắng nói ra những lời thú tội cuối cùng.
Giọng nói của hắn ngày càng yếu ớt, cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa.
——
Sau khi Bá tước chết, tất cả mọi người trong tháp đều thống nhất khai rằng cái chết của hắn là do tai nạn. Hoàng gia vui mừng không kịp, đương nhiên sẽ không điều tra thêm. Tôi trở thành người thừa kế toàn bộ tài sản của hắn.
Elza, và tất cả những chú chim hoàng yến khác, đều trở lại hình dạng ban đầu, đồng thời mất đi tất cả ký ức, sau đó quay trở về cuộc sống bình yên như trước đây.
Tôi nghĩ, có lẽ chỉ một thời gian sau, trong tháp sẽ không còn ai nhắc đến Bá tước nữa.
Mọi người sẽ dần dần quên đi rằng từng có một người như vậy tồn tại trên thế giới này.
Tôi đứng trên tầng cao nhất của tòa tháp, nhìn xuống phía dưới, cuối cùng cũng nhìn thấy mặt hồ nước đó.
Bá tước có thể dự đoán được cái chết của bản thân, hắn cũng sẽ vì bản thân mà để lại một chút vết tích tồn tại.
“Phu nhân…” Abby bước đi đến, có lẽ cô muốn an ủi tôi nhưng lại không biết nói gì.
Tôi khẽ thở dài, lại nhìn ra xa, phảng phất như đang nhìn toàn bộ vương quốc này.
Thế giới này luôn đan xen phức tạp, vốn không hề có đúng sai.
Tôi, kẻ luôn thích đứng ngoài cuộc quan sát mọi thứ, giờ đây cuối cùng cũng dám bước vào thế giới vĩnh viễn không có lời giải đáp này rồi.
(Hoàn Chính Văn)