Ngọn Lửa Điên Cuồng - Chương 4
“Sau đó xông thẳng vào văn phòng và nói với tất cả các thầy cô rằng em bị dựng tin đồn ác ý và đã báo cảnh sát.”
“Nhớ rằng nhất định phải báo cảnh sát trước, rồi mới tìm giáo viên. Bởi vì nếu không, một số thầy cô trong trường có thể sẽ ngăn cản em báo cảnh sát, muốn giảm nhẹ vấn đề hoặc bỏ qua. Chỉ khi sự việc đã lớn, có cảnh sát đến can thiệp, nhà trường và thầy cô mới không thể làm ngơ mà buộc phải phối hợp điều tra.”
“Nếu không có chứng cứ, hãy gọi tất cả những người em biết đã tham gia lan truyền tin đồn vào văn phòng. Dưới áp lực từ cảnh sát và giáo viên, nếu họ chỉ là người lan truyền, họ sẽ không chịu nổi mà khai ra người truyền tin trước đó. Cứ thế lần ra từng người một, tìm ra kẻ đầu têu và khiến hắn phải trả giá, thân bại danh liệt!”
9.
Tôi ghi nhớ lời dặn ấy, và ngay trong ngày hôm đó, tôi đã mua một chiếc bút ghi âm dạng vòng đeo tay, đeo vào cổ tay để chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.
Tôi mong rằng chiếc vòng tay ghi âm này mãi mãi sẽ không cần dùng đến, nhưng không ngờ lại có ngày Trần Tiểu Vân tìm đến tôi, nói rằng cô ấy bị tung tin đồn xấu.
Lên cấp ba, tôi và Trần Tiểu Vân học cùng trường nhưng khác lớp.
Tuy vậy, chúng tôi rất thân nhau.
Gặp chuyện, dĩ nhiên tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tôi hỏi: “Cậu đã tìm được nguồn gốc tin đồn chưa?”
Trần Tiểu Vân uể oải lắc đầu.
“Tìm cả mấy ngày rồi, vẫn không biết ai là người bịa chuyện. Bây giờ tin đồn đã lan rộng khắp nơi.”
Tôi nhớ lại lời cô Vương: “Vậy thì chúng ta sẽ truy tìm những kẻ lan truyền, thu thập bằng chứng rồi làm ầm chuyện lên, buộc từng người phải khai ra kẻ trước đó. Không tìm ra được nguồn gốc thì tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này!”
Sau khi bàn bạc với Trần Tiểu Vân, chúng tôi đã định kế hoạch, bắt đầu thu thập các bản ghi âm từ những kẻ phát tán tin đồn, sau đó tiến hành hành động.
Sáng thứ hai, khi tất cả học sinh tập trung ngoài sân trường tập thể dục, tôi hoảng hốt, chạy vội ra sân và hét thật lớn: “Chuyện lớn rồi! Học sinh lớp 11/7, Trần Tiểu Vân bị bôi nhọ danh dự, muốn nhảy lầu tự tử!”
Trong trường từng có trường hợp nữ sinh bị tung tin đồn xấu dẫn đến nhảy lầu, chuyện này khiến cả hiệu trưởng cũng phải vội vàng chạy đi khuyên can Trần Tiểu Vân giữ bình tĩnh.
Tôi còn gọi báo cảnh sát.
Xe cảnh sát hú còi inh ỏi lao đến trường.
Trần Tiểu Vân đứng trên mép sân thượng, giả vờ như đang hoảng loạn. Trước mặt cảnh sát, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm, cô ấy bật chiếc vòng tay ghi âm.
Trong bản ghi âm, mọi người bàn tán rằng Trần Tiểu Vân đã qua lại với một nam thần tên Hàn Hạo, thậm chí còn có quan hệ mờ ám.
“Tôi nghe nói bọn họ từng có gì với đó nhau.”
“Nhìn dáng đi là biết cô ta từng có bạn trai hay chưa.”
“Chuyện này là thật! Tôi đã bảo rồi mà, cô ta không phải người tử tế…”
Mấy học sinh có giọng nói trong bản ghi âm được gọi lên sân thượng, ai cũng lắc đầu phủ nhận.
“Tôi chỉ nghe nói thôi, đâu phải tôi là người lan tin đầu tiên?”
Tôi xông lên chất vấn: “Các cậu nghe từ ai? Nếu không nói ra, các cậu chính là kẻ bắt đầu tung tin! Nếu Trần Tiểu Vân có chuyện gì, các cậu là hung thủ, mà giết người thì phải ngồi tù đấy!”
Những người lan tin sợ hãi, lần lượt khai ra người họ nghe trước đó.
Cứ thế, từng người một bị lôi ra. Chưa đầy một tiếng, chúng tôi đã tìm được kẻ đầu sỏ.
Không thể tin nổi, người bịa ra tin đồn lại chính là Hàn Hạo!
Trần Tiểu Vân tức giận chất vấn: “Khi nào mà tôi và cậu từng có gì? Lần trước cậu tỏ tình, rõ ràng tôi đã từ chối cậu!”
Mặt Hàn Hạo tái xanh rồi trắng bệch. Trước ánh mắt khinh bỉ của mọi người, cậu ta cố cãi: “Tôi chỉ đùa chút thôi mà, khoe khoang vớ vẩn, ai ngờ mọi người lại tin và lan truyền rộng ra như thế. Không phải lỗi của tôi, tôi không cố ý mà!”
Hàn Hạo muốn lấy lý do “đùa giỡn” để chối bỏ việc bịa chuyện. Tôi sao có thể để cậu ta được như ý?
Tôi lớn tiếng vặn lại:
“Cậu dám đùa kiểu này với cô giáo không? Bố cậu dám nói đùa như vậy với sếp nữ không? Đây là đang tạo hoàng dao!”
* tạo hoàng dao: bịa đặt tin đồn khiêu dâm
“Chú cảnh sát, cậu ta đã tự nhận rồi, chính cậu ta là nguồn gốc tin đồn xấu! Vì Trần Tiểu Vân không nhận lời tỏ tình, nên cậu ta mới dựng chuyện bôi nhọ cậu ấy! Quá ác độc, quá ghê tởm!”
“Thầy hiệu trưởng, Hàn Hạo vi phạm nội quy nhà trường, phải đuổi học cậu ta!”
“Còn có những học sinh nghe rồi lan truyền, nhà trường cũng phải xử lý, nếu không thì chẳng khác nào đang dung túng cổ vũ cho bọn họ. Chẳng lẽ cái chết của Lý Mẫn mấy năm trước vẫn chưa đủ để mọi người rút kinh nghiệm sao?”
10.
Kết cục của chuyện này khiến ai nấy đều hả hê.
Lo sợ bi kịch tái diễn, nhà trường nghiêm trị Hàn Hạo, cậu ta bị đuổi học, thân bại danh liệt.
Ngay cả những học sinh lan truyền tin cũng bị ghi lại xử phạt.
Nhưng sự việc chưa lắng xuống bao lâu, lại nổi lên một làn sóng dư luận khác.
Nhiều học sinh bàn tán sau lưng:
“Có gì ghê gớm đâu, chút chuyện nhỏ mà làm quá, động tí là đòi tự tử, chẳng lẽ tự tử là bùa hộ mệnh sao?”
“Hàn Hạo học hành vất vả bao năm, năm sau là thi đại học, vậy mà bị đuổi học, chẳng phải hủy hoại cả đời cậu ấy sao?”
“Hàn Hạo chỉ là quá thích Trần Tiểu Vân, thích ai đó thì có gì sai?”
“Trần Tiểu Vân quá nhạy cảm rồi, chuyện bé xé ra to, ai còn dám chơi với cô ta nữa?”
Tôi không thể tin nổi, rõ ràng Trần Tiểu Vân là nạn nhân, vậy mà dư luận lại đẩy cậu ấy vào vực thẳm lần nữa.
Cả hai chúng tôi tức giận, hẹn nhau đến trường tiểu học gặp cô giáo Vương để tâm sự.
Không ngờ, trên bàn làm việc của cô Vương, chúng tôi nhìn thấy bức ảnh chụp chung của cô và Lý Mẫn.
Tôi kinh ngạc: “Cô Vương, chẳng lẽ cô chính là người đã giúp Lý Mẫn rửa sạch oan khuất năm đó sao?”
Ánh mắt cô Vương u buồn: “Là cô, nhưng tiếc là mọi thứ đã quá muộn.”
Cô giáo Vương và Lý Mẫn là bạn thân nhất của nhau. Trên con đường trưởng thành đầy chông gai, họ từng trải qua biết bao xấu hổ và tổn thương vì những lời đồn đại vô căn cứ mà không ai dạy họ cách đối diện.
Năm đó, cô giáo Vương thấy tôi bị bạn bè cười nhạo vì băng vệ sinh, liền nhớ lại ngày xưa của Lý Mẫn.
Lý Mẫn để lại cho cô giáo Vương một bức thư tuyệt mệnh: 【Tớ muốn làm giáo viên, để bảo vệ những cô gái bị bắt nạt giống mình.】
Tôi hỏi cô: “Vậy còn nam sinh xuất sắc bịa đặt tin đồn về Lý Mẫn, sau này ra sao?”
Cô giáo Vương đáp: “Sau khi Lý Mẫn qua đời, cậu ta nhận được suất tuyển thẳng vào đại học, không phải thi tốt nghiệp. Sau kỳ thi, cô tố cáo tội ác của cậu ta, trường đại học không nhận nữa, cậu ta phải học lại, nhưng có ý nghĩa gì đâu, Lý Mẫn mãi không thể quay lại.”
Tôi hỏi cô Vương: “Nếu như Lý Mẫn không chết, mà nam sinh giỏi kia bị từ chối vào trường danh tiếng vì tội của cậu ta, liệu Lý Mẫn có bị nói là làm quá mọi chuyện, rồi lại bị dư luận đẩy vào hố sâu lần nữa không?”
Cô giáo Vương đáp:
“Đây chính là lý do tại sao rất nhiều nạn nhân không muốn đứng lên bảo vệ quyền lợi của mình. Nhiều khi, em không thể tìm được cả lớp nữ sinh làm đồng minh. Trên thế giới này, không phải ai cũng muốn biết sự thật, họ chỉ thích hóng chuyện. Câu chuyện càng bẩn thỉu, càng đáng sợ, họ lại càng cảm thấy hứng thú, chẳng hề quan tâm đến nỗi đau mà nạn nhân phải chịu đựng.”
Cô Vương lo lắng nhìn Trần Tiểu Vân: “Em có sợ không?”
Ánh mắt Trần Tiểu Vân đầy kiên định, nở nụ cười mạnh mẽ: “Cô ơi, em không sợ. Cô từng nói, La Mã không thể xây trong một ngày. Chúng ta phải là tia lửa, dù chưa thể khiến tất cả bạn nữ đồng lòng, em vẫn sẽ là một lá cờ tiên phong. Em muốn những cô gái bị bịa chuyện biết rằng kẻ ác sẽ bị trừng trị! Nếu em lùi bước, những nữ sinh bị bịa chuyện lại càng không dám đứng lên đòi lại công bằng.”
Một câu nói đã đánh thức người trong mộng, ánh mắt cô Vương lại sáng bừng lên.
“Em nói đúng, chúng ta đều là những người gieo mầm lửa. Khi ngày càng nhiều cô gái dám đứng lên bảo vệ quyền lợi của mình, sẽ có một ngày họ tạo thành dòng thác không thể ngăn cản, khiến những kẻ bịa chuyện biết rằng tung tin nhảm phải trả giá, không còn dám mở miệng tùy tiện.”
11.
Năm năm sau, khi tôi bước vào ngành giải trí, lại gặp phải bạo lực mạng.
Hashtag #DiệpSanSanBắtNạtHọcĐường# từng leo lên top tìm kiếm, với những lời bịa đặt sống động như thật.
【Chuyện thật đấy! Người trong cuộc tiết lộ, hồi lớp 6, Diệp San San từng nhét băng vệ sinh vào miệng một nam sinh, thật ghê tởm quá!】
【Nghe bảo cô ta hồi cấp hai thường kéo một đám con gái xông vào nhà vệ sinh nam, dạy mãi không sửa, nam sinh nào nhìn thấy cô ta cũng đều sợ hãi, chẳng phải bắt nạt học đường thì là gì?】
【Cấp ba cô ta còn dữ dội hơn, hợp tác với một cô gái khác dựng màn kịch tự tử, ép nam sinh xuất sắc phải thôi học, phá hủy cả đời của cậu ta.】
【Trời ạ, không ngờ cô ta là loại người như vậy!】
Có người đứng ra bênh vực tôi: 【Hình như là Diệp San San bị bắt nạt trước, nên cô ấy mới phản kháng mạnh như vậy.】
Nhưng cư dân mạng chẳng thèm quan tâm đến sự thật, họ chỉ muốn hóng chuyện.
【Không có lửa làm sao có khói, nếu cô ta không gây chuyện thì ai bắt nạt cô ta làm gì?】
【Đây rõ ràng là bắt nạt học đường, không chấp nhận phản biện. Đúng là ngành giải trí loại người nào cũng có thể nổi được.】
Có những kẻ ghen tị với sự nổi tiếng của tôi, không từ thủ đoạn nào để bới móc chuyện cũ, và đám người hóng chuyện thì hân hoan bàn tán sau màn hình điện thoại.
Nhưng nếu họ nghĩ có thể đánh gục tôi như thế, thì quá ngây thơ rồi.
Trên con đường trưởng thành, tôi đã vượt qua muôn vàn chông gai, phá tan những rào cản của thế giới dành cho mình. Tôi thậm chí phải cảm ơn những kẻ mua tin bịa đặt để bôi nhọ tôi, vì họ đã tạo cho tôi thêm một cơ hội để lan tỏa ánh lửa.
Lần này, tôi không chỉ muốn kêu gọi sự đoàn kết từ các bạn nữ trong lớp, mà là tất cả những phụ nữ bị giam cầm bởi cảm giác xấu hổ trên toàn xã hội!
Tôi gọi điện cho Trần Tiểu Vân, bây giờ cô ấy đã là một họa sĩ nổi tiếng.
“Tiểu Vân, giúp mình vẽ một bộ truyện tranh.”
“Cậu muốn vẽ gì?”