Ngọn Lửa Điên Cuồng - Chương 2
“Cậu ấy thật không biết xấu hổ!”
Tôi ngồi trong buồng vệ sinh nghe mà ấm ức, nhắn tin trong nhóm hỏi cô Vương.
Cô Vương, em không hiểu, đều là con gái cả, sao họ không giúp em chỉ trích Đỗ Minh Vũ, mà lại bảo em không biết xấu hổ?
Các bạn khác trong nhóm cũng bức xúc:
Đúng đúng, mấy ngày nay em cũng nghe thấy mấy bạn nữ lớp khác bàn tán về Diệp San San.
Rõ ràng người sai là Đỗ Minh Vũ, đáng xấu hổ cũng là cậu ta, mà họ không nói cậu ta, lại nói Diệp San San!
Cô Vương không trả lời ngay, mà đổi tên nhóm thành “Nhóm Ngọn Lửa Nhỏ.”
Rồi cô hỏi bằng một câu hỏi sâu sắc:
Các em sắp tốt nghiệp, lên cấp hai, vào lớp mới, nếu có bạn nam nào cười nhạo băng vệ sinh, các em còn dám đứng lên nhét băng vào miệng cậu ta không? Còn dám cười nữa không?
Cả nhóm im lặng.
Câu hỏi này thực sự khó trả lời.
Dù gì, lớp mới chưa chắc các bạn nữ sẽ đoàn kết như lớp chúng tôi.
Cô Vương nói:
“Đó là lý do các bạn nữ lớp khác không dám chỉ trích Đỗ Minh Vũ, mà lại chỉ trích Diệp San San. Không cần quá trách họ, Lã Mã không phải xây trong một ngày. Muốn thay đổi, chúng ta cần trở thành ngọn lửa nhỏ, để đốm lửa nhỏ lan ra, giúp mọi người hiểu rằng đoàn kết không dẫn đến rắc rối, mà là dẫn đến chiến thắng. Đến lúc đó, họ tự khắc sẽ tỉnh ngộ và gia nhập phe của các em. Đó chính là thuận theo tình thế mà hành động.”
Cô lại hỏi: “Vậy giờ các em biết phải làm gì khi vào lớp mới chưa?”
“Thưa cô, bọn em hiểu rồi. Vào lớp mới, phải lập nhóm con gái trước, đoàn kết mọi người lại, giống như lớp mình bây giờ, đó chính là đốm lửa nhỏ. Mỗi bạn nữ trong lớp chúng em sẽ là một ngọn lửa lan truyền.”
Cô Vương nói:
“Đúng thế, cô bây giờ là ngọn lửa của các em, sau này các em sẽ là ngọn lửa của những bạn nữ khác.”
“Cô không phải là ngọn lửa đầu tiên, và các em cũng không phải là ngọn lửa cuối cùng.”
“Các em thắng trận này, làm bọn con trai không dám cười nhạo chuyện kinh nguyệt nữa, giờ đến lượt cô ra mặt nói chuyện. Nắm đấm chỉ thắng được cuộc chiến, nhưng không giành được sự tôn trọng. Đã đến lúc nói lý lẽ rồi.”
Cùng ngày, cô Vương đã dành nửa buổi sinh hoạt lớp để mắng những bạn nam dùng chuyện kinh nguyệt làm trò cười, mắng đến máu cho phun đầy đầu.
Cô mắng đến hết nửa tiết học.
Nửa tiết còn lại, cô chiếu video giáo dục về kiến thức sinh lý tuổi dậy thì, công khai giải thích về kinh nguyệt ngay tại lớp.
Cô Vương nói rằng kinh nguyệt là một hiện tượng rất tự nhiên, không nên bị xem là điều không đứng đắn hay đáng xấu hổ. Cô còn gắn một chiếc hộp nhỏ phía sau lớp để đựng băng vệ sinh, nếu bạn nữ nào không mang theo thì có thể lấy dùng ngay.
Từ đó, không còn chuyện bọn con trai trong lớp dùng kinh nguyệt để trêu chọc con gái nữa.
Bọn họ không dám.
Có lần, trong kỳ kinh nguyệt, tôi lỡ làm bẩn chiếc quần của mình. Cậu bạn ngồi cùng bàn phát hiện ra, nhưng thay vì trêu chọc, cậu ấy đi theo sau để che chắn giúp tôi, ngăn người khác nhìn thấy.
Khi tôi đến cửa nhà vệ sinh, cậu ấy cởi áo khoác đồng phục ra, đưa cho tôi.
Cậu ấy nhắc nhở: “Cậu đến tháng rồi, lúc ra nhớ lấy áo tôi che lại.”
Tôi vừa ngạc nhiên vừa xúc động: “Cảm ơn nhé. Không ngờ cậu thay đổi nhiều vậy. Hồi trước, chắc cậu sẽ lấy chuyện này ra để cười tôi.”
Cậu bạn ngạc nhiên: “Có chuyện đó à? Tôi đâu phải người như thế. Dù là con trai, nhưng tôi cũng chẳng thích mấy kẻ lấy chuyện này ra cười con gái.”
Tôi không ngờ cậu ấy lại nói những lời sâu sắc như vậy.
Nhưng sự thật là, cậu ấy từng làm tổn thương tôi.
Giây phút ấy, tôi mới nhận ra:
Hóa ra bọn con trai thường chẳng nhớ những hành vi thô lỗ của mình có thể gây tổn thương lớn đến thế nào cho người khác. Bọn họ nhanh chóng quên đi, nhưng với người bị tổn thương, phải mất rất lâu mới chữa lành.
Tôi cũng hiểu thêm rằng:
Khi hắn dùng băng vệ sinh để trêu bạn, nếu bạn yếu đuối, không dám phản kháng, hắn sẽ nghĩ bạn bẩn thỉu, đáng khinh, và càng trêu đùa bạn không nể nang.
Nhưng nếu bạn dũng cảm đứng lên phản kháng, đặt ra giới hạn rõ ràng và giải thích rằng kinh nguyệt là chuyện hoàn toàn bình thường, hắn sẽ thay đổi thái độ, thậm chí còn tỏ ra lịch sự.
Thậm chí sẽ chủ động đứng ra bảo vệ bạn.
4.
Nhưng rất nhanh, tôi đã phải đối mặt với một thử thách lớn hơn.
Sau khi lên cấp hai, đặc biệt là vào năm lớp tám, các bạn nữ bắt đầu phát triển, trong lớp luôn có những cậu con trai thích nhìn chằm chằm vào ngực các bạn nữ rồi bàn tán về cỡ áo ngực. Khi đi đường, bọn họ lại thích nhìn vào mông các bạn nữ, đoán xem ai có vòng ba lớn nhất, thật ghê tởm.
Nếu bạn tỏ ra tức giận, bọn họ sẽ cười hì hì mà nói:
“Đùa thôi mà, sao cậu lại làm thật thế?”
“Bị nhìn vài lần cũng có mất miếng thịt nào đâu chứ!”
Bọn họ cười như thể đã chiến thắng.
Bạn nam có miệng lưỡi cay độc nhất lớp tôi là Hàn Thiếu Thao.
Cậu ta thường dán nhãn cho các bạn nữ bằng những từ như “sân bay”, “bò sữa” hay “con heo mập”, từng chút từng chút phá vỡ sự tự tin của các bạn ấy.
Có thể sau đó cậu ta đã quên ngay những điều mình làm.
Những kẻ gây tổn thương chưa bao giờ nhớ mình đã làm gì sai, chỉ có người bị hại sống trong sợ hãi không yên.
Thậm chí có bạn nữ còn bắt đầu căm ghét chính mình, dần trở nên trầm cảm.
Nhưng chúng ta đâu phải những tác phẩm hoàn mỹ trong tay nghệ sĩ, làm sao có thể không chút khiếm khuyết nào?
Tôi đã nhắn tin hỏi cô giáo Vương trong nhóm nữ sinh từ hồi tiểu học.
Cô Vương nói:
“Có mấy người con trai có dáng người hoàn hảo đâu?”
“Cứ nhìn lại đi!”
“Cứ đáp lại đi!”
“Cứ cười vào mặt bọn họ đi!”
“Nếu bọn họ dám lấy cơ thể em ra chế giễu, em cứ lớn tiếng chế giễu lại, để bọn họ cũng nếm thử cảm giác bị sỉ nhục!”
Tôi hiểu rồi.
Tôi không quên lời cô Vương, và khi vào cấp hai, tôi đã lập nhóm nữ sinh cho lớp từ rất sớm.
Tôi và Trần Tiểu Vân may mắn vẫn học chung lớp.
Trần Tiểu Vân lấy được đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của Hàn Thiếu Thao đăng trên mạng, rồi gửi vào nhóm nữ sinh.
Nữ sinh cả lớp đều từng bị cậu ta chế nhạo, không ngực to thì ngực nhỏ đều bị cậu ta cười cợt.
Nhiều bạn nghe xong đoạn ghi âm đã tức đến phát khóc.
Tôi biết cơ hội để thắp lửa đã đến, liền nói trong nhóm:
“Thật quá đáng mà, phải bắt Hàn Thiếu Thao trả giá cho cái miệng xấu xa của cậu ta! Tớ có một kế hoạch!”
“Diệp San San, kế hoạch gì? Cậu mau nói đi.”
Tôi nói: “Chờ lúc Hàn Thiếu Thao đi vào nhà vệ sinh, cả lớp nữ sinh chúng ta sẽ cùng xông vào nhà vệ sinh nam, đánh giá cậu ta từ đầu đến chân, thế nào?”
Các bạn nữ trong lớp ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời:
“Diệp San San, cậu điên rồi à? Lỡ thấy thứ không nên thấy thì làm sao? Cậu không biết xấu hổ sao?”
“Nếu chuyện này lộ ra ngoài, danh tiếng của chúng ta còn đâu nữa?”
“Nếu bị thầy cô phát hiện, không bị mắng cho chết mới lạ!”
Tôi nói:
“Nếu lòng tự trọng không thể bảo vệ tôi mà ngược lại còn trở thành thứ làm tôi tổn thương, thì không cần cũng được!”
“Hơn nữa, luật pháp không trừng phạt số đông, bọn con trai tại sao lại dám vô tư đánh giá chúng ta? Chẳng phải vì có nhiều đứa nói nên bọn họ mới tự tin sao?”
“Nếu chúng ta cùng xông vào nhà vệ sinh nam, dù thầy cô có mắng cũng không thể chỉ đích danh ai được, sợ gì chứ? Hay là các cậu không muốn dạy cho Hàn Thiếu Thao một bài học? Không muốn bọn con trai khác trong lớp ngậm miệng lại à?”
“Chỉ cần bọn họ biết nếu dám nói xấu sau lưng, chúng ta cũng dám xông vào nhà vệ sinh nam mà bình phẩm bọn họ từ trên xuống dưới, liệu bọn họ còn dám lộng ngôn không?”
Ý tưởng của tôi quá táo bạo, chỉ có vài bạn dám tham gia.
Thế là, tôi kể cho các bạn nghe chuyện hồi tiểu học từng nhét băng vệ sinh vào miệng bọn con trai.
Nghe xong, các bạn ấy giơ ngón cái khen ngợi tôi.
Tôi biết bước đầu tiên là khó nhất, giống như lần đó, thà tôi làm người tiên phong.
“Vậy đi, tôi và Trần Tiểu Vân sẽ chịu trách nhiệm xông vào nhà vệ sinh nam làm cuộc phản công, các bạn khác đứng ngoài cửa cười ầm ĩ, chờ Hàn Thiếu Thao chạy ra thì dùng ánh mắt đánh giá cậu ta thật kỹ, như thế không khó chứ?”
Các bạn nữ đồng loạt hưởng ứng:
“Chỉ cần đứng ở cửa nhà vệ sinh mà cười thôi á? Vậy thì tớ làm được.”
“Tớ cũng được.”
“Tớ tham gia.”
Tôi biết mà, chỉ cần có người dám làm người tiên phong, sẽ có người hưởng ứng.
Lần này, tôi đã để họ cảm nhận được vị ngọt của sự đoàn kết.
5.
Chiều hôm sau, sau giờ học tiếng Anh, Hàn Thiếu Thao cùng mấy cậu con trai quàng vai bá cổ đi vào nhà vệ sinh.
Tôi biết cơ hội đã đến.
Tất cả các bạn nữ cùng tôi bước ra khỏi lớp học.
Mọi người vừa phấn khích vừa hồi hộp, chen chúc trước cửa nhà vệ sinh.
Tôi và Trần Tiểu Vân chuẩn bị bước vào nhà vệ sinh nam thì đột nhiên có tám bạn nữ khác đi theo chúng tôi.
Một bạn trong số đó ngại ngùng nói: “Tớ có một bạn học cũ, cậu ấy nói rằng lớp cậu ấy năm ngoái cũng từng đoàn kết lại vì một chuyện tương tự. Cậu ấy còn khuyến khích tớ cùng các cậu tham gia, bảo rằng đông người thì sức mạnh lớn.”
Tôi cảm động đến muốn khóc, đây chính là sức mạnh của ngọn lửa đoàn kết sao?
Bước chân tôi vào nhà vệ sinh nam giờ càng thêm vững chắc.
Bên trong nhà vệ sinh nam có mấy cậu con trai đang đứng, bọn họ ngay lập tức sững sờ.
Hàn Thiếu Thao đỏ bừng mặt: “Các cậu đi nhầm rồi, đây là nhà vệ sinh nam.”
Tôi không kiêng dè nhìn thẳng vào cậu ta: “Ồ, xin lỗi nhé, tôi cứ tưởng đây là nhà vệ sinh nữ. Nhưng mà Hàn Thiếu Thao, sao cậu nhỏ thế này? Cậu là cây nấm kim châm à?”
Các cậu con trai khác tròn mắt nhìn tôi, không dám tin những lời này lại phát ra từ miệng một cô gái.
Bọn họ vội vàng kéo quần lên, sợ mất thể diện.
Mặt Hàn Thiếu Thao trông tệ nhất, mắt đỏ lên, giận dữ trừng tôi: “Diệp San San, cậu vừa nói gì? Cậu dám nói lại lần nữa không?”
Tôi không nói gì, nhưng các bạn nữ khác bắt đầu cười ầm lên.
Giống như những lần bọn con trai thường cười cợt, trông như vô tư, nhưng lại mang tính sỉ nhục cực lớn.
Tôi vô tội chớp mắt: “Tôi chỉ đùa thôi mà, sao cậu còn coi là thật thế?”
Trần Tiểu Vân và tám bạn nữ khác đồng loạt phụ họa: